Nhi cố gắng mở to mắt nhìn kĩ xem trước mắt cô có phải là một trò đùa không. Tiếng còi xe ở phía sau bấm vang lên nhức óc. Họ thúc dục cô
nhanh chóng lấy vé xe để còn đến lượt họ. Cũng may là có tiếng còi xe đó Nhi mới thực sự tỉnh. Tại sao… An lại nắm tay Vương đi dưới hầm để xe
này?
Cô mới đầu có thể hình dung ra được mối quan hệ của họ là gì. Cô cũng nhìn rõ được nét mặt của Vương và cô dám chắc được anh ta có hay không
yêu người phụ nữ đi bên cạnh anh ta. Nhưng vì tiếng còi xe ở phía sau,
cô buộc phải rồ ga và đậu xe. Khi quay trở lại, cô không nhìn thấy hai
người họ nữa, cô còn bị một số ít fan hâm mộ của mình bị cản lại.
…
Tú đứng đợi ở cửa mãi mới thấy Nhi lên. Bình thường chị ấy đâu có đậu xe lâu như vậy đâu. Mãi rồi cũng thấy cái thanh máy dừng lại.
– Chị vừa kí tặng cho fan, xin lỗi em đợi lâu không?
Nhi nhanh chóng núp vào tay áo của Tú rồi kéo Tú về phòng ăn riêng của họ.
– Chẳng sao, nhưng mà… dạo này chị có vẻ hơi gầy. Cảm ơn chị đã chăm
lo cho em như vậy! – Tú vừa nói, vừa kéo ghế cho Nhi ngồi xuống. Tú định đi sang ghế đối diện, nhưng Nhi không cho và bắt Tú ngồi ngay bên cạnh.
Tú có lẽ biết lý do vì sao Nhi làm vậy. Nhi làm vậy bởi vì Nhi không
muốn Tú phải khó xử trong việc vô tình đọc được suy nghĩ, càng không
muốn Tú rời xa mình. Cô dạo này đã quen với việc Tú suốt ngày ở bên cô
nên cô không thể chịu được dù chỉ là xa một chút.
– Không cần cảm ơn như vậy. Chị biết em cảm thấy không giúp được gì
cho chị. Nhưng những gì chị cần là em phải học thật giỏi, học thành tài ở bên đó rồi về đây nuôi chị. Biết chưa? Chị nuôi em bây giờ để đợi em
nuôi chị cả đời đấy.
Nhi chọc ghẹo cho Tú đỡ có cảm giác ngớ ngẩn kia. Cô không biết đã
bao nhiêu lần khuyên nhủ Tú rằng tất cả đối với cô là tự nguyện. Nhưng
đứa ngốc như Tú lại thích tự dằn vặt bản thân tới mức cô cũng phải bực
mình.
Tú vui vẻ gật đầu, nhưng Tú có thể thấy rằng Nhi có vẻ gì đó đang
không tập trung vào bữa ăn. Tú không biết mình làm điều này có sai hay
không nhưng Tú buộc mình nhìn vào mắt Nhi một lần, để biết xem Nhi thực
sự đang nghĩ gì.
“An và Vương rốt cục là đã kết hôn sao?”
Tú cũng hơi bị hẫng một chút. Với Tú, An và Nhung là người bạn rất
tốt. Họ đối với Tú cũng như là những món quà tuyệt vời kia. Nhưng hiện
tại, sao An lại bó buộc cuộc đời cô ấy với một tên ác quỉ đó chứ? Hơn
nữa, tên ác quỉ đó đã làm người Tú yêu khổ sở biết bao. Tú biết rõ điều
đó mà.
– Sao thế? Sao em lại không vui rồi?
Nhi thấy Tú đột nhiên im lặng không nói gì cả. Cô cũng lo sợ Tú lại đọc được gì khiến Tú không vui nên cô phải hỏi han.
– Em không… chẳng qua… có thật là chị An lấy tên Vương kia không?
Tú không muốn giấu những gì mà mình đọc được. Vì Tú cũng rất quan tâm tới An, Nhi biết rõ điều đó.
– Chị sẽ hỏi An hộ em. Em thấy đấy, số phận người phụ nữ cũng không
vui sướng gì. Tưởng chừng như họ có tất cả, nhưng nó còn phụ thuộc vào
người bạn đời có mang tới hạnh phúc cho họ hay không nữa…
Nhi nghĩ là Tú hiểu những gì cô nói, và hiểu được rõ vì sao cô lại
chân thành với Tú như vậy. Sự hi sinh mù quáng của cô đã làm cô thức
tỉnh, sau những lần làm những việc theo lời anh ta, kiếm cho anh ta cả
núi tiền và anh ta quăng cô đi không một chút ăn năn, cô cảm giác như
mình chỉ là con ngốc bị anh ta lợi dụng. Còn Tú, cô buộc lòng thú thực,
có thể giờ cô nhận ra rằng cô tới với Tú cũng vì cô mất niềm tin với
tình yêu của những gã đàn ông ngoài kia…
– Em hứa, từ nay không bỏ rơi chị giống như mấy lần trước nữa. Và em hi vọng chị đừng luỵ với em!
Tú nắm lấy tay Nhi, xoa xoa thôi cũng cảm nhận được bàn tay của Nhi
không phải là bàn tay tiểu thư kiêu sa như người ta nghĩ. Nó đã sớm bị
khô bởi sự vất vả, sự hi sinh. Không chỉ riêng với Tú, mà Nhi cũng đã hi sinh rất nhiều cho sự nghiệp của cô ấy.
– Sao lại nói như vậy, không lẽ em còn muốn làm chị tổn thương sao? – Nhi không rõ lời Tú đang nói.
– Dù em có làm gì sai thì chị cũng đừng nhu nhược bỏ qua, chị cũng
phải cho em hình phạt, cũng phải có phân cấp trong mối quan hệ, bình
đẳng mãi, chỉ có chị là người thiệt thòi thôi!
Tú nhẹ nhàng nói, tuy lời nói như vậy, nhưng mang nhiều hàm ý dành
cho Nhi. Có thể Nhi có thể hiểu rộng hơn, hoặc cố ý hiểu hẹp đi. Tú tôn
trọng Nhi, không đọc suy nghĩ của Nhi nữa.
…
Cả hai người không có phút giây nào rảnh rỗi cả. Tú được học bổng,
thời gian học bên nước ngoài cũng khác xa so với Việt Nam, thế nên khi
Tú có giấy gọi nhập học được gửi từ bên Anh về, cả hai chỉ có một tháng
để chuẩn bị tất cả.
Nhi có cảm giác như mình sắp thành bà mẹ thực sự rồi, cô đang lo lắng cho một đứa con sắp xa nhà. Cô đang lo âu vì cô sợ cô sẽ nhớ người cô
yêu quá tới độ ích kỷ không muốn cho Tú phải đi đâu xa hết. Nhưng chính
vì chỉ còn một tháng nữa là Tú đi, thế nên cô nhất quyết không thể để Tú gặp chuyện gì trong thời gian này được. Cô quyết định mình là người chủ động liên lạc với An trước. Cô hẹn An tại quán quen của cô, nếu như
Vương từng dẫn cô ta tới đó thì đương nhiên cô ta không lạ gì sự riêng
tư rồi.
An trễ hẹn mất 10 phút. Nhi vẫn kiên nhẫn chờ đợi không một chút cáu gắt.
– Xin lỗi Nhi, mình gặp tắc đường. Mà… hôm nay sao không đưa Tú đi? – An có vẻ như cầm theo túi đồ gì đó rất to.
– Hôm nay mình và cậu nói chuyện riêng tư. Mình nghĩ Tú không muốn nghe những chuyện như thế này!
Nhi thành thật mà nói. Nếu như Tú biết cô cấm An không được gặp Tú
thì đương nhiên Tú sẽ buồn. Nhưng cô tin là Tú sẽ hiểu vì sao cô làm như vậy.
– Vậy nhờ cậu đưa giúp cho Tú. Quà của mình chúc mừng Tú đỗ đại học!
An đưa túi quà của mình cho Nhi. Cô đã đặt hàng từ bên nước ngoài, đợi mới có dịp để đưa thì Tú lại không tới.
– Mình không thích vòng vo đâu, An, cậu nói mình nghe đi, cậu đối tốt với Tú như vậy có phải chồng cậu bảo làm vậy không? – Nhi hỏi thẳng vào vấn đề.
Vương rất biết cách lợi dụng những cô gái yêu thương anh ta. Lợi dụng triệt để không chừa một chút gì. Nhi thừa hiểu nếu như anh ta thích thì có thể lừa An một vố rất đau.
– Là sao? Chồng mình? Mình có kể với cậu rằng mình đã kết hôn sao?
An nhớ là cô chưa nói. Nhưng nếu có nói rồi cũng không sao. Tuy
nhiên, cô không muốn kể chuyện đó cũng có lý do riêng. Vì là người đã có gia đình, tuy rằng cô rất yêu Vương, nhưng nói chuyện với Tú làm cô
quên đi những phiền muội ở cuộc sống gia đình không như cô mong muốn,
vậy nên… cô cũng muốn gặp gỡ Tú như một cách làm cô bớt căng thẳng.
Nhưng càng lúc càng muốn gặp nên đôi khi cô vẫn phải tự vấn lại lương
tâm của mình. Một người phụ nữ đã có gia đình, không cho phép cô được có suy nghĩ như vậy đối với một đứa nhóc đáng tuổi em của mình.
Đang nghĩ ngợi lung tung, An thấy Nhi đặt lên bàn một số giấy tờ. Nhi đẩy về phía An, cô nghĩ có thể là Nhi muốn cho mình xem những giấy tờ
này.
Đầu tiên là bản hợp đồng công việc giữa Nhi và Vương.
– Cậu là ca sĩ ở công ty anh ấy sao?
An giật mình khi nhìn thấy tờ giấy này. Cô từng nghĩ có thể do chồng
mình quen biết trong giới nghệ sĩ nên dễ dàng xin cho cô được chữ ký của Đinh Mai Nhi. Nào ngờ… thế giới chật hẹp thật. Nhi không trả lời cô mà
chỉ gật đầu, có thể là bảo cô nên tiếp tục xem tiếp những gì mà Nhi đưa.
Tiếp theo là lý do chấm dứt hợp đồng giữa hai bên. Theo như An thấy
đó là bên Vương sai vì đã vi phạm điều mục xâm phạm tới thân thể đối
phương. Cụ thể là như thế nào thì cô không rõ. Cô đưa tay lật tiếp tờ
giấy đặt phía dưới. Có vẻ như những tờ giấy ở phía dưới cùng một dạng
thì phải. Đây là giấy khám ở bệnh viện tư.
– Gì đây Nhi? Cậu bị bệnh sao?
An giật mình không biết Nhi đưa cho cô từng ấy giấy khám bệnh làm gì. An chưa đọc, chỉ là cô vội vàng lo lắng cho sức khoẻ của Nhi thôi. Nhi
có thể cảm nhận được rằng An bị động chưa biết những gì mà Nhi đang định nói với cô ở sắp tới.
– Cậu cứ xem rõ lý do vì sao mình bị bệnh đi!
Nhi cười nhạt. Đó không phải là bệnh. Những thứ đau đớn tổn thương đó bác sĩ đã giúp cô vượt qua. Cũng nhờ có Tú, cũng nhờ cô đã dũng cảm
quên đi thứ tình yêu chết tiệt đó nên giờ cô mới không phải đối mặt với
những nỗi đau thể xác và tinh thần đã đeo bám cô suốt mấy năm trời nữa.
An nhìn rõ vào tờ giấy khám. Tờ nào cũng đưa ra một kết quả Nhi bị xâm hại vùng kín rất mạnh. Cô không hiểu lý do gì nữa …
– Chồng cậu là một con thú An ạ. Chồng cậu, hắn ta lừa gạt tình cảm
của mình, và ép mình quan hệ với những đối tác mà hắn muốn. Thật nhục
nhã khi kể cho cậu những chuyện này, cậu đừng hâm mộ ánh hào quang của
mình. Nó tuy đẹp bên ngoài nhưng bên trong đau đớn lắm. Đừng nhé…
Nhi lấy hết dũng khí để nói cho An biết sự thật. Cô chẳng mấy vui vẻ
gì khi lại có thêm người biết tới sự thật đáng sợ đó. Tú biết những
chuyện này do vô tình cô đã có cảm giác đau đớn vì hổ thẹn rồi. Lần này
là cô chủ động nói ra, cảm giác hổ thẹn ấy chẳng bớt đi phần nào. Làm
vậy có khác gì cô là gái bán hoa cao cấp đâu. Nhưng cô là hi sinh vì
tình yêu chứ cô không cần tiền. Đó có gọi là bán hoa không?
– Tình cảm? Cậu nói tình cảm là sao?
An vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, cô vẫn nghĩ là Vương bắt ép Nhi đi làm
những việc vớ vẩn kia nên Nhi mới quyết tâm huỷ hợp đồng. Dù cho là
Vương sai, nhưng Nhi vẫn đền bù cho xong chuyện.
– Anh ta… lợi dụng tình cảm của mình chứ sao nữa. Mình từng yêu anh
ta… mình đã vứt chiếc nhẫn mà anh ta tặng đi rồi. Nếu như ở nhà, cậu có
nhìn thấy chiếc nhẫn này ở đâu đó, thì hãy hỏi anh ta xem nguồn gốc nó ở đâu. Mình tin anh ta lấy cậu vì gia tài nhà cậu thôi. Cho tới khi Tú
nhập viện, anh ta vẫn tìm cách phá hoại mình. Làm ơn, hãy vì Tú chứ
không phải vì mình. Hãy bảo anh ta tránh xa Tú ra. Được chứ?
Nhi đưa cho An nhìn thấy hình ảnh của chiếc nhẫn đôi mà anh ta tặng
Nhi. Nó cũng là một quá khứ, nhưng Nhi quăng nó đi rồi nên cô không muốn vướng bận nữa.
– Tôi không biết. Đó là chuyện của các người. Sao lại lôi tôi vào?
Chồng tôi không phải người như thế. Anh ấy rất tử tế. Còn cô chấm dứt
hợp đồng vì lý do gì không liên quan tới tôi! – An vung hết giấy tờ và
có ý định rời đi. Cô không tin chồng cô lại ác như lời mà Nhi kể.
Cô nghĩ là do hợp đồng không đủ đối với Nhi nên Nhi dựng chuyện lên như vậy. Chồng cô vốn dĩ…rất tốt!
An cầm theo túi xách và đứng lên. Cô không muốn nghe thêm lời nào từ
phía Nhi nữa. Vốn dĩ cô rất hay nghe nhạc của Nhi, hay xem phim Nhi
đóng. Nhưng hiện tại, hình tượng của Nhi trong mắt cô không còn như
trước nữa.
– Trước khi cậu đi, cậu nên nhớ giúp mình. Đừng để Vương làm phiền Tú nếu như cậu thực sự quí Tú. Còn nữa, quà của cậu, tự tay cậu đưa!
Nhi nhanh tay hơn An. Cô thu dọn lại giấy tờ của mình, chỉ nói lại
với An một câu như vậy rồi nhanh chóng rời đi. Cô thanh toán tiền cafe
cô đã gọi và đi thẳng về nhà. Hi vọng An sẽ hiểu chuyện. Cô hi vọng là
như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT