Editor: Sakura Trang

Tay của Phong Tiêu Nhiên đang chuyên tâm dồn chí tiếp tục bóc tôm hơi dừng một chút, cúi đầu không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì.

Úy Trì Vân Thiên hắng giọng tiếp tục nói: “Khởi bẩm điện hạ, ngày hôm trước bỗng nhiên có nhân đam thừa tướng một đao, nói hắn dung túng nhi tử hành hung, dâm nhục nữ tử đàng hoàng, lại lấy ra rất nhiều tội trạng của hắn, bao gồm kết đảng mưu lợi riêng, mua quan bán tước, dùng tiền của công các loại, từng việc đều là tội lớn đáng chết.”

“Kia hoàng thượng làm thế nào?”

“Nhắc tới cũng kỳ lạ, hoàng thượng lại không nói hai lời ở trên đại điện liền tước bỏ chức quan của Thừa tướng chuyển giao Hình bộ, lại ngự bút hạ chỉ muốn chém nhi tử của hắn, nói gì vương tử phạm pháp tội như thứ dân, cho thân nhân người chết một câu trả lời.”

“A, vở này hát không tệ. Tham tấu Dương quốc cữa là ai?”

“Cái này... Là một quan viên tứ phẩm mới từ địa phương thượng điện, họ Đồ tên Thụy Dương.”

“Vậy được rồi, Thừa tướng là quan nhất phẩm, lại là thân cữu cữu của hoàng thượng, không nói ban đầu đối với bệ hạ lúc vẫn là thái tử vì hắn ra bao nhiêu lực, chính là hôm nay cũng là quyền khuynh triều đình một tay che trời, hắn một cái tiểu quan tứ phẩm, gót chân trên triều đình còn chưa vững, làm sao dám trước đắc tội thừa tướng?

“Ý điện hạ là, những thứ này đều là bệ hạ bày mưu đặt kế?”

“Hừ, mắt thấy tình thế không ổn, bất quá là bỏ xe giữ mã mà thôi, hắn ngược lại là quyết đoán, dễ dàng một câu nói liền tống thân biểu đệ lên đoạn đầu đài.”

Phong Tiêu Nhiên nhấp một hớp canh phỉ thúy ngân ti Mạc Ưu đưa tới, nhìn hắn cười trêu chọc, ánh mắt tựa hồ là đang khích lệ hắn mạnh dạn thảo luận cùng bọn họ.

Mạc Ưu hơi trầm ngâm, chẳng qua là từ tốn nói một câu: “Phong Thiên Ngạo làm người cay độc âm ngoan, cố chấp, chỉ sợ lần làm theo ý mình lại thành sai lầm, ngược lại nhanh hơn đem mình đưa đến đường cùng.”

“Làm sao lại cho là như vậy? Hắn trị tội phụ tử Dương quốc cữu để trấn an Hách Liên lão tướng quân, chỉ cần Đại nguyên soái thống trị binh mã thiên hạ này còn đứng ở bên hắn, hoàng quyền liền yên ổn.”

Úy Trì Vân Thiên thấy một nam sủng nho nhỏ tướng mạo xấu xí lại dám vọng nghị quốc sự, không khỏi lòng sinh khinh miệt, không nhịn được hừ lạnh một tiếng phản bác trở lại.

Mạc Ưu chẳng qua là lắc đầu không nói, Phong Tiêu Nhiên nhưng ở dưới bàn bắt được tay cầm của hắn nắm nắm, tỏ ý hắn tranh biện với Úy Trì Vân Thiên.

Lòng bàn tay của Mạc Ưu bị y cọ ngứa cũng không tiện tránh thoát, không khỏi tức giận trợn mắt nhìn y một cái, chỉ đành phải nhắm mắt nói.

“Úy Trì tướng quân nói phải, chẳng qua là tướng quân chỉ nói trúng một, nhưng không nói trúng hai, chỉ sợ còn có hai việc trong tay chuẩn bị không kịp. Thứ nhất, trong tay thừa tướng nắm binh quyền xung quanh đế đô, hôm nay con trai độc nhất bỏ mạng, mình lại thân trong nhà tù, dám hỏi một câu, hắn đối với hoàng đế chẳng lẽ liền không oán hận? Hoàng đế hy sinh hắn mà bảo toàn mình, chỉ sợ cũng mong muốn của hắn đi, đừng quên, hắn vẫn luôn lợi dụng chức quyền mưu cầu tư lợi, cũng không phải là cái loại hiền thần trung quân báo nước đó. Một khi hắn phát động ác ý dùng kỵ binh ép cung, chỉ bằng mấy ngàn tên Ngự lâm quân trong cung cùng một nhóm sát thủ do hoàng đế huấn luyện, phần thắng bao nhiêu?”

“Cái này... Coi như ngươi nói có lý đi, nhưng quân uy của Hách Liên lão tướng quân rất nặng, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, chỉ sợ các tỉnh các quận cũng sẽ lập tức phái ra quân đội cần vương, cứ như vậy mưu đồ của thừa tướng há chẳng phải là tự diệt vong?” Úy Trì Vân Thiên mặc dù cảm thấy Mạc Ưu nói có lý, nhưng nhất thời vẫn không chịu hạ mặt.

“Úy Trì tướng quân cả đời nhung mã cương trực ghét dua nịnh, tự nhiên không biết những tên lộng quyền này có thể dài bao nhiêu tâm nhãn. Hách Liên lão tướng quân hân qua ba đời đế vương, sớm đối với quan trường một bộ này hiểu rõ, chỉ sợ hắn cũng sẽ không ăn một bộ này của hoàng đế.” Mạc Ưu thấy Úy Trì Vân Thiên đã sớm ở trong lòng tin phục, chẳng qua là mặt mũi không chịu bại bởi “nam sủng” không chút địa vị nào là hắn này, liền biết thời biết thế đẩy hắn lên cao, cho hắn một cái bậc thang đi xuống.

Quả nhiên Úy Trì Vân Thiên liền không phản bác nữa, chẳng qua là không nói tiếng nào nhưng một mực nghiêng đầu rửa tai lắng nghe. Phong Tiêu Nhiên lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường: “”Kia nghe theo ngươi nhìn, chúng ta hôm nay phải làm sao?” Phong Tiêu Nhiên hiển nhiên cũng không tính chỉ như vậy liền bỏ qua Mạc Ưu, cứng rắn là bất động thanh sắc đem cụ khoải bỏng tay này ném cho hắn.

Mạc Ưu tức tối trợn mắt nhìn y một cái, trên mặt một bộ biểu tình tựa như nói coi là ngươi ác, vẫn là không thể làm gì khác hơn mở miệng:

“Nhân mạch của điện hạ ở đế đô cành lá đan chen thâm căn cố đế, nếu muốn tìm ra một hai người ở bên cạnh thừa tướng tưới dầu vào lửa thúc đẩy hắn khởi sự thì có khó khăn gì?”

“Ha ha... Ái phi quả nhiên biết rõ tâm ý của bổn vương. Vân Thiên, chẳng lẽ còn muốn bổn vương tay nắm tay dạy ngươi phải làm sao ư?”

“Thuộc hạ hiểu, xin đi chuẩn bị, mời điện hạ yên tâm.” Úy Trì Vân Thiên rất mau lui xuống, lúc gần đi thật sâu nhìn Mạc Ưu một cái. Thì ra vẫn là hắn, vẫn cho là hắn vừa chết, chỗ ngồi bên người điện hạ liền trống không, điện hạ thích nam nhân, có lẽ hắn còn có cơ hội... Không nghĩ tới, hắn lại còn có thể trở lại. Sớm nên phát hiện, đôi con ngươi có thể lay động lòng người như vậy, căn bản là trên đời không còn đôi mắt thứ hai.

Gió thổi báo giông tố sắp đến, Mạc Ưu nhưng có chút đau khổ với loại bình tĩnh trước bão táp này.

Tự hôm đó nghị luận chính trị đế đô sau, Phong Tiêu Nhiên chưa từng sẽ cùng hắn thảo luận qua cái gì, thậm chí cũng không từng lại gặp bất kỳ nào, còn nghĩ rất nhiều lời thuyết phục để chặn mọi người ngoài cửa, chỉ một lòng đóng cửa dưỡng thai.

Một ngày này, mười tám tháng chạp, trùng hợp là con trai độc nhất của Kha lão gia nhà giàu nhất trong thành thành thân, Kha lão gia lại là không tiếc hạ vốn mời Thường bách thủ nổi danh nhất đế đô về làm pháo bông, vì tràng hôn yến này làm gấp rút luyện chế bảy bảy bốn mươi chín loại phảo hoa tuyệt luân, rầm rộ có thể so với giao thừa trong hoàng thành, nhà dân chúng tầm thường nghe cũng chưa nghe nói chi được nhìn tận mắt.

Tin tức một khi thả ra, cư dân chu vi trăm dặm đem ngày hôm đó coi thành một ngày lễ lớn, thật sớm liền ở nhà ăn xong cơm trưa, mang theo thê tử con cái ra thảm cỏ mềm ở trên cao ngoài thành, thưởng thức kỳ cảnh.

Mạc Ưu cũng sớm nghe nói tin tức này, thích náo nhiệt như hắn tự nhiên không nghĩ bỏ qua. Mặc dù trong vương phủ sớm nhận được thư mời cua Kha gia, nhưng bộ dáng bây giờ của Phong Tiêu Nhiên, làm sao ra cửa?”

Trải qua một phen đau khổ suy xét, đến cũng để cho hắn nghĩ ra một biện pháp tốt. Trong tàng thư các tổng cộng ba tầng, nhưng hoang phế đã lâu. Hắn tra xét một vòng phát hiện lầu chót lộ đài thẳng ngay phương hướng của Kha phủ trong thành. Lại rộng rãi chắn gió, có thể dùng được.

Liền lặng lẽ bảo với A Lâm, mang mấy hạ nhân tay chân nhanh nhẹn tốn thời gian ba ngày dọn dẹp sạch sẽ bên trong, ở bốn phía phủ lên màn che dầy, trên đất trải đệm mềm, đốt lửa to trong chậu, huân hương, xếp đặt một giường nhỏ tinh xảo, có thể cung cấp hai người nằm nghỉ một chút.

“Ngươi ngược lại sẽ hưởng phúc, cả ngày nghĩ những đồ chơi này mà.” Pháo hoa còn chưa có bắt đầu, Phong Tiêu Nhiên nằm ở trên cẩm tháp gối lên đầu gối của Mạc Ưu nhìn phương hướng trong thành, câu có câu không cùng hắn đáp lời.

“Lại không phải chuyện phí công, chẳng qua là mất chút công sức tắm rửa, một chút cũng không hao tài tốn cửa nha, điện hạ cũng không muốn trách lầm thần thiếp.” Mạc Ưu đưa tay xoa xoa huyệt thái dương giúp y, nửa đùa nửa thật nói.

Phong Tiêu Nhiên nhưng nhẹ nhàng đè đè hắn xuống tay của đè hắn xuống, chống người ngồi dậy, rúc vào bên người hắn, hai người cùng nhau lẳng lặng nhìn về phía bầu trời đêm xa xa.

“Ưu Nhi, ngươi biết tại sao ta lại ép ngươi tranh luận ở trước mặt Vân Thiên không?” Thật sâu nhìn một cái ánh mắt của hắn, Phong Tiêu Nhiên cười yếu ớt hỏi.

“Ta nào có thể khắp nơi đoán được tâm tư của ngươi, nên không phải là muốn để ta bêu xấu ở trước mặt Úy Trì tướng quân chứ?” Mạc Ưu nhẹ cười cười, đưa tay ôm lấy eo của Phong Tiêu Nhiên, kéo y càng vào sâu trong ngực một chút.

Gió đêm hơi lạnh, mặc dù chậu than ngay tại bên cạnh, nhưng hắn vẫn sợ y bị gió. Phong Tiêu Nhiên mềm mại liếc hắn một cái, chỉ tựa sát đầu vào hõm vai hắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.

“Bởi vì ta hy vọng có một ngày, ngươi có thể đứng ở bên người ta, cùng ta cùng nhìn non sông này, mà không phải là mỗi ngày khô gầy ở trong hậu cung, chờ đợi người khác, sấy khô mình.” trầm mặc hồi lâu, Phong Tiêu Nhiên bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng.

“Ngươi là nghĩ trước thay ta lập uy trong quân đội?” Mạc Ưu có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn người trong ngực kia, chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu của y, cũng không biết biểu tình bây giờ của y là gì.

Tràn đầy ấm áp lặng lẽ leo lên trong lòng, Mạc Ưu không nhịn được đến gần hôn một cái lên tóc mai người kia, “Nguyện mãi một lòng, bạch đầu không rời xa. Tiêu Nhiên, đây là cam kết của Mạc Ưu ta đối với ngươi, chỉ cần ngươi còn nhớ lời hứa của chúng ta, chỉ cần còn cần ta, ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi, bất luận có thể đứng ở bên cạnh ngươi hay không.”

Xa xa một chùm sáng phá vỡ bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ bảy màu tóe ra như mưa sau đó rơi xuống, gần như không kịp kinh ngạc, lại một màn tiếp một màn muôn màu muôn vẻ.

“Thật là đẹp a, Thường bách thủ này quả nhiên danh bất hư truyền!” Mạc Ưu không nhịn được trợn to hai mắt thán phục.

Mặc dù hắn là người hiện đại, đã sớm nhìn quen các loại lễ hội pháo hoa, nhưng nhìn thấy kỳ cảnh trong đêm, quả thật rất phi phàm, làm người ta chậc lưỡi.”

“Cũng không phải sao, Kha gia này cũng coi là có bản lãnh, nghe nói phú giáp Giang Nam Mộ Dung thị, thật ra thì bất quá chỉ là một cái ngụy trang của nhà hắn, nhà hắn rốt cuộc có bao nhiêu thiểu thực lực, quả thực khó mà phỏng đoán. Nhưng từ điểm bỏ tiền ra làm trận pháo hoa này, cũng có thể thấy được một ít con đường. Năm đó lúc mẫu phi ta vinh sủng, phụ hoàng từng yêu cầu Thường bách thủ hiến kỹ vì mẫu phi chúc thọ, người kia chuẩn bị hơn nửa năm cũng không làm hơn mười tám loại pháo hoa, hôm nay lại có bảy bảy bốn mươi chín loại, có thể thấy bất phàm.” Phong Tiêu Nhiên lười biếng nói, một bên đến gần tay của Mạc Ưu uống một hớp trà mật hạt sen nóng hổi.

“Nhân tài như vậy, điện hạ lại đặt ở trước mắt cũng không đi kết giao?” Mạc Ưu không khỏi nhíu mày, không quá tin tưởng nhìn người trong ngực một cái.

“Khương thái công câu cá, người muốn mắc câu. Nếu thật có tài như vậy, ánh mắt chính trị tự nhiên không tầm thường, chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động là được.” Phong Tiêu Nhiên cười vỗ một cái mu bàn tay của Mạc Ưu, cảm thấy tay của hắn có một chút lạnh lẽo. Bận bịu kéo bỏ vào trong vạt áo lông của mình. Pháo hoa chấn nhiếp lòng người giống như một màn kịch xuất sắc, hai người bất giác thấy ngây người, cũng không biết cứ nhìn như vậy bao lâu.

“Tiêu Nhiên, ngươi nhìn bên kia, chúng ta về sau sau làm như vậy, xinh đẹp bao nhiêu!”

“Nhìn chùm màu xanh kia xem, trời, giống như khổng tước xòe đuôi vậy, hắn lại có thể nghĩ ra được!”

“Mau nhìn mau nhìn! Cái người khoác lụa đỏ thật là đại mỹ nhân đâu, không biết tân tức phụ của Kha phủ so với mỹ nhân này như thế nào?” Mạc Ưu hưng phấn trách trách hô hô hô to kêu to, hồi lâu mới phát hiện người trong ngực hoàn toàn không có nửa tiếng vang.

“Tiêu Nhiên, ngươi như vậy?” nhẹ nhàng đẩy mặt của người kia, lúc này mới phát hiện sắc mặt của y lại tái nhợt đến dọa người.

“Không tốt, hai cái bảo bối sợ là không đợi được. Mau trở về, kêu Minh Nguyên.” Một tay Phong Tiêu Nhiên đè lại bụng, ngữ khí nhưng trấn định lạ thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play