Editor: Sakura Trang

Đại điển phong hậu Mạc Ưu định ở ngày hội thượng nguyên mười lăm tháng giêng tiến hành, cùng lúc đó, Phong Tiêu Nhiên cũng tiến vào kiếp sống dựng phu tháng thứ bảy của y.

Dường như mỹ nhân luôn là sẽ có được ông trời phá lệ coi trọng, dung nhan của y cũng không có bất kỳ dấu hiệu sưng vù, ngược lại bởi vì mang thai mà khiến cho đường cong bộ mặt lãnh nghị lúc trước trở nên phá lệ nhu hòa chút, khiến người càng muốn đến gần.

Nhưng cái này cũng không có nghĩa là y có thể thư thư phục phục chờ hài tử ra đời, thai nhi đã rất lớn, thời khắc chèn ép lưng của y, ngồi nằm tất cả khó yên. Hơn nữa mùa đông đế đô âm lãnh ẩm ướt, vết thương cũ trên lưng y lại phát tác, càng không đỡ được gánh nặng của bào thai trong bụng, thường xuyên mệt mỏi không chịu nổi, đau hông đau chân.

Thường xuyên nửa đêm bị từng trận đau bụng hoặc eo mỏi hành hạ tỉnh, liền lại cũng ngủ không yên giấc, nhưng bởi vì sợ đánh thức người bên cạnh, y cũng không dám trăn trở xoay mình làm ra tiếng vang quá lớn, ngược lại thường phải nắm chặt sàng đan dưới người cứng rắn chịu đựng một đêm trôi qua, trời sáng đứng dậy tự nhiên mệt mỏi vô cùng. Sau đó Mạc Ưu cũng phát hiện cái tính xấu này của y. Liền dứt khoát đêm đêm chống không ngủ, chỉ cần y chau mày nghiêng người liền lập tức vì hắn đẩy xoa eo, vừa thấy y để tay lên bụng liền bận bịu cũng ngồi xoa bóp chăm sóc hết lòng.

Cuối cùng về sau Phong Tiêu Nhiên không thể không thỏa hiệp, cùng Mạc Ưu đạt thành hiệp nghị, Mạc Ưu cần phải nghỉ ngơi thật tốt, Phong Tiêu Nhiên cũng không cho một mình nhịn đau, vừa có chút không thoải mái liền phải lập tức đánh thức hắn.

Mắt thấy tháng giêng liền trôi qua, Nhất thành ở biên giới phía đông có một tiểu đội ngựa không ngừng vó trở lại.

Khí định thần nhàn ngồi ở bên cạnh bàn uống tổ yến sữa trâu ấm áp, Phong Tiêu Nhiên giơ tay nhấc chân từ đầu đến cuối duy trì phong độ ưu nhã không sợ hãi, mặc dù bụng nhô cao, nhưng không chút ảnh hưởng đến khí tràng không giận tự uy của y.

“Lão sư bên kia hiện tình huống như thế nào?”

Nhàn nhạt nhìn lướt qua người quỳ xuống bên chân, nhắc tới cũng là thủ hạ đắc lực của lão sư, làm sao liền một chút quyết đoán cũng không, mà ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng y đều không có.

“Khởi... Bẩm bệ hạ, đại quân bốn trăm ngàn của Tinh Hãn trong một đêm bỗng nhiên áp sát biên giới, đội ngũ của lão tướng quân chỉ có một trăm ngàn, mặc dù địa thế Nhất thành dễ thủ khó công, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, cầu... Cầu hoàng thượng khai ân!”

“Nga? Kia muốn trẫm khai ân như thế nào chứ?”

Tùy ý để chén xuống bên người một cái, A Lâm khẩn trương, mặc dù giọng hoàng thượng gợn sóng không sợ hãi, nhưng bằng kinh nghiệm hắn phục vụ y nhiều năm như vậy đến xem, hắn là thật nổi giận, hơn nữa vô cùng giận.

Không khỏi lặng lẽ liếc một cái phong thư bị ném lên bàn, đây là Tinh Hãn quốc đưa tới, nghĩ nội dung bên trong chính là chỗ mấu chốt chọc giận hoàng thượng đi.

Quân sĩ kia một chút cũng không phát giác tâm tình của Phong Tiêu Nhiên, hoặc là nói hắn lựa chọn làm bộ chưa từng phát hiện, thẳng người ngẩng dầu lên thật cao, dáng vẻ một bộ thấy chết không sờn.

“Mạt tướng khẩn cầu hoàng thượng, ủy khuất Mạc hoàng hậu khổ cực một chuyến, bình định sóng gió biên giới, trả lại cho Đại Dạ quốc ta một thế giới yên bình!”

“Được, rất tốt!”

Phong Tiêu Nhiên thẳng tắp nhìn vị tướng quân ‘trung thành không hai lòng’ trước mắt này, nhất thời bị hắn làm giận một câu nói cũng không nói ra. Hôm nay hai quốc giao chiến Tinh Hãn đã chỗ thượng phong, hết lần này tới lần khác vào lúc này tin tới bày tỏ hòa đàm, điều kiện lại muốn Mạc hoàng hậu đích thân ra tay, này động là tâm tư gì, y có thể không biết sao?

Tân quân Tinh Hãn này quả nhiên đến, nguyên bản mật thư nếu làm cho mọi người đều biết, đem dã tâm ngầm muốn xâm chiếm Đại Dạ của bọn họ hoàn toàn mơ hồ, dân chúng Đại Dạ cho là chỉ cần Mạc Ưu rời đi, liền có thể giải quyết việc động binh.

Người làm quân lấy dân là trời, hôm nay chuyện dân chúng nhận định, nếu y giữ vững không cho phép, chỉ sợ sẽ rơi vào cái tội danh đắm chìm sắc đẹp không quan tâm chúng sinh thiên hạ, ngay cả Ưu Nhi cũng sẽ vô tội bị cài cái mũ hồ ly mi hoặc chủ, nhưng nếu y đồng ý, chuyến này Ưu Nhi đi chỉ sợ khó trở lại, Tinh Hãn không tốn một binh một chốt, chỉ lấy mấy trăm ngàn đại quân cách Mẫn Giang làm dáng một chút, liền muốn có người cả đời Phong Tiêu Nhiên y quý trọng nhất, tâm tư độc biết bao, thủ đoạn ác biết bao!

Nghĩ đến đây, tay một mực vuốt bụng của Phong Tiêu Nhiên không khỏi có chút run rẩy, ánh mắt nhìn quân sĩ kia cũng phút chốc thoáng hiện ra ánh sáng lạnh.

“Nghiêm tướng quân một đường phong trần vất vả, hôm nay trời cũng tối, không bằng trước ngủ lại đi, chuyện này ngày mai bàn lại như thế nào.”

Thanh âm nhuận từ bên trong điện truyền tới, tiếp chính là tiếng vang mấy cái tiểu thái giám bước nhanh tới vén rèm, tiếp mới là một thân ảnh màu trắng lướt qua, Nghiêm Thông rất muốn nhìn xem thật kỹ một chút dung mạo khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết đến tột cùng là hình dáng gì, người nọ nhưng đã sớm chợt lách người đi tới bên cạnh bệ hạ, vững vàng đở đầu vai của y, lúc hai người đối mặt như có ý trách cứ.

“Nói ngươi không được mệt nhọc, còn ngồi mấy canh giờ như vậy, nghĩ mệt chết nhi tử của ta sao?”

Nghiêm Thông kinh ngạc thấy người nọ hơi cáu nhìn Phong Tiêu Nhiên, Phong Tiêu Nhiên hoàn toàn không có một chút nổi giận, chẳng qua là đáp lại bằng một mỉm cười có thể hòa tan băng tuyết, nụ cười kia, tự nhiên khác biệt trời vực với nụ cười hời hợt mới vừa rồi y giữ trên khóe miệng từ đầu đến cuối mà làm người ta kinh hồn táng đởm kia.

“Ngươi làm sao lại tới, trẫm nơi này có chuyện đâu, ngươi đi vào trước, trẫm một hồi trở lại.”

Lúc Phong Tiêu Nhiên nghị luận quốc sự chưa bao giờ tránh Mạc Ưu, có lúc thậm chí tận lực kéo theo hắn. Bởi vì y đã sớm phát hiện Mạc Ưu mặc dù trời sanh tính lười biếng, nhưng ở các phương diện trù tính chính cục lại có khứu giác bén nhạy khác biệt cùng suy nghĩ vô cùng thông thấu. Hiện đuổi hắn, dĩ nhiên là không muốn để cho hắn biết chuyện này, lập tức cũng dùng ánh mắt ác liệt liếc về phía Nghiêm Thông, ngăn cản ý nghĩ muốn trực tiếp nói lên thỉnh cầu với Mạc Ưu của hắn.

Hắn nơi nào biết bằng nhĩ lực của Mạc Ưu, thật xa liền đem chuyện trong phòng này nghe rõ ràng. Hắn vội vã đi vào, chẳng qua là nghĩ cứu vị tướng sĩ lỗ mãng này thôi.

Nghiêm Thông này chính trực như thế nào đi nữa giờ phút này cũng biết ý của Mạc Ưu, khỏi thật sâu nhìn hắn một cái, nam tử xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này, rõ ràng là một người có lòng tốt, thật sẽ họa quốc ương dân như trong tin đồn sao?

Sau khi nhìn thấy hai tròng mắt trong suốt như đầm sâu kia của Mạc Ưu, hắn như thế nào đi nữa cũng không cách nào ép mình nói ra lời muốn hắn đi, bởi vì làm võ tướng biên ải nhiều năm, hắn so với ai khác đều biết, cái gọi là hòa đàm, thật ra thì chính là đem vị hoàng hậu này hậu tặng cho Tinh Hãn.

Thức thời cáo lui, để lại hai người đế hậu bên trong tẩm cung không nói gì nhìn nhau.

“Hằng Nhi Mộ nhi còn nhỏ, đứa này còn không có ra đời, liền coi như tích đức cho bọn họ, những người không quan trọng này, có thể tha cho liền tha đi.”

Mạc Ưu đỡ Phong Tiêu Nhiên đở dậy đến trên giường ngồi xuống, cánh tay dài duỗi một cái liền ôm y vào trong ngực. Hài tử này hao tổn đi quá nhiều tinh lực của y, cả người cũng thon gầy rất nhiều, mặc y bổ làm sao, vẫn là nuôi không mập, luôn có một loại kích thích thời khắc muốn giam cầm y ở trong ngực yêu thương thật nhiều.

Nhưng hắn biết, đây chẳng qua là một chút giả tưởng thời khắc ôn tình. Chân chính Phong Tiêu Nhiên, có lẽ thời khắc này người là yếu đuối, nhưng lòng của y vĩnh viễn chắc như bàn thạch, lúc nên cứng rắn, là một chút cũng không sẽ yếu thế.

Phong Tiêu Nhiên mạnh chống người cương ngồi hồi lâu, đã sớm hết sức mệt mỏi, hôm nay tựa vào trong ngực người yêu tự nhiên hết sức an ổn, không khỏi giật giật ở trong ngực hắn, chọn một tư thế thoải mái hơn dựa vào, hai tay thả lỏng ôm hờ lên hông hắn.

“Ta biết không lừa gạt được ngươi, những thứ ngốc nghếch kia, bọn họ thật cho là giao ra ngươi ra thì không có sao, Tinh Hãn quốc có âm mưu lang sói há lại là ngươi một thân một mình có thể thỏa mãn? Giao ngươi ra, chỉ biết bị người cười Đại Dạ ta không người, càng không chút kiêng kỵ lấn áp đi lên.”

Phong Tiêu Nhiên càng nói càng giãy giụa ở trong ngực Mạc Ưu, trên người khẽ run trận.

Mạc Ưu thấy y càng nói càng tức giận, lại cau mày đưa tay đè ở bụng, bận bịu nhẹ vỗ lưng của y giúp y thuận khí, trong miệng lạnh nhạt nói: “Hiện xuống chỉ sợ ngươi nếu không đáp ứng bọn họ, bọn họ có thể lựa ra càng nhiều chuyện tới hơn.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn đi?” Phong Tiêu Nhiên một cái đẩy cái ôm của Mạc Ưu ra, một song mắt phượng kinh dị trợn tròn, hai tay siết chặt lấy đầu vai của hắn.

“Ngươi đừng vội, ta chỉ là nói như vậy, đây không phải là giúp ngươi nghĩ kế sao.” Mạc Ưu thấy y hoảng sợ, bận bịu mềm giọng trấn an.

“Ý định này ngươi đừng có nghĩ đến nữa, ngươi nếu muốn đi, dứt khoát trước siết chết ta, một xác hai mạng ngươi hẵng đi.”

Hôm nay Phong Tiêu Nhiên nhưng chẳng biết tại sao phá lệ giữ vững, kéo ống tay áo của Mạc Ưu sâu kín nói, chỗ sâu nơi cổ họng không dừng được một trận nghẹn ngào.

“Nói nhăng gì đấy, mắt thấy liền muốn sinh, nói thế nào loại lời không có ý nghĩa này.”

Mạc Ưu thấy dáng vẻ thương cảm kia của y nơi nào giống vua của một nước, ngược lại giống như tiểu tức phụ đang cùng phu quân đùa giỡn tính tình, không khỏi vừa buồn cười lại đau lòng. Thấy y một mực lấy tay đè bụng, lại không nhịn được lo lắng: “Làm sao, lại đau?”

“Ừ, buổi chiều liền từng trận, mới vừa rồi cũng đau một hồi lâu, họ Nghiêm kia cứng rắn muốn quỳ ở ở chỗ này, ta cũng không có biện pháp.”

Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu coi như là đồng ý với y không nghĩ về phương diện kia, người cũng liền buông lỏng rất nhiều, ngay sau đó thả người mềm nhũn mặc do người nọ từ sau người đong đưa, chỉ đem mặt vội vàng chôn ở hõm vai ấm áp của hắn, sảng khoái chìm đắm trong thơm mát nhàn nhạt quen thuộc trên người hắn.

“Ta xoa xoa giúp ngươi, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ nữa nữa, cẩn thận lại động bào thai.”

Mạc Ưu đưa tay dò vào vạt áo của y nhẹ nhàng che trên bụng cao tròn vô cùng có chừng mực nhẹ nhàng xoa vuốt, một cái tay khác thì âm thầm phất qua mấy cái đại huyệt bên hông y, giúp y giảm bớt đau đớn chèn ép đến lưng cùng với bắp đùi.

“Ừ, nơi này, còn có nơi này, thực là đau đến khó chịu, ngươi không cho phép lười biếng.”

Phong Tiêu Nhiên thoải mái nhẹ nhàng hừ mấy tiếng, mặc dù mạnh chống tinh thần còn muốn nói gì, nhưng vẫn là không đấu được kêu gọi của chu công, rất nhanh liền theo lão nhân gia ông ta đánh cờ.

Mạc Ưu đau lòng nhìn tuấn nhan có chút trắng bệch của người trong ngực, trong lòng càng cảm thấy chua xót. Hắn là một người cậy mạnh như thế nào, coi như là thống khổ khó nhịn như thế nào đi nữa, tình nguyện cắn nát hàm răng cũng không muốn yếu thế trước người, hôm nay tựa như phá lệ yếu ớt, thậm chí chủ động nói với hắn y đau bụng, muốn hắn bên cạnh, y đã làm được một bước cuối cùng là bỏ đi sự quật cường, chỉ vì để cho hắn lưu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play