Nằm trong vòng tay Vương, An biết bây giờ anh đang vô cùng mệt mỏi. Nhưng cô vẫn buộc lòng mình phải đặt câu hỏi cho Vương. Rốt cuộc thì kết hôn cũng đã được hai tháng, hơn nữa, năm nay là năm thích hợp để hai người sinh con. Tại sao mỗi lần “yêu” là Vương luôn yêu cầu biện pháp phòng tránh. Cô thật sự muốn nghe lời giải thích rõ ràng từ anh.

– Anh này, lần tới… mình đừng dùng biện pháp nữa! – An thì thầm nói. Cô hi vọng Vương nghe được, và sẽ đáp lời, thế nhưng đúng là Vương có nghe được, nhưng Vương không trả lời theo như ý cô mong muốn.

– Anh nói rồi, chúng ta … chưa xác định rõ có ở bên nhau được lâu dài hay không, mặc dù mối quan hệ nào cũng nên giữ vững, nhưng anh vẫn chưa tin vào sự bền vững này… vậy nên… hãy để chừng hai hoặc ba năm nữa.

Vương nói thẳng thắn những vẫn đang giấu ẹm đi một số chuyện. Anh chán không muốn sinh con với cô, bởi khi tiền nhà cô rót vào công ty anh xong xuôi, kiếm tìm một cái cớ nào đó, là anh có thể đá phăng cô đi mà không bị ràng buộc con cái. Phụ nữ mà anh để tâm tới, chỉ có thể là Nhi thôi! Anh luôn muốn mở lời xin lỗi Nhi, một lời xin lỗi tử tế, nhưng cổ họng luôn nghẹn lại khi anh cảm giác như tiền bạc nặng giá trị hơn người phụ nữ mà anh yêu. Anh có thể không được ở bên Nhi cả đời, nhưng tiền bạc có thể giữ anh ở lại cuộc sống này lâu dài hơn.

– Vậy thì… hai năm thôi anh nhé. Hôn nhân không có đứa con, mà anh không về đêm, em ở nhà buồn lắm!

An đã đủ buồn khi rất ít lần Vương chịu về nhà vào ban đêm. Cô mới đầu cũng tỏ vẻ giận hờn, nhưng chẳng ích gì. Cô nghĩ có thể là do Vương bận thật, cô mà tỏ vẻ giận hờn thì quá vướng chân công việc của anh. Vậy nên… cô chỉ mong có con để được cùng con vui đùa, chứ không có mục đích ràng buộc mối quan hệ của cả hai như Vương nghĩ.

– Để anh xem xét! – Vương nói rồi trùm chăn lên ngủ tiếp. Đến đêm anh lại rời đi, còn biết đường về chăn gối với cô là may rồi!

An có phần hơi buồn tủi, nhưng lại nghĩ cho chồng, có lẽ công việc công ty của chồng chưa đủ ổn định nên anh ấy chưa muốn có con. Cô cho rằng Vương sợ không có thời gian bên cạnh con mình, cô cũng hi vọng là Vương suy nghĩ như vậy!

Cô dần thiếp đi, và khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm một mình một giường. Về nhà chồng, sao cứ đêm đến lại thấy cô đơn như thế này chứ?

An kiểm tra điện thoại, cô thấy mẹ mình đã gọi cho mình rất nhiều cuộc. Cô nhanh chóng gọi lại cho mẹ.

“An, con quên sắp tới là sinh nhật em Nhung à? Con rể có tới cùng không?”

An là chị gái của Nhung. Hai chị em họ chỉ có An là biết việc mẹ đã tài trợ cho một đứa trẻ mồ côi trong việc khám chữa bệnh. Nhung thì không thì Nhung chưa đủ lớn để quan tâm tới những sự việc như thế này.

“Anh ấy… con sẽ hỏi sau. Nhung dạo này học như thế nào rồi mẹ?”, An mới từ bên nước ngoài về, đương nhiên không nắm rõ hết được. Mỗi khi nói chuyện cùng em gái, cô không muốn đem vấn đề học hành ra để nói, như vậy sẽ rất áp lực.

“Cũng ổn, nhưng mà, mẹ mới phát hiện ra, đứa trẻ mồ côi mà mình giúp đỡ, người mẹ nuôi của nó là một nghệ sĩ nổi tiếng. Cô ta đòi trả lại số tiền đó. Con nghĩ xem…?”

“Mẹ ạ, mang danh từ thiện, mặc kệ cô ta đi. Có thể cô ta không biết chuyện đó. Phận con nuôi mà, ai mà thấu được mẹ. Để con tới thăm đứa nhỏ đó!”

An hiểu rõ tình hình hơn mẹ, và quyết định cứng rắn hơn mẹ mình.

“Còn nữa, đứa nhỏ đó, cũng là nạn nhân bị bạo hành giống như Nhung nhà mình con ạ! Có gì khi phẫu thuật xong, con nên tìm cách để hai đứa làm bạn với nhau, được chứ? Mẹ thấy… Nhung có vẻ thích chơi với đứa nhỏ này, và có thái độ học tập tích cực hơn…”

“Nhung không còn học lệch nữa à mẹ? Nói thực là chuyện giấu thân phận của Nhung, khiến con bé quá khổ rồi mẹ. Con sẽ xem như thế nào… mẹ nghỉ ngơi đi muộn rồi ạ! Mai con sẽ tới đó…!”

An cúp máy. Hoá ra đứa nhỏ mà mẹ cô tài trợ tình cờ lại là bạn của Nhung. Có thể vì sợ tình bạn của Nhung bị ảnh hưởng nên mẹ cô đã không nói điều này cho một trong hai đứa biết. Khi nãy mẹ cũng bảo, sắp tới là lịch mổ của đứa nhỏ này, cô cũng nên tới để đại diện cho quĩ từ thiện do mẹ và cô đứng tên.



Còn hai ngày nữa là lên bàn mổ, đối với Tú, đây thực sự là những chuyện rối rắm. Tú không sợ đau đớn gì cả, chỉ sợ, khi nằm lên bàn mổ, tỉnh dậy, cuộc sống sẽ là trang sách mới, không biết những gì sẽ ở lại trong trí nhớ của Tú, và cũng không biết rõ những gì sẽ rời đi khỏi trí nhớ của Tú nữa.

Nhi nói rằng chị ấy sẽ về nhà lấy thêm ít quần áo cho Tú trong khi tiệm giặt là chưa giao kịp được. Cô không thể giặt đồ ở bệnh viện, vì có quá nhiều đồ, hơn nữa là đồ mùa đông thì càng khó. Cô cũng muốn tranh thủ về nhà nấu món gì đó, đồ ăn dinh dưỡng bán nhiều nhưng cô không an tâm. Nhất là bây giờ Tú cần được khoẻ mạnh, trước khi lên bàn mổ. Cô quan niệm là như vậy.

Nhi dặn Tú rằng cô sẽ đi ra ngoài khoảng chừng 2 đến 3 giờ đồng hồ. Không có Nhi, mọi thứ thật nhàm chán. Tú xin phép bác sĩ, mặc dù tên bác sĩ Minh này làm Tú khó chịu khi mà liên tục có thái độ tán tỉnh hay cưa cẩm Nhi. Nhưng Tú không thể nói ra bằng miệng được, chỉ có thể gián tiếp bày tỏ sự khó chịu của mình thôi. Tú muốn đi dạo xung quanh, bên cạnh Tú sẽ có một y tá đi theo, đó là yêu cầu của Nhi. Cô biết Tú mà ngồi yên một mình khi cô không ở bên là chuyện không thể. Nhưng Tú cảm giác như mình chẳng muốn đi đâu xa, chỉ muốn ngồi bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn Hà Nội mùa đông.

Trước khi lên bàn mổ, Tú muốn thống kê lại cuộc đời mình. Vừa uống một cốc trà gừng ấm áp, Tú vừa ngẫm nghĩ lại từng mốc thời gian, rồi ghi chép vào cuốn sổ con của mình.

Tú là một đứa trẻ mồ côi, ngày lễ như Tết, Trung Thu, Giáng Sinh,… Tú thường đón nó cùng các em tại trại trẻ, nhưng có lẽ cuộc đời Tú đã thay đổi khi Tú được may mắn nằm trong danh sách những đứa trẻ sẽ được nghệ sĩ nổi tiếng nhận nuôi. Và ca sĩ Đinh Mai Nhi đã tích vào dòng tên Lê Anh Tú. Tú được tới trường, bị bạn bè bắt nạt, trước Tú có một cô bạn cũng là nạn nhân, tên là Nhung. Tú cảm giác như mình hơi có lỗi, cho tới giờ Nhung đã giúp Tú bao nhiêu chuyện, nhưng lại không nhớ rõ họ tên của Nhung là gì. Có thể là Nhung đã nói, nhưng Tú quên rồi. Không phải cố tình quên, thứ bệnh quái ác ấy ép Tú quên. Và rồi, Tú yêu mẹ nuôi của mình, và mẹ nuôi cũng yêu Tú. Đó là món quà bất ngờ của thượng đế, có lẽ ông đã hiểu Tú cô đơn và khao khát tình yêu thương tới mức nào.

– Em đang viết gì vậy?

Một cô gái trẻ tuổi, ăn bận giản dị nhưng không hề thua kém bất cứ người phụ nữ giàu sang nào trong Hà Nội này ngồi xuống bên cạnh Tú. Là An, cô nghe y tá nói, Tú đã tìm tới quán đồ ăn nhanh của bệnh viện để uống nước. Sau khi nghe mẹ nói, đứa nhỏ này đã thay đổi được tính tình kì lạ của em gái cô, cô thực sự vui mừng. Nhung không phải đứa trẻ lập dị, chỉ là Nhung hứng thú với môn toán học hơn tất cả các môn học khác thôi. Và nhờ đứa nhỏ này, Nhung đã chịu học đều các môn hơn rồi. Cô hiểu rõ, kể cả cô hay Nhung, và đứa nhỏ này, đều có một điểm chung. Tất cả đều bị cô đơn bao bọc, tới độ họ chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cuộc sống này tại sao lại mang cho họ toàn sự cô đơn đau đớn.

– Chị… là ai? – Tú gấp cuốn sổ lại, Tú không biết người này là ai cả.

– Chị… là đại diện bên quĩ từ thiện Tâm An. Nhưng em cứ gọi chị là An thôi cho thân mật. Đừng xem quĩ từ thiện hay chị là gánh nặng của em! Chị muốn… chúng ta là bạn!

An rất giỏi trong việc ngoại giao. Không kể đó là đối tượng gì, cô không bao giờ gặp một chút trở ngại nào cả. Với cô, đó là điều mà cô tự tin nhất.

Hoá ra đây là người đại diện cho ca phẫu thuật và chi phí chữa bệnh của Tú sao? Tú dần hiểu ra vấn đề, Tú còn nghĩ người đại diện đó sẽ không bao giờ tới gặp mình, thay vào đó Tú sẽ phải tìm tới họ sau này, tìm cách trả ơn họ. Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thể gặp mặt!

– Em… là Lê Anh Tú! – Tú luôn nhút nhát khi gặp người lạ. Đương nhiên với An cũng không ngoại lệ dù cho An đã rất thân thiện với Tú.

– Chắc em mắc cỡ vì lần đầu gặp à? Không sao, chị sẽ cùng em ngồi đây uống nước. Em cho phép chứ?

An nghĩ việc làm quen với đứa nhỏ nàh sẽ rất khó, nhưng vì thời gian có hạn, cô đành phải làm hết cách của mình. Chỉ còn hai ngày nữa đứa nhỏ này lên bàn mổ, cô thực sự mong muốn căn bệnh quái ác đó không mang đi kí ức của em gái cô. Cô muốn đứa nhỏ này mang tới cho em gái cô một niềm vui nhất định nào đó, để đứa em bé bỏng của cô có thể ổn định học hành.

– Dạ!

Tú gật đầu, ngồi lùi về phía đầu ghế để An có thể ngồi cùng. Nếu như An ngồi ở một cái ghế khác thì khoảng cách của họ rất xa, không giống như là uống nước nói chuyện. Nó chỉ đơn thuần là người xa lạ thôi… chỉ trách bệnh viện, tại sao khu vực cạnh cửa sổ này lại xếp những chiếc ghế có chiều dài như vậy. Chẳng phải nơi đây, là nơi mở rộng tâm hồn, để họ thả những nỗi niềm trong lòng mình khi ngắm đất trời sao? Chuyện đó có thể làm cùng một ai đó nữa sao?

– Em ở đây … không có bạn sao?

An biết là Tú có bạn, nhưng nếu nói ra cô là chị gái của Nhung, rất có thể Tú sẽ nghĩ chuyện này do Nhung tác động tới. Nhưng sự thật thì không phải… Nhung biết Tú bị bệnh sau khi Tú đã được quĩ từ thiện này đồng ý giúp đỡ. Tất cả là sự tình cờ. Có được coi đây là duyên phận không nhỉ?

– Em có, tuy là hơi ít. Nhưng hai người họ rất tốt và rất quan trọng với em! – Tú không muốn ai khác nhìn mình với ánh mắt xem mình là người cô độc.

– Nếu không ngại, em kể cho chị nghe đi? – An tò mò quá, hoá ra không chỉ có Nhung mà còn có một người bạn khác nữa. Cô cũng muốn biết về người đó.

– Là mẹ nuôi của em, và một bạn bằng tuổi. Hai người họ thực sự rất tốt với em!

Tú luôn thắc mắc tại sao Nhung không tới đây mấy ngày nay, mà chỉ bảo mình đang bận. Tú không thể đòi hỏi, nhưng Tú cũng không biết, Nhung đã tự mình kiềm chế, khi biết Tú cần Nhi chứ không cần mình. Nhung tự chọn cách ở nhà, chờ đợi cho tới khi ca phẫu thuật ấy thành công… cô sẽ tiếp tục kiên trì với những gì mình đã lựa chọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play