Lại một đêm Nhi thức trắng. Đêm qua cô ngủ không ngon giấc hay bị tỉnh dậy giữa chừng thì giờ cô thức trắng. Hai mắt của cô tỏ rõ dấu hiệu mệt mỏi nhưng cô không thể nào mà ra lệnh cho nó đi ngủ được. Dù đã khóc tới mức hai mắt thực sự không thể chống đỡ được nữa, nhưng cô không thể ngủ. Nhi nằm quay lưng, rồi xoay người từ bên này sang bên kia. Làm đủ việc để khỏi nghĩ ngợi, nhưng mọi thứ đều vô ích. Cô nhớ Tú, dù Tú đang nằm ngay phòng bên thôi cô cũng nhớ Tú. Tú thái độ với cô khi nãy cô không hiểu lý do, vậy nên cô càng nhớ hơn nữa.

Tiếng khoá cửa phòng cô kêu cạch cạch, Tú đang mở cửa phòng cô, tìm tới giường cô, và tìm tới cổ cô nữa. Cô không thể hiểu nổi đứa nhóc này rốt cuộc là bị thứ gì. Ngày hôm nay, lẫn cả ngày hôm qua đều thay đổi thái độ một cách đột ngột.

– Tú, Tú muốn gì ở em… đừng… như vậy!

Nhi phản ứng rõ ràng, nói thẳng cho Tú biết mình không thể chịu được cảnh bị Tú đối xử như vậy.

– Em khóc sao? – Tú đưa tay lên xoa đi giọt nước mắt rơi trên má Nhi.

– Phải, vì Tú làm em đau lòng!

Nhi nức nở khi được Tú vuốt ve như vậy. Cô không biết thực sự Tú đang nghĩ gì, thực sự Tú đang làm gì nên cô buộc lòng ghì mặt vào lòng Tú.

– Tú xin lỗi, chỉ cần em nhớ là… Tú luôn yêu em!

Tú chặn lại dòng nước mắt của Nhi, nhưng bản thân Tú cũng đang cố gắng kiềm chế để không khóc. Tú cố gắng ngưng đọng lại nước mắt trong chính mình vì Tú gần như đã khóc cả ngày trước đó rồi. Tú và Nhi đang “yêu” nhau. Đối với Nhi thì cô đang mê man không rõ chuyện gì, nhưng đối với Tú, đây là lần cuối thì phải!



Sáng sớm thức dậy, đối với Nhi đêm qua thật mãnh liệt, cô chưa bao giờ thấy bản thân mình mãnh liệt như vậy, cũng chưa từng thấy Tú lại thích thú với cơ thể mình tới mức cả hai người triền miên không biết bao nhiêu lần. Cô nhớ ra chỉ còn một ngày nữa, hết hôm nay thì sáng mai Tú phải trở về bên Anh. Có thể đứa nhóc này muốn mọi thứ trước khi đi đây mà. Cô nghĩ bụng là vậy, nhưng khi cô nhìn sang, vẫn chẳng thấy Tú đâu. Cô có nên nói cho Tú biết phụ nữ sau khi được yêu mà tỉnh giấc không thấy ai bên cạnh rất là hụt hẫng không? Cô có nên nói cho Tú biết để lần sau cô tỉnh giấc vẫn đang được ôm ấp không?

Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ, tại sao hôm nay cô lại thức dậy sớm như vậy. Hôm nay là ngày đầu tuần rồi mà, đâu có lịch trình dày đặc giống như cuối tuần đâu mà tự thân cô lại dậy sớm được nhỉ?

Nhi cảm giác ngày hôm nay có điều gì đó lạ lùng, cô chẳng biết cô nên làm gì bây giờ nữa.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô đi về phía bếp để tìm xem có gì đó ăn không. Lát nữa kêu Tú sau vậy, bụng cô đói cồn cào sau khi bị Tú ăn sạch. Một tay cầm cốc sữa, tay kia cầm ba chiếc bánh mì phết bơ, bữa sáng đơn giản của mọi nhà luôn là bữa sáng sang trọng đối với Nhi vì cô rất lười chuẩn bị đồ ăn giống như người ta. Cô ra phòng khách, tính bật chút gì đó trên tv để xem thì cô nhìn thấy những đồ vật kỳ lạ trên bàn.

Một tờ giấy, một chiếc điện thoại, một tấm thẻ tiết kiệm ngân hàng với tài khoản khá là lớn, bên cạnh chiếc bàn ở phòng khách này còn là một va li quần áo. Nhi không hiểu gì, cô liền cầm tờ giấy đã được đặt lên bàn từ trước đó lên.

“Cám ơn cô về thời gian qua đã tin yêu và chăm sóc tôi. Tuy số tiền này không đáng là bao so với việc cô đã nuôi dưỡng tôi như thế nào, nhưng tôi hi vọng cô nhận dùm, tương lai tôi sẽ trả đủ những gì cô đã cho tôi. Còn nữa, những bộ quần áo đắt tiền kia tôi cũng trả vì tôi thực sự chưa mấy khi mặc đâu, nó còn mới, cô đem cho ai thì cho. Tôi đã kịp tới bên An Sinh Xã Hội để chứng thực lại giữa tôi và cô không còn quan hệ mẹ con nữa. Vẫn cám ơn cô vì đã chăm sóc tôi như một người mẹ vậy. Cô từ nay không cần bận tâm về tôi nữa, không cần hàng tháng chuyển tiền sang cho tôi đâu vì số tiền cô chuyển sang tôi không tiêu, và giữ lại đem trả cô ở tấm thẻ tiết kiệm ở bên cạnh đó! Tôi hứa sẽ trả ơn cô, tôi không ăn quỵt. Nhưng tôi hi vọng cô đừng liên lạc với tôi nữa. Chúng ta xem như kết thúc, tạm biệt!”

Nhi hoảng loạn, cô nhìn nhận đây đúng là nét chữ của Tú. Nhưng Tú … đây có phải là Tú đang nói lời chia tay với cô không? Cô không biết Tú đang đùa giỡn hay là đang làm thật nữa. Tới cả điện thoại đôi cô mua cho Tú, Tú cũng đem trả lại, không mang đi một chút gì liên quan tới cô. Cô vứt lại đống đồ đạc đó, rồi chạy vào phòng ngủ của Tú. Phải, những gì cần thiết Tú đã mang đi hết. Những gì mà Tú mang tới đây ngay từ ngày đầu tiên cũng được Tú dọn sạch. Đây có phải là cô bị đá không? Hay đây chính là bị bỏ rơi? Cô không hiểu mình đã làm gì sai, sao lại bị bỏ rơi một cách nhục nhã như thế này? Tại sao khi cô bị tên Vương bỏ rơi, cảm giác đau đớn đó cũng không thể bằng cảm giác đau đớn ở lúc hiện tại như thế này? Tại sao mọi thứ luôn hắt hủi và quay lưng với cô chứ?

Nhi ngồi gục xuống sàn nhà, cô không thể khóc, nhưng bản thân cô không còn đủ sức lực để vực dậy. Cô đã bị chính đứa con mà cô yêu thương, bị chính người mà cô yêu tới đắm đuối bỏ rơi. Giá như cả hai người hiểu được nỗi khổ của nhau thì mọi chuyện không tồi tệ như thế này. Nhìn vào sự thật hiện tại, căn hộ rộng lớn này chỉ mình cô ở, chỉ mình cô.

Tại sao ở tim nó cứ đau nhói như thế này? Tú nói cô đừng liên lạc với Tú nữa, có nghĩa đứa nhóc này sẽ làm mọi cách để cắt đứt liên lạc với cô. Tú tuy chữa bệnh khỏi rồi, nhưng sức khoẻ của Tú đâu có tốt như người thường? Vậy mà hai năm qua Tú dứt khoát không tiêu tiền cô gửi sang thì Tú đã làm gì để có tiền trang trải bên đó? Mọi chi phí đều đắt đỏ… vậy là hai năm cô cật lực làm lụng thì bây giờ cô tiêu hưởng số tiền đó sao?

Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngồi im như vậy gần hai ngày trời, cô không buồn ăn hay uống. Cô chỉ ngồi im như vậy, sẵn sàng tách mình ra khỏi thế giới, cô đủ đau khổ lắm rồi. Vậy mà cô còn có ý định sẵn sàng chống lại dư luận nếu họ làm phiền tới cô hay Tú sao? May thay, cô chưa làm như vậy. Người mà cô hận nhất bây giờ là Lê Anh Tú. Người này đã vô tâm bỏ rơi cô không một chút liên lạc gì, không có gì gọi là lý do rõ ràng để cô tạm chấp nhận cho việc bỏ đi. Tất cả chỉ là sự phản bội, cô cảm nhận được sự phản bội ở đây!



Hai năm sau!

Nhung vẫn đứng đợi ở cổng sân bay quen thuộc. Cả những lần Tú lén lút về Việt Nam, cô vẫn đứng đợi ở đây. Nói lén lút là bởi vì Tú về đây mà không báo cho trường học biết, cũng không báo cho người-mà-ai-cũng-biết kia một câu. Cô và chị An là người duy nhất biết Tú về Việt Nam. Nhưng lần này, là Tú chính thức về đây. Tú đã hoàn thành chương trình học của mình, có được tấm bằng trên tay và đã có sẵn công ty mời chào Tú vào làm việc. Mọi thứ đối với Tú đơn giản như vậy đó, vì sau khi chia tay Nhi, Tú luôn muốn để bản thân mình hoạt động không ngừng nghỉ, làm việc và học cả ngày để không có một phút giây nào Tú nhớ tới Nhi. Vậy mà hai năm rồi chẳng thể quên được hình bóng của người phụ nữ Tú luôn yêu như vậy. Tú xuống tới sân bay, lần này chuyến bay suôn sẻ, không bị delay, không gặp sự cố gì cả. Nhung từ xa nhìn thấy Tú đang ung dung làm thủ tục, trong lòng thấy nhẹ nhõm và bớt đi phần nào lo lắng. Khi Tú ra ngoài, cô mới chạy tới, khoác tay Tú. Từ xa, hai người họ giống như một cặp tình nhân vậy.

– Tú này, đi ăn chả cá Anh Vũ đi. Tôi thèm lắm đó!

Nhung nũng nịu rủ Tú.

– Trời. Tôi mới là người đi nước ngoài nhé. Cậu ở đây quanh năm suốt tháng, có nhấc chân từ nhà tới chả cả Anh Vũ thôi cũng lười biếng được sao?

Tú thấy làm lạ, liền quát lại Nhung.

– Không phải tôi lười mà là đi một mình không có vui! Chị An bận việc cả ngày chẳng ai đi cùng tôi cả!

Nhung giải thích cho sự lười biếng của chính mình.

– Cậu cũng lớn rồi đó, ra trường trước tôi mà giờ vẫn ăn chơi không thèm đi làm.

Tú cằn nhằn như một cụ già vậy. Làm Nhung có liên tưởng có vẻ như mẹ mình đã liên lạc với Tú để nhờ vả chuyện bảo Nhung đi làm.

– Tôi đợi cậu về. Chúng ta đi làm chung một công ty cho vui chứ, cậu bảo tôi đi làm ở môi trường mới, họ lại tìm cách ghen ghét với tôi cho xem! Chỉ có cậu chưa bao giờ ghen ghét với tôi thôi!

Nhung nói thẳng lòng mình, mặc dù đã im lặng đi phần sau, đó cũng là vì Nhung thích Tú nữa!

– Liệu đi nha. Thế tôi nhờ cậu tìm căn hộ cậu tìm chưa?

Tú cất đồ vào trong cốp xe của Nhung. Sau đó ngồi vào phía bên cạnh để Nhung lái xe. Chặng bay quá dài nên Tú hơi mệt mỏi một chút.

– Rồi, để tôi nhắn sân bay mang hành lý chính xác là … 34,5kg của cậu về căn hộ đó luôn. Tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn đã!

Nhung bấm điện thoại liên tục rồi cất vào túi. Quay sang thấy người bên cạnh ngủ gục ngay được rồi. Nhung tự than vãn rốt cuộc mình đang nói chuyện với ai…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play