Chiều lòng dân tình, em cho hai mị ngọt thêm vài chap ạ. Yêu các bạn đọc nhiều :*
Nhi đưa tay véo má Tú một cái. Càng lúc cô càng thấy Tú rất biết cách nói năng nịnh nọt mình. Cô không phủ nhận việc Tú khen cô đẹp. Dù ngoài đời cô thực xấu nhưng trong mắt Tú thì nó sẽ luôn đẹp. Cô không cần
quan tâm Tú đang nói gì, chỉ quan tâm rằng Tú vẫn đang nỗ lực làm lành
với mình.
– Em hỏi thật, vì Tú cũng sẽ đọc được suy nghĩ của em. Tú có biết em
đã nghĩ em sẽ già đi còn Tú thì đang trẻ, Tú có chê em lúc đó không?
Nhi cũng nhìn nhận được một sự việc đó là cô đã chớm đầu 3 rồi, còn
Tú cũng thế, Tú cũng sang tuổi mới, nhưng khoảng cách 8 tuổi giữa họ vẫn là một con số khá lớn. Cô cũng đã từng lo nghĩ vấn đề tuổi tác giữa hai người họ.
– Chẳng sao, nếu Tú mà nghĩ vậy thì ngay từ đầu đã chẳng thích em tới mức làm mấy việc ngu ngốc như vậy!
Tú nói “ngu ngốc” nghĩa là gì nhỉ?
– Em không hiểu?
Nhi hỏi lại một lần nữa.
– Tú nhớ rõ, Tú đã từng nắm tay em và muốn nói yêu em, nhưng sau đó thấy thật ngớ ngẩn nên đã dừng lại!
Tú hoá ra còn nhớ như in kỷ niệm đó. Tú cũng từng quên đi một khoảng
thời gian do bệnh tật, nhưng trong lúc đau buồn nhất, dần dần những điều ngọt ngào mà ngây ngô ấy cũng quay về.
– Em biết, em biết là Tú thích em khi nào mà. Tú lúc đó thật đáng yêu!
Nhi nựng hai má của Tú. Đêm muộn rồi, chẳng cần đi đâu, chỉ cần ngồi
cùng một chỗ và nói chuyện xuông như thế này thôi cũng có thể làm hai
người họ cảm thấy vui vẻ được sao?
– Vậy giờ không còn đáng yêu sao?
Tú lại hỏi ngược lại.
– Nếu như cố gắng lấy lòng cho tới khi em thực sự tin tưởng để tha
thứ cho Tú thì lúc đó sẽ đáng yêu. Còn bây giờ thì, đáng ghét! – Nhi hôn nhẹ vào môi Tú một cái.
Tú biết từ ghét đấy không phải là ghét đâu nhỉ?
– Thôi, muộn rồi, để Tú đưa em về nhà nữa!
Tú tự tách mình ra khỏi áo để Nhi vẫn được giữ ấm. Sau đó can đảm lắm mới tự đứng dậy được vì người Tú cũng thấy lạnh mà. Nhưng Nhi lại cầm
lấy tay Tú nũng nịu điều gì đó.
– Về nhà chúng mình ấy. Tú trả lại căn hộ đi! – Nhi đang nói về căn hộ mà cô và Tú đã từng chung sống với nhau.
Cô thực ra không thích ở căn hộ của Tú mặc dù cô đã chất đầy cái tủ
lạnh của Tú phòng khi Tú muốn ăn gì đó mà cô không thể nấu nướng cho Tú
được. Cô thích Tú cùng cô chung sống trong một mái nhà mà từ trước đó cả hai người cùng chia sẻ với nhau khoảng thời gian hạnh phúc. Cô nhớ chứ, cô là người chứng kiến Tú thay đổi từng ngày, từ một đứa nhóc rụt rè
với cả chính mẹ nuôi của mình, thành một người dần dần biết suy nghĩ cho cô nhiều hơn.
– Hết hợp đồng Tú sẽ về! Chịu không? Giờ cọc tiền rồi họ không có trả đâu! – Tú nói khó với Nhi vậy.
– Được. Về thôi!
Nhi đưa hai tay lên trước mặt Tú. Chính Tú cũng không biết hành động
của Nhi đang nói lên điều gì vì nó quá khó hiểu. Tú vẫn đang đứng ngây
người nhìn xem tiếp theo Nhi sẽ làm gì, thì bị Nhi mắng vì tội chậm
hiểu.
– Đồ ngốc, bế em xuống hầm lấy xe còn về nữa chứ? – Nhi mắng yêu Tú.
Quá trẻ con, và đứa trẻ con ấy cũng được nuông chiều thái quá.
…
Tú đợi cho tới khi Nhi ngủ hẳn rồi mới ngồi dậy, đi vào phòng làm
việc riêng tìm cái laptop để tiếp tục làm việc ở trong này. Tú và Nhi
vẫn ở lại căn hộ của Tú cho Tú tiện làm việc. Đã hơn hai giờ sáng, Tú
vẫn trao đổi công việc cùng Linh vì họ quyết định nỗ lực làm xong việc
trước để được nghỉ tết lâu hơn. Tú có ý định đưa Nhi đi du lịch, vậy nên thời gian này phải chịu khổ một chút vậy.
Tú và Linh hiện đang nói chuyện điện thoại trực tiếp. Tú không rõ
trong việc Linh thân với An, thì An có tiết lộ chuyện gì giữa Nhi và Tú
cho Linh biết không. Vì chuyện đó Tú không thích đem cho thiên hạ biết,
vậy nên Tú im lặng giữ kín, ai hỏi thì nhận, còn không Tú cũng không
muốn làm ảnh hưởng tới Nhi, đa số là sợ ai đó cướp đi Nhi đi mất. Nghe
nhân viên nói Nhi thường xuyên được tặng quà là Tú hiểu, Tú vẫn cảm ơn
ông trời khi mà Nhi chưa thực sự đáp nhận món quà nào giống như món quà
mà Tú đã giả danh để tặng. Phép thử đó tốt nhất vẫn nên giấu chị ấy thì
hơn.
– Tú này, em nhìn xem, chỗ này không hợp lý phải không?
Tú đưa mắt nhìn kỹ vào màn hình máy tính bảng vì Linh dơ lên thông qua video call mà họ gọi.
– Em thấy đúng mà nhỉ? Ở trong này cũng nhập như thế! Mã biên bản cũng khớp mà!
Tú kiểm tra lại máy tính, rồi lại nhìn sát vào màn hình máy tính bảng một lần nữa.
– Gặp áp lực công việc hay sao mà mọc mụn to thế kia?
Linh cảm thấy họ đã căng đầu làm việc khá lâu nên cũng muốn nói
chuyện gì đó cho bớt căng thẳng một chút, lát họ có thể làm việc tiếp
mà.
– Dạo này em hơi thiếu ngủ thôi, chứ em không thấy áp lực gì cả, cũng may có chị giúp.
Tú cũng thật thà quá, đáp lại lời người ta như vậy trong khi Tú không biết là có người nghe ngóng ở bên ngoài hồi giờ.
Nhi quay người sang tìm thứ gì đó để ôm, thì cô cảm giác như chỉ có
mình mình ở trong phòng và mình mình nằm trên chiếc giường này. Cô ngồi
dậy đi tìm Tú, thấy phòng bên sáng đèn, cô tính mở cửa ra hỏi Tú thì lại nghe được cuộc trò chuyện này.
“What? Cũng may có chị giúp? Tại sao có thể ăn nói như vậy với một
người phụ nữ khác cơ chứ?”, Nhi bực tức suy nghĩ, chân dậm xuống sàn nhà nhưng vẫn tiết chế lực để không dẫm quá mạnh!
– Giúp gì đâu, em cũng giỏi thật mà!
Linh cũng lịch sự đáp lời, nhưng sau khi cô đáp lời, chưa thấy Tú nói gì đã nghe thấy một giọng nói khác…
– Tú, em đói bụng!
Tú cũng giật mình khi thấy Nhi đứng ở ngoài cửa và nói vào, Linh cũng hiểu ý, không ngờ là Tú và bạn gái ở chung, vậy nên cô cũng lịch sự
chào lại Tú rồi cúp máy.
– Để Tú nấu gì cho em nhé?
Tú vội đóng máy tính lại, rồi định đi ra khỏi chỗ ngồi thì bị Nhi cản lại.
– Tú ngồi im đó cho em, tại sao phải gập laptop nhanh như vậy hả?
Nhi nhanh chân ngồi vào lòng Tú, sau đó cô mở lại màn hình laptop của Tú lên, là một đống tài liệu làm việc, cô vẫn ngoan cố tìm ra thứ gì đó để mắng Tú vì tội nói chuyện với người phụ nữ khác vào thời điểm này,
nên cô lục lọi khắp laptop của Tú. Nhưng laptop không có gì ngoài ảnh
của Nhi. Vậy là cô có phần an tâm hơn một chút.
– Tú, em không thích cách nói chuyện của Tú với cô gái ấy!
Nhi quay lại nhìn Tú, kể ra tư thế ngồi này của họ cũng dễ dàng cho Nhi quay đi quay lại.
– Cấp trên mà, bộ khi nãy em cố tình nói vậy để chị ấy tắt máy sao?
Cuối cùng Tú cũng hiểu ra được sự việc.
“Đương nhiên là em ghét rồi, có ai thích người yêu mình nói chuyện như thế với người phụ nữ khác không?”
Nhi bực tức khi biết suy nghĩ của mình lại bị Tú đọc được.
– Tú! Em ghét khả năng của Tú. Suy nghĩ thầm kín là thứ riêng tư nhất của con người, mà mỗi lần em nghĩ gì Tú đều đọc được, vậy thì…
– Tú hứa là Tú tôn trọng em, Tú sẽ không đọc mà! Chẳng qua bất đắc dĩ thì mới đọc thôi! Còn nữa, chỉ là công việc, còn không, Tú chỉ có mỗi
em thôi. Đừng tốn công và sức lực để mà giận hờn hay ghen tuông.
Tú búng nhẹ lên mũi Nhi. Còn may là Tú biết cách dỗ dành Nhi, chứ nếu Tú vẫn im lặng giống như ngày xưa thì có lẽ lại cãi nhau và giận hờn
rồi.
– Nhưng em không đói, mà em muốn nấu gì đó cho Tú ăn! – Nhi tạm gác qua việc cô rất ngượng khi suy nghĩ của mình bị đọc.
– Tú có món này em chẳng nấu được đâu!
Tú ấp úng điều gì đó.
– Món gì? Em đã cho Tú ăn bao nhiêu lần rồi mà không nấu được chứ?
Nhi bực mình đánh vào người Tú. Lại chê bai khả năng nấu nướng của cô trong khi cô đã lo cho ăn ngủ đàng hoàng bao nhiêu năm trời sao?
– Ăn em! Món đó được ăn nhiều mà đâu có nấu được đâu nhỉ? – Tú buông
lời trêu ghẹo, tay bắt đầu đi tìm vị trí không đúng đắn để đặt lên.
– Biến thái, đồ biến thái! – Nhi thì nhận ra mình bị hớ, liền tức tối đánh vào người Tú thật mạnh.
Nhưng chỉ ít giây sau thôi, môi cô đã dính chặt với môi Tú. Cô chẳng
hiểu sao mình rất dễ bị dụ, nhất là khi người dụ là tên đáng ghét này.
Tiểu quỉ luôn biết chọc phá cô. Nhưng cô yêu Tú thì biết làm sao bây
giờ, cô chỉ muốn họ hoà làm một, vĩnh viễn đừng tách rời nhau. Cô muốn
bảo Tú bỏ việc rồi cùng làm với cô, mà đứa nhóc này tự trọng cao quá, cô không tài nào mà nói được.
Cô thấy Tú bế mình lên, mà nụ hôn vẫn không dứt. Cô tưởng là chặng
đường xa xôi gì, nhưng là Tú bế cô lên rồi đặt cô lên bàn. Hai má cô ửng đỏ lên vì cô không hiểu sao lần này động tác của Tú lại chậm như vậy.
Cô không biết có phải là do những lần trước hai người đều quá vội vàng
nên bỏ qua những thủ tục này hay không.
Lần lượt từng thứ đồ trên cơ thể Nhi bị cởi bỏ, cô cảm giác như mình
đang ngượng ngùng khi bị ai đó ngắm nhìn cơ thể chằm chằm như vậy.
– Tú, em… mắc cỡ!
Cô nói rồi đưa tay đẩy ánh mắt của Tú sang chỗ khác. Tại sao có thể
nhìn chằm chằm và không chớp mắt như vậy chứ? Thật quá đáng ghét!
Nhưng Tú nào có nghe cho, bị cô đẩy đi nhưng ánh mắt vẫn cố định, ngắm nhìn cơ thể tuyệt đẹp của Nhi đang ở ngay trước mắt mình.
Thế rồi Tú cũng chịu đứng lên để bắt đầu chuyện giữa hai người họ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT