Giọng nói của Hướng
Nhuỵ không nhỏ, hơn nữa bầu không khí ở xung quanh lại rất yên ắng, nên
Cố An Thành đang nằm dưới đất tất nhiên cũng nghe thấy rất rõ. Chân mày
của anh run lên, lông mi cũng run run khẽ hé ra, quả nhiên đập vào mắt
là gương mặt tức giận của Hà Phỉ Phỉ.
Hà Phỉ Phỉ cúp điện thoại,
cười ha ha, “Ngàn chén không say? Cố Tổng thật lợi hại, sao lúc này lại
say khướt ngã xuống dưới đất vậy chứ? Có muốn giội một thùng nước lạnh
vào cho tỉnh táo một chút hay không?”
Cố An Thành biết đã không
lừa cô được nữa, âm thầm thở dài, có chút tiếc nuối mới vừa rồi được ôm
người đẹp ở trong lòng. Anh ngồi dậy, hạ giọng xuống, chỉ sợ người khác
càng tức giận hơn nữa, “Tôi thật sự có chút không thoải mái, nhiệt độ
trên núi thấp, uống rượu vào thì đầu bắt đầu đau.”
Hà Phỉ Phỉ
cười lạnh một tiếng, "Vậy anh muốn như thế nào? Hôn một chút, ôm một
chút sẽ dễ chịu hơn sao?”
Cố An Thành nghiêm túc nhìn cô, nghiêm mặt nói, "Có thể thử xem sao."
"Anh cứ ở đó mà mơ đi."
Hà Phỉ Phỉ đứng dậy, phủi phủi bụi và lá cây dính ở trên quần áo, sau đó
không nhịn được trợn mắt lên với Cố An Thành đang nhìn cô nói, "Còn
không mau đứng dậy? Quần áo đã bẩn hết rồi không thể trở lại buổi tiệc
nữa rồi, đi thẳng về nhà thôi.”
Cố An Thành thở dài, đứng lên,
muốn giúp Hà Phỉ Phỉ gạt đi những lá cây khô dính trên bộ lễ phục, nhưng mà lại bị Hà Phỉ Phỉ né tránh giống như là tránh thú dữ vậy.
Hà
Phỉ Phỉ từ trong bụi cây đi ra ngoài, trở lại con đường rải những viên
đá nhỏ, mượn ánh đèn đường chiếu sáng, lúc này cô mới phát hiện bộ lễ
phục của mình đã có mấy vết rách, chắc là mới vừa rồi bị kéo vào bụi cây đã bị cành cây cào rách. Mẹ nó chứ, hai ngàn của cô đã bị thả trôi sông rồi, Hà Phỉ Phỉ vô cùng đau lòng, vì vậy tức giận nhìn chằm chằm người
đã gây ra chuyện này.
Cố An Thành cũng phát hiện ra bộ lễ phục
của cô bị rách, thấp thoáng có thể thấy da thịt trắng nõn của cô, ánh
mắt nhìn đi chỗ khác, ngay sau đó cởi áo vest ra, lúc đang muốn khoác
lên người của cô, thì đột nhiên giọng nói của Lý Thành Hạo vang lên.
"Các người. . . . . ."
Lý Thành
Hạo đứng cách đó năm bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trên người của hai
người dính đầy lá cây, hơn nữa còn liếc nhìn thấy bộ lễ phục trên người
của Hà Phỉ Phỉ còn có mấy lỗ hổng lớn thì ánh mắt càng trở nên phức tạp
hơn. Anh ta vốn nghe thấy tiếng động nên mới đi về hướng bên này, không
ngờ lại nhìn thấy Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành một trước một sau đi từ
trong rừng cây rậm rạp đi ra…
Cố An Thành phát hiện ánh mắt của anh ta đang nhìn chỗ nào, sắc mặt tối sầm lại, sau đó nhanh chóng che kín lại cho Hà Phỉ Phỉ.
"Lý thiếu, thật khéo." Giọng nói không hề gợn sóng, giống như là gặp nhau trong giữa buổi tiệc nên tiến lên chào hỏi nhau vậy.
Ánh mắt Lý Thành Hạo phức tạp nhìn hai người, giống như sử dụng ánh mắt ý
muốn nói "Cái gì tôi cũng nhìn thấy hết rồi, các người không cần giả bộ
thản nhiên như không có chuyện gì như vậy.” Dđienn damn leie quyýdon.
Nhưng mà Lý Thành Hạo được giáo dục rất tốt và cũng rất có phong độ không hề
luống cuống, anh ta khẽ mỉm cười, “Mặc dù không khí bên ngoài rất tốt,
nhưng mà dù sao nhiệt độ cũng thấp, nếu bị bệnh thì không tốt, chúng ta
mau chóng trở vào bên trong hội trường thôi.”
Cố An Thành cũng
rất có phong độ, "Lý thiếu, bộ dạng bây giờ của chúng tôi không tiện
quay lại hội trường, hơn nữa Phỉ Phỉ cũng mệt rồi, chúng tôi xin phép về trước, ngày mai tôi sẽ đích thân tạ lỗi với chủ tịch Lý.”
Hà Phỉ Phỉ: rõ ràng lời giải thích của anh không sai, nhưng tại sao nghe lại có gì đó không được ổn lắm!
Sắc mặt của Lý Thành Hạo cứng ngắc lại trong chốc lát, sau đó miễn cưỡng
cười cười, “Vậy các người đi đường cẩn thận, đường núi lái xe không được tốt lắm.”
Nói xong, anh ta cũng không đợi bọn họ trả lời, đã nhanh chóng xoay người rời đi.
Hà Phỉ Phỉ nhìn bóng lưng của anh ta, không nhịn được nói, "Không phải anh ta đã hiểu lầm cái gì rồi chứ. . . . . ."
Cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục bị rách của mình, nhìn lại chiếc áo sơ mi dơ
bẩn của Cố An Thành, sau đó lại liên hệ với câu nói của Cố An Thành… Mẹ
nó, bộ dạng này thật sự giống như đã xảy ra chuyện kia vậy!
“Có phải anh cố ý hay không!”
Cố An Thành nhìn cô một cái, làm như không hiểu cô đang muốn nói tới cái
gì, sau đó mở miệng nói, “Cậu ta sẽ không hiểu lầm, từ lúc hai người
tách ra tới giờ cũng chỉ mới hơn mười phút, tôi cũng không phải là Lão
Xuân.” Giọng nói vẫn đều đều như trước, giống như là đang nói chuyện
thời tiết.
Lão Xuân vô tội nằm cũng dính đạn. Dđienn damn leie quyýdon.
Hà Phỉ Phỉ nhớ tới mình đã từng nói nếu như thấy Kiều Hoa nói những lời
tục tĩu thì sẽ kích động như thế nào, bây giờ nghĩ lại một chút, ha ha,
nào có mỗi kích động không, mà còn chấn động tinh thần nữa chứ【 Hình
động vẫy tay 】
Rất nhanh cô liền nắm được trọng điểm, "Sao anh biết tôi và anh ta đi cùng nhau?”
"Mắt nhìn thấy."
". . . . . ."
"Được rồi, trở về thôi, coi chừng bị cảm lạnh đó."
Trở lại trên xe, Cố An Thành mở máy sưởi lên, Hà Phỉ Phỉ vốn đã mệt mỏi
rồi, gió ấm vừa thổi lên, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ. Kỹ thuật lái
xe của Cố An Thành cũng không tệ, rất êm, Hà Phỉ Phỉ ngủ một lúc tới khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã tới dưới lầu rồi.
Cô ngáp một cái, "Tại sao không gọi tôi? Mấy giờ rồi?"
Cố An Thành nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Mười hai giờ, nhìn thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.”
"Ồ." Hà Phỉ Phỉ cởi áo khoác ngoài của anh ra, chuẩn bị xuống xe, Cố An
Thành mở đèn trong xe lên, cô thoáng liếc nhìn thấy khoé miệng anh có
dấu son môi.
Cô ngẩn người, ngay sau đó không biết nên tức giận
hay chạy trốn, anh … anh… anh… vậy mà lại cùng với cô gái khác. . . . . . Nhưng mà màu son môi kia sao nhìn giống màu son hôm nay cô tô vậy? Cô
bối rối cúi đầu xuống, theo bản năng lau môi của mình. . . . . .
Mẹ kiếp, khó trách tại sao anh không chịu gọi mình dậy! Hà Phỉ Phỉ tức
giận tới phát run, người kia lại cố tình tỏ ra thản nhiên như không có
gì, “Mau về nhà ngủ đi, ngủ ngon.”
"Ngủ ngon cái em gái anh á!"
Hà Phỉ Phỉ vừa tức vừa thẹn, gương mặt hơi đỏ ửng lên một chút. Cô suy
nghĩ không biết nói gì nữa, nên dứt khoát mở cửa xe ra, để bày tỏ sự tức giận của mình.
Cố An Thành nhìn cô đi
vào thang máy, lúc này mới hơi lộ ra nụ cười tươi tắn. Anh mím môi, cảm
xúc mềm mại đó hình như vẫn còn lưu lại trên môi.
. . . . . . Nhưng mà chỉ là đụng chạm rất khẽ, nhưng lại khiến cho anh có cảm giác muốn nghiện, không ngừng muốn nữa.
Hà Phỉ Phỉ về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng, Hướng Nhụy nằm trên ghế sa lon đắp mặt nạ dưỡng da, thấy cô trở về liền giơ tay lên chào,
“Về rồi à, mau tới nhặt giúp mình cái nắp của chai sửa rửa mặt ở trên
bàn trà đưa cho mình với.”
Hà Phỉ Phỉ đặt túi xách xuống, đi tới cầm cái nắp của bình sữa đưa cho Hướng Nhuỵ, “Đã trễ thế này sao vẫn còn chưa ngủ?”
"Chờ cậu chứ sao, một cô gái xinh đẹp như cậu ở bên ngoài một mình, lại đi
cùng với một người cả đời chưa từng ăn thịt bao giờ, đương nhiên là mình rất lo lắng rồi.”
". . . . . ."
Hướng Nhụy cười ha ha ha
mấy tiếng, "Nhìn cái bản mặt của cậu kìa, hôn nay có xảy ra chuyện gi
không, mau nói cho chị đây nghe chút xem nào.”
Hà Phỉ Phỉ tức
giận lườm một cái, "Hãy bảo dưỡng cho cái mặt của cậu trước đi đã, mình
đi tắm, cả người đều dính bụi bẩn hết rồi.”
"Đi đi, đi đi."
Hà Phỉ Phỉ tắm rửa sạch sẽ, lau khô hơi nước trên gương, muốn bôi sữa rửa
mặt thì lại liếc nhìn đôi môi hồng hồng của mình, không tự chủ lại nghĩ
tới vệt son môi của Cố An Thành, nhất thời khuôn mặt nóng bừng lên.
Thật là, vẻ mặt đó, sao lúc học cấp ba, ánh mắt của cô lại kém tới mức thích người như vậy chứ ! !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT