Sự tự do của Nhi hơi bị hãm lại một chút khi có Tú chung sống bên
cạnh mình. Nói đúng hơn, cô phải tự giới hạn bản thân mình ở một chuẩn
mực nào đó. Ví dụ như bình thường, cô ở nhà một mình, cô chỉ mặc những
gì đơn giản, gọn nhẹ nhất có thể để khiến bản thân mình thấy thoải mái.
Nhưng khi có Tú ở đây, cô lại phải ăn mặc nghiêm túc hơn một chút. Cuộc
sống có thêm Tú đối với Nhi thực sự hơi ngượng…
– Em muốn ăn gì sau khi đi học không? – Nhi hỏi Tú khi Tú chuẩn bị rời khỏi nhà.
Cô đã xin phép cho Tú được đi học tại một trường tư thục danh giá. Và thuê gia sư kèm riêng cho Tú để Tú đuổi kịp bạn bè, thậm chí, cô cũng
cho người đưa đón Tú thật cẩn thận, đề phòng đám báo chí làm phiền con
cô. Dù là cô không hoan nghênh sự hiện diện của Tú tại đây, nhưng cô
không thể để con mình thiệt thòi hơn người khác.
– Em… em nghĩ là ăn gì cũng được, chị có việc bận thì cứ để cơm trong tủ lạnh, em sẽ tự hâm và tự…
Tú nói theo suy nghĩ của mình, vì Tú nghĩ Nhi thường bận việc rất nhiều. Nhưng Nhi đã ngắt ngang lời Tú.
– Em về sớm thì nấu cơm cho chị, rồi chờ chị về rồi cùng ăn. Muộn nhất là 7h30 tối chị có mặt ở nhà. Nhớ nhé?
Nhi đã nói với quản lý, nếu như cô nhận nuôi Tú rồi, thì cô sẽ hạn
chế nhận lịch buổi tối, trừ phi là việc quan trọng của những ngày trong
tuần. Còn cuối tuần cô mới tham gia tất cả mọi lịch trình. Theo như lời
của tư vấn, thì đó là một cách để cô gây dựng hình ảnh với đứa con nuôi
này. Vậy nên cô muốn ăn cơm cùng Tú, để cải thiện mối quan hệ của hai
người.
– Nếu chị về ăn được, thì em sẽ nấu cơm!
Tú quen ăn cơm rồi, để mà bảo Tú ăn cơm hàng quán thường xuyên thì chắc Tú sẽ không theo kịp được lối sống cao cấp đó.
Nhi gật đầu, rồi để Tú đi học kẻo muộn giờ. Cô nửa khó chịu, nửa lại
thương hoàn cảnh của Tú khi được biết Tú bị bố mẹ mang tới tận trại trẻ
và bỏ mặc không thương tiếc. Nhưng sự hiện diện của Tú gò bó cô, cô cũng không thích, bởi có những bí mật riêng tư, cô không muốn nó bị chẳng
may bị lộ cho người mà cô không thực sự muốn chia sẻ, ở thời điểm hiện
tại, thì đó là Tú.
Tú đi học rồi, Nhi mới chuẩn bị gọi thợ make up và chị stylist của
mình tới. Thường thường cô mất tới 2 giờ đồng hồ để chuẩn bị những
chuyện này, thế nên cô luôn phải tranh thủ làm để tới kịp hẹn. Mọi thứ
xong xuôi hết, cô nhanh chóng đi tới điểm hẹn của mình.
Công việc của Nhi cũng khá dễ hình dung, ví dụ như việc nhàn dỗi thì
cô chỉ đi tới một sự kiện nào đó, ngồi từ đầu tới cuối, cần thì lên phát biểu với những ý được chuẩn bị sẵn, còn việc bận bịu, nặng nhọc thì
chính là tham gia trình diễn, ca hát, hoặc ra album. Mà album thì cô xác định rằng sẽ ăn ngủ nghỉ trong phòng thu âm luôn nên có lẽ phải để vài
năm cho Tú tự lập rồi cô mới quyết định ra một album cụ thể cho mình.
– Em không khỏe sao? – Mạnh Linh, một ca sĩ trong công ty cũng tham
dự sự kiện thời trang ngày hôm nay quay sang hỏi Nhi khi thấy Nhi phải
ém đi tiếng ho của mình cả buổi.
Hai người khá thân thiết nên cũng thường xuyên trò chuyện với nhau,
cùng nhau chia sẻ những bực dọc mà mình gặp phải trong công việc.
– Anh biết đấy, có con mà. Phải thức khuya dậy sớm,… thực sự năm đó
em không nhớ mình đã tích tên đứa nhỏ ấy theo lời giám đốc, vậy nên…
Nhi nói gì thì Mạnh Linh hiểu. Vì Mạnh Linh ngày ấy không phải thử
thách bản thân mình giống như Nhi, chuyện đột nhiên hứa hẹn có một đứa
con này là một chuyện không thể nào ngờ tới giữa cuộc đời của một người
trẻ tuổi như anh hay Nhi.
– Thôi, chịu khó. Em tính như thế nào? Định nuôi đứa nhóc ấy mãi sao?
– Không thể bỏ mặc nó được, anh biết em cũng xuất thân là đứa trẻ mồ
côi mà. Thực tế là do ba mẹ em mất, còn đứa nhỏ kia … nói chung em cũng
muốn đợi nó trưởng thành, rồi sẽ bàn bạc với nó chuyện để nó tự lập và
em giúp đỡ. Không thể bỏ mặc nó được!
Nhi cương quyết nói. Cô có cảm giác mình từng suy nghĩ làm thể nào để Tú rời đi là một điều vô cùng tội lỗi, thậm chí là tội lỗi cả với bản
thân cô. Nó không phải là đứa con cô sinh thành, nhưng thực tế cô cần
phải có trách nhiệm với những gì mình làm. Bỏ mặc Tú khi mới nhận Tú về, là một suy nghĩ vô cùng tội lỗi.
Hai người tiếp tục tập trung vào show diễn thời trang, không quan tâm tới vấn đề ngoài lề nữa.
…
Nhi hôm nay thấy lịch trình của mình khá là ổn. Ngoại trừ cô từ chối
làm mẫu tóc cho một salon mới mở thì tất cả đều suôn sẻ. Cô mà đồng ý
làm mẫu tóc, thì chẳng có chuyện cô về nhà lúc 7h30 tối như thế này. Kể
ra việc đúng giờ đối với Nhi như một bản năng vậy. Cô đã hẹn với Tú tầm
này cô về, thì chắc chắn cô sẽ về.
Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Không biết tay
nghề nấu nướng của Tú như thế nào nhưng mùi thơm như thế này thì cũng
khiến người ta tò mò về hương vị thức ăn rồi.
Nhìn vào bàn bếp, cô thấy những món ăn đơn giản nhất, khác xa với
những gì cô ăn thường ngày. Món cá kho, món thịt băm, món canh rau ngót, … những món mà ngày xưa cô hay ăn cùng mẹ. Bình thường, Nhi đi làm về
muộn, cô không có đủ thời gian để xoay sở nấu những món này, nên cô luôn có sẵn thức ăn hộp mua tại siêu thị, về tới nhà bỏ vào lò vi sóng, quay lên và xem như cô đã có món để ăn ngay rồi. Những món ăn cần thời gian
chuẩn bị như thế này, đối với cô lại là những món ăn đẳng cấp!
– Em cũng biết nấu nướng sao Tú? – Nhi không tin vào mắt mình đây là
những món mà Tú làm, vậy nên cô hơi ngượng ngạo hỏi lại một chút.
– Em lớn tuổi ở trong trại SOS, đương nhiên em phải nấu cơm cho những em nhỏ tuổi hơn rồi!
Tú vừa nói vừa bê nồi cơm lại gần bàn ăn. Tú đợi Nhi lên tầng thay
đồ, trong lúc đợi chờ, Tú vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại để đọc
truyện tranh. Vốn dĩ trước giờ không có điện thoại để sử dụng, vậy nên
Tú thích nghịch chiếc điện thoại thông minh này lắm.
– Trông em kìa, có vẻ thích thú với thứ này lắm sao? Qui định của
chị, ăn cơm không dùng điện thoại! – Nhi nhìn thấy Tú chăm chú vào màn
hình điện thoại, không nhận ra nổi cô đã ngồi vào mâm cơm đợi chờ cùng
ăn từ lúc nào rồi.
Tú hơi hụt hẫng khi bị Nhi lấy điện thoại đi và đặt bên cạnh Nhi.
Nhưng rồi cũng vâng lời ăn cơm theo. Khi mà mới gặp Tú, cô nhìn Tú bằng
một ánh mắt khác. Còn hôm nay, khi mà cô đã giúp Tú thay đổi để phù hợp
với cuộc sống mới này, cô lại thấy Tú…có nét gì đó rất đẹp, không giống
như Tú là trẻ mồ côi nữa. À, Nhi đang suy nghĩ điều gì ngu ngốc vậy, ở
với cô đâu phải mới ngày một ngày hai? Tú đương nhiên là không giống trẻ mồ côi được rồi. Nếu vậy thì cô có quá vô tâm với con mình không?
Cả hai tiếp tục im lặng ăn cơm, không một ai lên tiếng trước. Không
hẳn họ không thích đối phương, chỉ là vì họ cảm thấy đối phương có thực
sự tin tưởng để nói chuyện hay không? Nhi im lặng thì Tú im lặng. Nhi
hỏi thì Tú đáp, mà Tú cần biết gì thì cũng mới lên tiếng. Giữa hai người họ, tuy tiếng là mẹ con thật đấy, nhưng lại giống như hai người xa lạ,
dù đã cố làm quen với nhau rất nhiều rồi!
Bữa cơm xong xuôi, Nhi tính rửa bát, nhưng Tú đã làm luôn hộ cô phần
đấy, thậm chí, Tú nhìn nhận ra được sức khỏe của Nhi không tốt, Tú đã
nhắc nhở Nhi.
– Chị có vẻ không khỏe thì phải! – Tú đứng từ chỗ rửa bát, nói sang bên chỗ Nhi đang ngồi gọt hoa quả.
Tú đã nhìn ra điều này từ lâu rồi, nhưng vì sự im lặng nhất định của
mình nên Tú chưa thể hỏi han ngay được. Thấy Nhi vừa gọt hoa quả, vừa ho lụ khụ, Tú cảm giác như nghĩa vụ của một người con phải hỏi han mẹ nuôi của mình.
– Ừ, có thể chị bị cảm, nhưng quen rồi, chị ở một mình, mấy chuyện
này là thường tình. Giờ có em hỏi han, nghe có cảm giác gia đình hơn rồi đấy! ‘
Nhi nói thật với lòng mình, không một chút giả dối. Với cô, câu hỏi
han này, dù có là thật lòng hay không thì cô cũng thích. Tú có đọc báo
về Nhi, Tú biết, Nhi mất gia đình cách đây khá lâu rồi. Một thân tự gây
dựng cơ nghiệp này, quả là người đáng ngưỡng mộ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là của Nhi. Tú không rõ ai gọi tới,
nhưng Tú nghĩ có thể Nhi không muốn cho mình nghe thấy cuộc gọi này, thế nên Nhi đã đi chỗ khác. Bình thường, kể cả ai đó gọi Nhi, Nhi đều vô tư nghe nói trước mặt Tú. Có lẽ là một vấn đề gì đó tế nhị.
…
“Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi? Nếu anh còn đòi hỏi quá đáng như vậy, anh đừng đợi chờ gì kết quả tốt đẹp nữa!”
Nhi cau có trả lời điện thoại, cô vô ý không biết rằng tông giọng
mình đã lên khá cao, dù cô đi chỗ khác nói chuyện, nhưng đến câu nói
này, Tú vẫn có thể nghe thấy được!
“Tùy cô thôi, trước giờ, cô đã làm được điều này rồi. Đừng mang cái
cớ cô có con nuôi ra đây để lần tránh, cô nghĩ, thiệt thòi đó chúng tôi
phải gánh hộ cô sao?”
Người đàn ông trong điện thoại đáp lại lời Nhi. Nhi cảm giác vô cùng phẫn uất, nhưng cũng không thể chia sẻ cùng ai bây giờ.
“Có người mẹ nào có con rồi và đi chơi suốt ngày như vậy không hả?
Anh đừng vì đồng tiền trước mắt mà suy nghĩ hàm hồ. Khi báo chí chõ mũi
vào, người thiệt không phải là tôi đâu!”, Nhi bực mình rồi cũng cúp máy. Nếu như cứ tiếp tục nói chuyện với anh ta, cô sợ cô giận mất khôn, để
lộ những điều mà cô không muốn Tú biết!
Nhi bực dọc quay trở lại phòng khách, tiếp tục với công việc gọt hoa
quả của mình, nhưng bên cạnh đĩa hoa quả mà cô đã chuẩn bị, đã có một
cốc nước cam, một cốc nước lọc, một ít thuốc.
– Kiến thức của em có hơi ít, nhưng em nghĩ như thế này sẽ giúp chị
bớt đi phần nào sự mệt mỏi trong chị. Ráng nghỉ ngơi tối nay, mai chị
nên đi khám bác sĩ nhé?
Hóa ra là Tú chuẩn bị thuốc cho Nhi, rồi đặc biệt pha thêm cốc nước
cam ấm nữa. Nói thực, hai người có khoảng cách vô cùng xa lạ, nhưng khi
nhận cốc nước cam này từ Tú, Nhi lại cảm giác như họ vốn dĩ là một gia
đình dù mới bên nhau một thời gian rất ngắn.
– Chị cám ơn, nhiêu này với chị là đủ rồi, sớm mai thức dậy, chắc chắn sẽ đỡ hơn!
Nhi nghĩ khởi đầu, hai người có mối quan hệ tốt như vậy là ổn rồi. Cô chỉ sợ, trong thời gian nhạy cảm, có điều gì làm phật ý Tú, Tú mà phát
biểu vớ vẩn gì cho báo chí, thì đúng là sự nghiệp cô lại gặp lênh đênh!
Dạo này, cô ít show diễn hơn trước do dính scandal hẹn hò cùng diễn viên của bộ phim trước, nhưng ít nhất cô vẫn là tâm điểm của báo chí, tới độ cô tin chắc rằng nhất cử nhất động của mình cũng bị theo dõi, chỉ trừ
căn hộ này của cô, thì ngoài kia đầy rẫy cặp bẫy.
Tú có nghe thoang thoáng đoạn hội thoại vừa rồi của Nhi, nhưng nghĩ
bụng, Nhi đã không muốn cho mình nghe thấy, vậy nên Tú sẽ không quan tâm tới…
…
Nhi vừa bước xuống xe, anh quản lý liền chạy vội tới…
– Nhi, giám đốc đang bực mình em vì chuyện tối qua đấy! Em nghĩ sao
đây? – Trông bộ dạng anh quản lý, chắc lần này giám đốc lại nổi trận lôi đình rồi.
– Kệ ông ta đi! Cùng lắm ông ta dọa cắt show của em thôi mà. Ông ta
còn muốn gì nữa? Ép em có một đứa con trên trời rơi xuống, xong giờ…
muốn em đi hầu việc cho ông ta nữa sao? Em ký hợp đồng với ông ta, để
trở thành con ô sin cao cấp sao?
Nhi không giữ được kiềm chế, liền bực bội nói.
– Nhi! Em không nên nói năng tùy tiện! Thế còn đứa nhỏ kia, hai người chung sống có hợp không?
Anh quản lý nhanh chóng chuyển chủ đề trước khi Nhi thực sự không biết điểm dừng của phát ngôn.
– Không hợp hay hợp cũng chẳng rõ. Chẳng chút máu mủ gì, thậm chí,
đứa nhỏ này tính hơi lạ kỳ một chút, nhưng em nghĩ là ổn thôi. Nó không
có gì bực tức em, em cũng chưa có gì khó chịu với nó!
Nhi thành thật mà nói, với cô, Tú không giống như thực sự liên quan
gì đó tới cô. Chỉ là một nghĩa vụ cô phải hoàn thành khi mà năm xưa đã
ký vào tờ giấy xác nhận nhận nuôi ấy. Tính cô hiểu được sự cô đơn tội
nghiệp mà Tú vô tình nhận phải nếu như cô bỏ rơi Tú.
– Mà, nuôi một đứa nhỏ đang ở tuổi vị thành niên, sẽ rất khó khăn đấy, em chưa có kinh nghiệm, em đừng tự tin thái quá!
Anh quản lý chỉ là dặn dò Nhi thôi, nhưng khi anh ta vừa nói, cô liền lập tức thấy nhột!
Tự nhiên, cô lại nghĩ tới cốc nước cam ấm, cùng với việc chuẩn bị
thuốc cho cô uống của Tú. Liệu cô có phải quá nhẫn tâm hay không khi tới giờ phút này vẫn nói cô chỉ xem Tú như một người không có máu mủ gia
đình. Chỉ mới ở cạnh nhau một thời gian ngắn thôi, cô nói thế, vẫn tạm
chấp nhận được chứ?
Tú tuy có vẻ ít nói nhưng hành động lại nói lên tất cả con người Tú.
Sống ở thế giới của Nhi, Nhi buộc phải cười, phải vui trên mọi hoàn
cảnh, không kể ốm đau bệnh tật. Nhưng kể từ khi cô mở cửa nhà vào sáng
thứ hai, có một đứa nhỏ đứng trước cửa, và họ nói đó là con cô. Họ nói
cần cô xác nhận lại, nhưng cũng mang sẵn đồ của đứa nhỏ theo như thể
thông báo rằng đứa nhỏ đã hết thời hạn có thể được ở trại trẻ. Đứa nhỏ
này bước vào cuộc sống của cô, vô tình đảo lộn một thứ mà chính cô cũng
không nhận ra được. Trái tim cô đã thực sự mở cửa với thứ tình cảm ấm áp mang tên “gia đình” mà cô không hề hay biết.
…
Tú nghe thấy tiếng bấm chuông cửa, liền chạy ra mở. Giờ này, chỉ có
chị ấy về. Ngay khi Tú vừa mở cửa, Nhi liền ngã nhào vào người Tú.
– Ơ, chị … chị bị sao thế này? – Tú giật mình hoảng hốt khi thấy Nhi mặt trắng bệch không còn sức sống.
Có thể do chị ấy sốt, đúng thật, Nhi đã sốt khá cao. Nhưng tại sao …
Tú ấp úng nói khi mà Nhi không có dấu hiệu có thể vực lên được.
– Giúp chị… đưa chị vào nhà tắm… nhanh lên!
Nhi thều thào nói khi cô còn nhận thức được những gì đang diễn ra
xung quanh mình. Sau đó cô cảm nhận được, Tú đã giúp cô vào nhà tắm.
Tú lịch sự, đóng hờ cửa và ngồi chờ bên ngoài để Nhi có thể xử lý
những thứ mà Tú nhìn thấy. Tú nghĩ là chị ấy tới chu kỳ thôi, nhưng chưa bao giờ Tú thấy chu kỳ lại lạ thường và nhiều máu tới như vậy. Tú không biết Nhi vừa trải qua chuyện gì, nên không hiểu lại phải.
Nước nóng dội thẳng vào người Nhi, khiến cho Nhi tỉnh tỏ thêm một
chút. Hiện tại người cô đau nhức toàn thân. Gã giám đốc của cô, bắt cô
đi hầu đại gia cũng hơn một năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên, cô gặp
phải một tên biến thái bệnh hoạn. Hắn ta thấy cô bị ốm, liền nghĩ tới
thứ kia sẽ chặt chẽ hơn, và sử dụng những trò đồi bại đáng khinh tởm
trên thân thể cô. Cô cảm giác như mình về tới nhà, buông được cái áo che giấu vệt máu không ngừng chảy ở dưới là cả một sự may mắn!
Vậy là sự nhục nhã này… Tú đã nhìn thấy sao? Ngay lúc cô nhục nhã như thế này, Tú đã đỡ cô sao?
Cô cố gắng gượng dậy, tắm rửa, kì cọ, kì hết những gì mà hắn ta để
lại trên người cô. Rồi mới đi ra khỏi nhà tắm! Cô nhìn thấy Tú ngồi
ngoài cửa đợi mình, ánh mắt của Tú có vẻ khó hiểu, không rõ tại sao …
nhưng Nhi cũng không thích giấu. Nếu như Tú ở đây lâu dài, chuyện này
không sớm thì muộn cũng sẽ lộ.
– Phải, chị là gái bán hoa cao cấp rồi đấy! Em đừng khinh thường cái
nghề đấy, khi mà chị bị ép buộc phải làm như vậy! – Nhi lầm bầm nói, đủ
để cả hai nghe được.
“Gái bán hoa” đương nhiên Tú hiểu, nhưng Tú… Tú không biết nên trả
lời chị ấy như thế nào. Người ta thường nói nghề nghiệp như Nhi thường
có góc khuất. Tú lại nghĩ đó là do họ ghen ăn tức ở mới nói vậy, nhưng
giờ thì chứng kiến tận mắt… Chị ấy thậm chí còn bị hành hạ thân thể mà
không dám báo công an, nếu như hôm nay không phải là Tú ở đây, thì bình
thường ai sẽ đỡ chị ấy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT