Tú cúi xuống, cầm khay đựng những đồ khi nãy Nhi đã dọn dẹp đem đổ
vào thùng rác. Nhi nhanh chóng nghe thấy tiếng động, liền ngẩng mặt lên
nhìn vào Tú.
– Kìa, tay em bị đau, đừng làm việc!
Nhi cản Tú lại, nhưng Tú đã làm xong việc mất rồi.
– Tại sao chị lại khóc vậy? – Tú đặt khay xuống, Tú xem như đây là
lần cuối Tú hỏi thẳng Nhi, Tú sẽ lờ đi những gì Tú nghe được trong đầu.
Tú hi vọng Nhi đưa ra một câu trả lời nào đó hợp lý để Tú có thể quên đi cơn giận liên quan tới Vương.
“Nói gì đây? Chị nhớ em ư?”
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Nhi luống cuống suy nghĩ khi Tú đặt câu hỏi. Sự rối rắm này rốt cuộc
là từ đâu mà tới chứ? Cô thực sự quá sức chịu đựng, cô không muốn tiếp
tục nhận sự lạnh nhạt từ phía Tú nữa. Cô muốn nói gì đó liên quan tới
quá khứ của cả hai người.
Nhi tiến về phía Tú, cô không gọi đây là ôm mà đơn thuần là cô mệt
quá rồi, cô chỉ xin Tú cho cô dựa vài giây thôi. Tú chấp nhận thì cô
dựa, còn không thì cô cũng không đòi hỏi.
– Trước khi em lên bàn mổ, chúng ta đã từng … thân thiết với nhau.
Hơn lúc này nhiều! – Nhi không biết dùng từ gì ngoài từ “thân thiết”.
Nói yêu thì có làm shock Tú không? Nhưng thực lòng thì cô muốn hôn Tú
lắm.
– Vậy em cũng muốn nhanh hồi phục trí nhớ, để thử xem chị và em từng thân thiết như thế nào.
Tú trả lời cụt lủn. Không từ chối cũng không đồng ý việc Nhi đang ôm
ấp mình. Mặc cho Nhi nghĩ gì thì Tú vẫn đưa một tay vuốt ve lưng Nhi,
mới đụng chạm thân thể nhẹ như vậy thôi,hai tai của Nhi đỏ ửng.
“Tự nhiên… thật mắc cỡ quá. Sao lại có suy nghĩ vớ vẩn ấy được. Tú là con mình, Tú chưa nhớ ra và Tú chưa đủ 18. Nhi… cấm mày nghĩ vớ vẩn!”
Tú nghe được dòng suy nghĩ này cũng có phần hơi hoảng hốt. Như thể
Nhi cũng cảm nhận được sự rùng mình từ Tú, cô liền tách rời khỏi cơ thể
Tú trước khi chính bản thân cô không thể nhẫn nhịn được nữa.
Tú cố gắng lắm mới che giấu được nụ cười của mình. Hoá ra là chị ấy
đang nghĩ bậy bạ nên không dám ôm mình nữa. Hẳn là chị ấy không xem mình là trẻ con nên mới có những suy nghĩ như vậy đúng không nhỉ?
– Chị cũng nên giúp em chứ? Phải giúp em nhớ xem chúng ta thân thiết như thế nào chứ? Có thể bằng những hành động mà trước đó…
Tú đang định nói rằng bằng những hành động mà trước cả hai người cùng từng làm với nhau, nhưng tình thế hiện tại không cho phép Tú nói nữa.
Ai đó đã hôn lên môi Tú để chặn lời Tú lại. Có vẻ như họ nên nói ít làm
nhiều thì phải?
Nụ hôn này không quá mãnh liệt như những lần trước, Tú cảm nhận thấy
là như vậy. Chị ấy hôn Tú bằng sự rụt rè, và chỉ có mục đích là giúp Tú
nhớ ra một chút gì đó trong khi sự thật Tú chẳng hề quên điều gì.
“Có nên hôn mạnh hơn không hay chỉ chạm môi như thế này thôi?”
“Nếu như hôn mạnh hơn nữa… nơi kết thúc là cái giường chứ không phải ở đây!”
Tú có nghe được những suy nghĩ của Nhi. Hoá ra từ trước, những lần
hôn Tú chị ấy đã mất công suy nghĩ nhiều như thế này à? Tú giờ mới hiểu
tâm tư người phụ nữ yêu mình hôn mình thì khó khăn như thế nào đấy.
Trước giờ Tú cũng từng có những ham muốn đen tối, chỉ sợ người đối diện
mình không nghĩ giống mình nên sợ bị ăn đập vì tội nghĩ linh tinh. Nhưng nào ngờ, Nhi còn suy nghĩ nhiều hơn cả Tú nữa.
– Trước thì… lúc nào em và chị cũng làm như vậy! – Nhi dứt môi mình
ra trước. Cô cảm giác như mình nên ngừng sớm trước khi mọi thứ đi quá xa giống như trong suy nghĩ của cô.
Tú thì có phần hơi tiếc nuối khi nụ hôn ấy dứt nhanh quá. Hai tay có
phần hơi đưa ra định níu Nhi lại, nhưng khung cảnh ngọt ngào của hai
người bị cắt đứt bởi tiếng chuông cửa…
Nhi nghe thấy tiếng chuông, vội vàng đưa tay lên và chùi đi vết son
môi của mình trên miệng Tú. Cô nhìn ngắm lại gương mặt Tú xem còn để lại dấu vết gì của cô không.
“Nhỡ ai đến mà nhìn thấy cảnh tượng này, họ sẽ nghĩ mình … bị đồng
tính mất. Không thể công khai yêu Tú được. Điều đó là không thể!”
Nhi nghĩ như vậy, cô không nghĩ là từng suy nghĩ của mình cứ thế rơi
vào đầu một người đang đứng đối diện. Vô tình Nhi lại chọc tức Tú. Khiến Tú vô cùng bực mình …
Nhi chạy vội ra mở cửa khi khách bấm chuông lần thứ hai.
– Ơ… sao cậu biết…?
Nhi ngỡ ngàng khi người tới thăm lại là An. Từ hôm Tú về nhà tới giờ, chỉ thấy An và Tú trao đổi qua điện thoại. Cô không nghĩ họ thân thiết
tới mức có thể qua thăm như thế này. Nhìn gương mặt của An là biết An
đang háo hức để được gặp Tú rồi.
– Thì cậu liên lạc với bên mình việc nhượng tiền, cậu nói nhà cậu ở
đây còn gì. Nhưng hôm nay là qua thăm Tú. Không liên quan gì tiền nong
nhé!
Vì Nhi vẫn cương quyết muốn trả số tiền phẫu thuật cho Tú nên từ hôm
tới giờ vẫn ngoan cố gọi điện cho An và mẹ An. Nhưng có vẻ như sự việc
không thành rồi. An cũng ngoan cố, đã là quĩ từ thiện, thì phải cho đi
bằng tấm lòng chứ không thể tính toán thế được.
– À, Tú đây rồi!
Nhi chưa kịp nói gì thì An đã chạy vào với Tú ở trong bếp và kéo Tú ra ngoài phòng khách.
– Xem ra… em có vẻ hồi phục nhanh hơn chị nghĩ nhỉ? – An vui vẻ khi nhìn thấy Tú.
“Tú khoẻ lại rồi, làm cách nào để nói với Nhi việc mình muốn Tú sang
học bài cùng Nhung nhỉ?”, An nghĩ ngợi vậy, và Tú hiểu thấu hết.
Tú nghĩ Tú nên ở nhà với Nhi thay vì đi đâu đó trong khoảng thời gian này cũng không có lợi cho Tú. Và còn nữa, Tú muốn xem thái độ của Nhi.
Chị ấy mới hắt cho Tú một gáo nước lạnh khi không dám công khai chị ấy
yêu Tú. Đương nhiên là xã hội Việt Nam vẫn còn người khinh tởm thứ quan
hệ ấy, đó là điều khiến chị Nhi sợ.
Tú không phải là đứa ngốc nên không thể giận hờn vô cớ được. Chỉ là…
đó là nỗi buồn, Tú xác định nếu yêu bất cứ người con gái nào thì cũng
phải đối diện với nỗi buồn vô tận này. Tú nghĩ là như vậy!
– Cậu tới hơi bất ngờ. Chị em mình…
Nhi đang định nói cô và Tú chưa kịp chuẩn bị gì để đón khách vì An đến mà không báo trước.
– Nhung định đòi đi theo, mà con bé đang bận học gia sư nên mình đi giấu vậy.
Nhi tự hỏi trong đầu, chỉ là tới thăm Tú vài lần, rồi gọi điện nói
chuyện điện thoại, làm gì thân thiết tới độ hai chị em nhà này tới đây
thường xuyên, thậm chí là có cử chỉ thân thiện với Tú như bạn tri kỷ lâu năm vậy. Lòng tốt của An dành cho Tú thì Nhi không phủ nhận, nhưng … sự thân mật thái quá kia khiến Nhi bực mình. Tại sao Nhung biết Tú yêu cô
mà lại không nói cho chị gái của Nhung biết? Hay con bé đó nghĩ … Tú
không nói thì nó không việc gì phải nói sao? Mà còn An nữa, nhìn như vậy rồi không nghĩ ra được cô và Tú có mối quan hệ trên cả mẹ con à?
Nhi bực tức trong lòng và Tú cũng hiểu hết.
– Tú này, khi nào em tháo băng ở trên đầu? Đội mũ len như vậy có thấy nóng không? – An nhìn vào đầu của Tú, muốn Tú mau phục hồi để còn tìm
cách rủ Tú sang học bài, giúp Nhung có tinh thần hơn một chút.
An như vậy bởi vì An tìm thấy niềm vui khi chơi cùng Tú và Nhi. Chỉ
có điều cô và Nhi chưa thể cởi mở với nhau do Nhi luôn ghen tuông vì cô
hay thích chơi với Tú. Mỗi lần gọi điện hỏi han Tú, có trêu ghẹo vài câu thôi nhưng An cũng thấy vui vì cô không còn cảm giác cô đơn nữa. Chuyện gia đình của cô và chồng cô đã đủ khiến cô buồn phiền rồi nên cô không
bận tâm khi mà Nhi khó chịu nữa.
Nhi nói cô hơi mệt, sau đó đi về phòng để hai người tiếp tục nói
chuyện. Vừa đóng cửa phòng lại, cô cảm giác như mình vừa làm điều gì đó
sai lầm. Tại sao cô không ngồi đó và để ý xem rốt cuộc An tới đây có mục đích gì, tại sao lại phải bám riết với con cô như thể bạn bè thân thiết vậy? Chỉ cần nhìn thôi cô đã không hiểu vì sao An có thể vô tư như thế. Cô vốn định hỏi An, tiếp cận Tú với mục đích gì? Nhung đã đành vì hai
đứa nhỏ còn quen nhau ở trường học. Tại sao tới cả chị gái cũng có thái
độ như thế?
Cô ngồi gục trong phòng, tay vô thức lấy điện thoại ra ngắm nhìn
những bức ảnh cô từng chụp Tú. Những lúc cô bảo gì Tú cũng nghe, nói gì
Tú cũng cưng chiều làm theo dù Tú đang ốm, cô cảm giác như mình được làm đế vương hạnh phúc vậy. Nhưng giờ thì sao, Tú vẫn có thái độ làm ngơ
cô, vẫn ngơ ngác không nhận ra gì sau nụ hôn khi nãy. Nhi cảm giác như
mọi việc làm của mình đều vô ích và bất lực…
…
Cô ngủ lúc nào cũng không biết, vì cô chẳng qua là quá mệt. Cô cảm
giác như mọi thứ luôn tìm cách chống đối mình nên đến cả giấc ngủ cũng
không báo cho cô nữa. Khi cô tỉnh dậy thì cô đang yên vị trên giường,
cằm cô cảm giác như bị vật gì đó cọ vào khiến cô ngứa ngáy. Cổ cô cảm
giác được hơi thở của người khác phả vào. Cô định hình lại một chút.
Chính xác là cằm cô bị mũ len của Tú cọ vào. Và cổ của cô sát gần môi
của Tú.
Cô thử nhớ lại xem là tự cô leo lên giường ngủ hay được ai đỡ vào
đây. Nhưng lúc cô thiếp đi thì cô đang ngồi ở sau cửa, lúc đó cô vẫn
đang cố gắng lắng nghe xem hai chị em kia đang nói gì với nhau. Phải
rồi, có người đưa cô về giường.
– Chị dậy rồi sao? – Tú cảm nhận được Nhi cựa quậy, có vẻ như Tú cũng không hẳn là ngủ, chỉ nhắm mắt chơi chơi vậy thôi.
– Em … đưa chị lên đây à Tú? – Nhi đưa một tay của mình vỗ về lên má Tú thay cho hành động cảm ơn.
– Ừm, mà… khi nãy chị nói chưa hết thì khách tới. Vậy… chúng ta luôn luôn hôn à? Quan hệ mẹ con gì hay vậy?
Tú tìm câu hỏi nào đó trêu ghẹo Nhi.
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này. Hôn thì là yêu chứ hôn liên quan gì tới mẹ con. Mẹ con dù ruột thịt cũng không hôn nhau kiểu đấy!”
Nhi bực tức không thèm nói nữa. Cô tránh người Tú ra và quay lưng đi. Hôn như thế rồi còn hỏi một cách ngốc nghếch, hay là phẫu thuật xong
thì làm giảm độ thông minh đi rồi? Chẳng nhẽ cứ phải bóc trần ra là
“Trước em và chị yêu nhau, yêu tới nỗi chị không thể dứt được so với ý
định ban đầu của chị!” sao? Cô cảm giác như mình dũng cảm nói ra rằng
mình yêu Tú là cả một vấn đề lớn rồi. Nào ngờ, gặp phải một đứa nhỏ mất
trí nhớ như thế này cô cảm giác đúng thật, cả thế giới này chống đối cô!
– Chị đang nghĩ… em ngốc à?
Nhi giật mình khi nghe câu hỏi của Tú. Cô quay ngoắt người lại, nhìn
hẳn vào mặt Tú giống như đang bỡ ngỡ, làm thế nào mà Tú biết được cô mới mắng Tú?
– Chị đang nghĩ… tại sao em lại biết chị mắng em?
Tú hỏi lại một lần nữa!
– Chị đang nghĩ… em đang nói gì kì cục vậy? Phải không?
Tú mỉm cười nhìn Nhi, còn trong Nhi thì chỉ toàn nỗi kinh ngạc, Tú
làm sao có thể đọc trúng phóc những gì cô đang nghĩ vậy? Thậm chí là
đúng từng lời từng chữ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT