Hà Phỉ Phỉ đã xác định được là Diệp Tĩnh rồi, lúc này mới lồng lộn gửi tin nhắn mắng chửi Diệp Tĩnh.
Cô gửi tấm ảnh chụp màn hình qua, đi thẳng vào vấn đề không hề quanh co lòng vòng chút nào.
“Tôi nói này Diệp Tĩnh, con mẹ nó chứ cô rảnh quá hả, tung ảnh người khác
lên mạng vui lắm à, nếu không thì tôi cũng chụp ảnh của cô tung lên mạng nhé, nhân tiện để cho bảy tám trăm ngàn người xem?”
Diệp Tĩnh nhanh chóng trả lời lại,
“Nói chuyện cho đàng hoàng, mắng chửi người khác làm gì? Ý của cô là gì, cô cảm thấy người đăng hình cô lên là tôi?”
"Hừ hừ, trừ cô ra
còn có ai nữa? Cô nói xem có phải cô ăn no rửng mỡ không có việc gì làm
không? Cứ làm bạn học có mối quan hệ qua lại với nhau như vậy cả đời
không tốt hay sao… Mà nhất định phải trở mặt với tôi, cô nghĩ tôi là
người ngu hay sao mà không đoán ra việc làm của cô!”
"Hà Phỉ Phỉ, cô bị điên à, thích mắng chửi người khác như vậy sao, tôi đã nói không
phải tôi là không phải tôi! Tôi biết cô chính là Vương Bát, nhưng tôi
không nói cho ai biết, chắc chắc là cô đã để lộ hình của mình, nhưng lại đổ lên đầu của tôi, tôi hỏi cô có ý gì đây hả?”
Hà Phỉ Phỉ bình
tĩnh lại, cô cẩn thận suy nghĩ lại, Diệp Tĩnh là một người ham hư vinh,
nếu cô ta tung hình của mình ra ngoài, đối với cô ta và mình đều không
có chỗ nào tốt, hơn nữa nếu muốn tung hình lên thì cô ta phải chọn tấm
hình xấu nhất đăng lên mới đúng.
Hơn nữa xem ra phản ứng của Diệp Tĩnh không giống như đang chột dạ. . . . . .
Mẹ kiếp, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào chứ! ! !
Cố An Thành tút chiếc điện thoại di động từ trong tay của cô ra, “Mười hai giờ rưỡi rồi, đi ngủ thôi.”
Gương mặt của Hà Phỉ Phỉ nhăn nhó lại, “Anh nói xem trừ bọn anh ra, thì còn ai biết được tài khoản phụ của em nữa?”
Cố An Thành lặng lẽ chớp mắt một cái, đột nhiên nhéo nhéo mũi của cô, ông nói gà bà nói vịt nói: “Đồ ngốc.”
"Anh biết sao?"
Cố An Thành tắt đèn, "Không biết, anh chỉ biết là bây giờ phải đi ngủ rồi.”
Nằm xuống, Hà Phỉ Phỉ lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, Cố An Thành thở
dài, ôm cô vào trong lòng, “Em hãy suy nghĩ theo góc độ khác, nghĩ rằng
từ bây giờ không cần phải che giấu điều gì nữa, cứ thoái mái chia sẻ
cuộc sống của chúng ta ở trên mạng, không tốt hơn sao? Cuộc sống và sáng tác của em vẫn tách ra, những người nào thích em có lẽ cũng sẽ thích
tác phẩm của em, và thích tác phẩm của em thì dần dần cũng hiểu rõ về
con người của em, không tốt à?”
Hà
Phỉ Phỉ vùi đầu vào trong lòng của anh, ngửi mùi sữa tắm nhẹ nhàng và
khoan khoái trên người của anh, “Anh nói cũng có lý. . . . . ."
Cố An Thành cười cười, "Được rồi, ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy coi như không
có chuyện gì xảy ra, ở tài khoản chính thì đăng những bức hình hay là
những điều vụn vặt trong cuộc sống của chúng ta, còn ở tài khoản phụ thì hãy chia sẻ những sáng tác hay những câu chuyện ngắn của em lên, điều
duy nhất thay đổi chính là những người hâm mộ bắt đầu nói em là “Trên
đời này Vương Bát là xinh đẹp nhất”.
Hà Phỉ Phỉ bị anh chọc cười, "Cố An Thành, tại sao trước đây em không phát hiện ra, anh cũng biết an ủi người khác.”
“Anh là người toàn năng."
Hà Phỉ Phỉ ôm chặt hông của anh, thật ra thì cô không coi trọng việc bị
vạch trần, vừa nghĩ tới chuyện sau này có thể chia sẻ chuyện tình cảm
của mình và Cố An Thành lên mạng mà không phải cố kỵ điều gì, Hà Phỉ Phỉ lại cảm thấy có chút mong đợi. Không sai, cô rất thích ngược những
người độc thân, rất thích bộ dạng của những fan hâm mộ nữ muốn đè Kiều
Hoa nhưng lại không thể【 mỉm cười 】
Trên thực tế những ngày sao
đó của Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn khác biệt so với sự tưởng tượng của cô. Đúng là Cố An Thành vẫn có thể ân ân ái ái ngược những người độc thân, nhưng mà tài khoản chính của cô lại bị khóa cấm phát ngôn, muốn ân ái cũng
không ân ái được. Bởi vì cô chia ra chơi hai tài khoản dẫn tới cuộc đại
chiến ở trên mạng, khiến cho những người tham gia vào cuộc chiến sau khi biết được thì cảm giác như mình là một người ngu, cho nên lửa giận bùng lên, liên tiếp đi tố cáo cô trong một tháng, ít nhất một tháng cô chỉ
có thể đăng chương mới lên tài khoản phụ, một tháng sau, cô thật sự
không chịu nổi việc nữa, vì vậy đăng status lên.
Thím ba bạn tìm đàn ông v: Tôi chỉ
muốn hỏi một chút, khi nào các bạn mới hết giận【 mỉm cười 】 nếu như vẫn
chưa hết giận, thì mười phút tôi sẽ hỏi lại một lần nữa.
Người
hâm mộ đối xử với Thím ba rất dịu dàng, nhưng mà vừa nghĩ tới bây giờ
Thím ba chính là Vương Bát, thì bọn họ lập tức đối xử bằng vẻ hung dữ
chuyên dùng cho Vương Bát.
Ha ha ha ha tôi chỉ muốn biết chơi che giấu như vậy vui lắm sao, lúc ngủ cô và Kiều Hoa chọn tư thế như thế
nào【 mỉm cười 】
Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được dáng dấp của Vương Bát lại xinh đẹp như vậy, tam quan của tôi bị sụp đổ rồi【 mỉm cười 】
Bốp bốp bốp, khi nào thì hai người chia tay, lúc đó chúng tôi sẽ bỏ qua cho tài khoản chính của cô【 mỉm cười 】
Đem Kiều Hoa giao ra đây, hoặc là để cho chúng tôi thay phiên đè anh ấy một lần【 mỉm cười 】
Vương bát, tôi cong, em cho tôi số điện thoại được không【 yêu em 】
Ba phút sau, Cố An Thành đăng.
Gió thổi mây trôi trên sông v: bây giờ anh đang bị em nhốt ngoài cửa, khi
nào thì em mới hết giận? Nếu như em nói không, vậy thì mười phút sau anh lại hỏi em tiếp. // Thím ba bạn tìm đàn ông v: Tôi chỉ muốn hỏi một
chút, khi nào các bạn mới hết giận【 mỉm cười 】 nếu như vẫn chưa hết
giận, thì mười phút tôi sẽ hỏi lại một lần nữa.
Những người hâm mộ bị chấn động tinh thần luôn.
Trời ạ, Vương Bát cô giỏi lắm, lại dám đóng cửa nhốt Kiều Hoa ở bên ngoài! ! ! ! !
Hà Phỉ Phỉ không để ý những bình luận đang xù lông lên ở bên dưới của
những fan hâm mộ nữ, mà hét lên về phía ngoài cửa, “Tự kiểm điểm một
đêm, đi ra phòng khách ngủ.”
Cố An Thành: ". . . . . ."
Chỉ một lát sau, Lâm Hủy gọi điện thoại tới tám chuyện với cô, đột nhiên
nói tới chuyện này, liền hỏi, “Cậu và Cố An Thành sao rồi, lại cãi nhau
à?”
"Không có cãi nhau, chỉ chiến tranh lạnh một chút thôi.”
"Ha ha ha ha, xảy ra chuyện gì rồi hả ?"
"Lúc trước anh ấy đồng ý với mình là lúc chụp hình cưới sẽ mặc áo cô dâu rồi! Bây giờ lại đổi ý! !”
Lâm Hủy phì cười, “Cậu gây ầm ĩ cái gì chứ, làm gì có đấng mày râu nào lại mặc áo cô dâu, nếu anh ấy đồng ý mới lạ đấy!”
Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, "Nhưng mà rõ ràng trước đó anh ấy đã đồng ý rồi.”
"Ôi trời, chút chuyện nhỏ này, cậu lạnh nhạt anh ấy ba ngày, khẳng định là
chuyện gì anh ấy cũng đồng ý với cậu, nhưng mà cậu phải chịu đựng được
đó.”
"Ba ngày thôi mà, nói không thèm để ý thì chắc chắn sẽ không để ý tới.”
Từ trước tới giờ, Hà Phỉ Phỉ luôn thuộc phái hành động, quả thật là ba
ngày không để ý tới Cố An Thành, Chu Như đoán được bọn họ có chút mâu
thuẫn nhỏ, nhưng mà cũng không nhúng tay vào, xem như không biết chuyện
gì cả.
Ba ngày sau là Chủ nhật, Hà Phỉ Phỉ khó có dịp được ngủ
nướng, một mình chiếm cả cái giường lớn đang ngủ ngon lành, thì đột
nhiên lại bị Cố An Thành lôi dậy. Động tác của anh rất nhanh chóng lột
áo ngủ của cô ra rồi thay quần áo cho cô, Hà Phỉ Phỉ mơ mơ màng màng mở
mắt ra, sau khi nhìn rõ thì bắt đầu đẩy anh ra, “Anh đang làm gì thế,
đừng có động tay động chân.”
Cố An Thành vòng tay lại nhìn cô, "Anh hẹn cửa hàng áo cưới lúc mười giờ.”
Hà Phỉ Phỉ lập tức không phản ứng kịp, "?"
Cố An Thành kiên nhẫn giải thích, "Không muốn xem anh thử áo cưới sao?”
Hà Phỉ Phỉ bối rối một lát, lập tức nhảy dựng lên, "Đi đi đi! !"
Hùng hùng hổ hổ chạy tới tiệm áo cưới, Hà Phỉ Phỉ vui mừng tới mức không
khép miệng lại được, "Sao đột nhiên lại nghĩ thông thế?"
Cố An Thành khẽ thở dài một cái, "Em không để ý đến anh, anh còn cách nào nữa đâu.”
Hà Phỉ Phỉ khoác vào cánh tay của anh làm nũng, “Lại đây ôm cái nào.”
Cố An Thành cho cô một cái ôm, còn thêm cả một nụ hôn nữa, đòi hết phần của cả ba ngày mới thôi.
Tiệm áo cưới, Hà Phỉ Phỉ ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt bình thản ung dung,
khác hẳn những ánh mắt khác thường của nhân viên trong cửa hàng.
Vợ chồng son chúng tôi thích chơi trò tình thú như vậy đấy, không được à?
Một lát sau, chiếc rèm bị kéo ra, Hà Phỉ Phỉ theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt lập tức khựng lại.
Sắc mặt có chút xấu hổ nhưng lại cố tỏ ra bình thản của người đàn ông có
chút không được tự nhiên, hành động thì cứng đờ, nhưng không hiểu sao
hốc mắt của Hà Phỉ Phỉ lại đỏ lên.
Có người có thể bao dung cô tới mức như vậy, cô cảm giác như kiếp trước mình là người cứu vớt cả thế giới.
Cố An Thành thở dài, "Xấu xí tới mức khiến em phải khóc như vậy thật sự xin lỗi."
Hà Phỉ Phỉ nhịn không được cười lên, nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh, hôn một
cái thật mạnh lên mặt của anh, "Không, rất đẹp mắt, quả nhiên giống như
trong tưởng tượng của em, Tiểu Thành của chúng ta là người đàn ông đẹp
trai như vậy mặc cái gì cũng đẹp hết. Nhưng mà. . . . . ."
Cô
dừng một chút, hình như có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống nói,
"Nhưng mà áo cưới này hãy để cho em mặc đi, khiến anh mặc áo cưới chỉ là giấc mơ ban ngày của em, có thể gả cho anh mới là giấc mơ thật sự của
em.”
Khóe mắt của Cố An Thành hiện lên một nụ cười, anh giơ tay
lên xoa xoa tóc cô, đột nhiên hỏi, “Phỉ Phỉ, có phải là anh chưa từng
nói với em một câu không?”
"Nói cái gì?"
Cố An Thành cúi đầu, ghé sát vào bên tai cô, thổ lộ đơn giản nhưng lại rất chân thành.
Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, gió đầu hè thổi qua phía chân trời, những
ngọn cây đung đưa, lưu luyến lướt qua bên tai của người yêu.
Thế
giới rộng lớn như vậy, thật là mau mắn, anh đã từng đi ngang qua cuộc
đời em, sau này anh vẫn muốn tham dự vào cuộc đời của em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT