Đại quân định ở ba ngày sau di chuyển, từ vùng đất cực bắc Lạc Chuy trấn đến chỗ của Tấn vương phủ ở Chiết Tây là huyện Nhiễm Ngân, ước chừng cần hơn nửa tháng, nhưng một nhóm Phong Tiêu Nhiên dường như một chút cũng không vôi, vả lại trong thánh chỉ cũng không hạn định lúc nào y phải đến, liền chuẩn bị để đại quân đi trước, mình mang theo Mạc Ưu cùng mấy tùy tùng một đường đi tới lui dừng một chút dọc đường du ngoạn, lại đi suốt hơn một tháng mới đến. Dĩ nhiên, đây là nói sau.
Liễu Minh Nguyên ở ngày thứ hai Mạc Ưu đi tới liền trở về doanh, Diệp nhi thấy Mạc Ưu tự nhiên hết sức vui mừng, nhưng Liễu Minh Nguyên thấy hắn thiên tư thông minh làm việc nhanh nhẹn, có lòng thu hắn làm đồ đệ trước giữ ở bên người làm cái dược đồng, liền mở miệng với Mạc Ưu. Mạc Ưu thấy hắn có ý định này tự nhiên hết sức ủng hộ, Diệp nhi là nửa thân nhân của hắn ở thời không này, hắn dĩ nhiên không hy vọng hắn cả đời làm cái hạ nhân, đi theo Liễu Minh Nguyên, ngày sau tất nhiên sẽ có tiền đồ.
Vả lại hắn cũng không có gì cần thiếp thân hầu hạ, hôm nay cùng Phong Tiêu Nhiên chốc lát không rời cùng ăn cùng nghỉ, có cái gì cần muốn A Lâm cũng cùng nhau chăm sóc, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Rất nhanh, tin tức Tấn vương nhận được di chỉ của tiên hoàng dẫn quân trú đóng huyện Nhiễm Ngân liền truyền về đế đô, trong Phi Long điện, một người nam tử vóc người kiện mỹ người mặc long bào vỗ xuống một chưởng lên một góc xích kim bàn long trên của tay vịn trên long ỷ, tròng mắt như biển sâu bởi vì tức giận mà trở nên sương mù dày đặc đỏ như máu.
“Dạ Tiêu Vân!” Hắn khó khăn từ trong kẻ răng hận hận nặn ra ba chữ này, cả người trên dưới tản ra sát khí khiến Trọng Ảnh quỳ ở phía dưới không nhịn được lòng trong run lập cập.
Không nghĩ tới Vân đại nhân lại dám phản bội hoàng thượng, chẳng lẽ hắn thật không muốn sống nữa sao?
“Là người nào bản lãnh lớn, chọc cho bệ hạ chúng ta tức giận như vậy?”
Thanh âm nũng nịu không chút kiêng kỵ tự đằng sau vang lên, Trọng Ảnh dùng đầu ngón chân đoán cũng biết là ai, Lãnh Thu Bạch, đệ nhất độc sư bên cạnh hoàng thượng, cũng là người hắn coi trọng nhất trừ Dạ Tiêu Vân ra.
Nếu như nói Dạ Tiêu Vân phong thần anh tuấn tuấn tú hơn người, kia Lãnh Thu Bạch chính là nhu mì tận xương, kiều thái yêu kiều. Rõ ràng là cho ngươi một kích trí mạng, vũ khí nhưng bất quá là lau một cái khăn thơm, một cái thu ba, một mảnh hương thầ̀n mà thôi. Quá khứ mọi người sợ hiêu trương bạt hỗ* Dạ Tiêu Vân, chỉ có trong lòng Trọng Ảnh len lén cho là Lãnh Thu Bạch này thật ra thì đáng sợ hơn.
*hiêu trương bạt hỗ: Hung hăng càn quấy, ồn ào
“Ngươi có biện pháp gì?” Phong Thiên Ngạo không hề nhìn hắn, dường như ý thức được mình mới vừa rồi thất thố, cố làm lơ đãng giơ giơ ống tay áo, ung dung dựa vào sau lưng ghế, hai tay đan vào nhau để ở trước ngực, như có như không đánh nhịp.
Lãnh Thu Bạch tự nhiên biết hắn là giả bộ, nhưng cũng sẽ không đần đến đi vạch trần hắn. Cùng Dạ Tiêu Vân cộng sự nhiều năm, vị trí của hắn ở trong lòng Phong Thiên Ngạo là cái gì, hắn so với ai khác đều biết. Kịch độc trên người tất cả sát thủ trong tổ chức đều là xuất từ tay hắn, độc tính bá đạo vô cùng không có thuốc nào cứu được. Hết lần này tới lần khác đối với Dạ Tiêu Vân, hắn lại không ác tâm được, thậm chí tới sợ hắn bên ngoài thi hành nhiệm vụ bởi vì bất ngờ mà không cách nào đúng hạn trở lại dẫn đến mất mạng. Vì vậy, độc trên người của hắn cùng mọi người là bất đồng, xác thực nói, hắn trúng, là cổ.
Một loại cổ tùy thời có thể điều khiển được, lại âm độc vô cùng.
“Khởi bẩm bệ hạ, tiểu nhân trộm cho là Vân đại nhân sở dĩ dám can đảm dương thịnh âm suy cãi lại thánh mệnh, cố nhiên là bởi vì Tấn vương thiếu niên anh hùng mị lực vô cùng, còn có một cái nguyên nhân trọng yếu, đó chính là Vân đại nhân luôn luôn làm việc đắc lực, cho tới bây giờ chưa từng hưởng qua thổng khổ độc phát, căn bản không biết lợi hại của phệ tâm cổ này. Vả lại có lẽ hắn là ăn chắc bệ hạ sủng ái hắn đi, tất nhiên không nỡ giết hắn.”
Lãnh Thu Bạch một bộ trường bào huyền sắc tơ lụa, nguyên liệu vải cực mỏng, cắt đến hết sức bó người, phác họa vóc người xinh đẹp như họa cùng làn da trắng hơn tuyết của hắn. Hắn cố làm tùy ý vừa nói, một mặt eo hơi lắc, chớp mắt liền tựa sát vào bên người của Phong Thiên Ngạo.
Phong Thiên Ngạo cũng đáp lại nhiệt tình của hắn, hắn vẫn còn đang nghĩ lời nói mới rồi của hắn.
Chẳng lẽ Dạ thật bị tam đệ làm cho mê mẩn?
Không, không thể nào! Đã nhiều năm như vậy, hắn quá hiểu hắn, coi như gọi hắn bảo hắn đi chết, hắn cũng có thể lập tức một chưởng vào đầu. Người đối với hắn si tình một mảnh như vậy, làm sao lại si mê người khác? Đáng tiếc cõi đời này thật là có chuyện Phong Thiên Ngạo hắn không tra được chuyện, lúc này Dạ Tiêu Vân đã sớm không phải Ngọc diện diêm la đó, hắn là Mạc Ưu, Mạc Ưu trong lòng chỉ có Phong Tiêu Nhiên.
“Kia theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên ứng đối như thế nào?”
Cho đến người dán vào trên người hắn giả bộ ghen nhẹ nhàng bấm một cái ở ngang hông hắn, hắn mới hoàn hồn lại, chợt thu hồi vẻ mặt có chút thất thần, nhếch lên một nụ cười tà mị, một tay cũng mò tới cái mông của hắn hung hăng ăn một cái đậu hủ.
“Rất đơn giản, mấy ngày nữa chính là mùng một, trăng sáng ánh sáng rực rỡ yếu nhất, âm khí cường thịnh, do ta ngày hôm đó thúc giục mẫu cổ, làm tử cổ trong cơ thể Dạ Tiêu Vân có cảm ứng, tự nhiên có thể để cho hắn cảm nhận một phen mùi vị mất hồn. Cứ như vậy, nhìn hắn còn dám vi phạm chỉ ý của bệ hạ hay không.”
Cả người Lãnh Thu Bạch gần như cũng sắp sát đến trên người của Phong Thiên Ngạo, mặt đầy nhu thuận cười, tay nhưng không an phận chui vào vạt áo của hắn, ở trên ngực khỏe mạnh bền chắc của hắn cọ sát.
Thì ra Dạ Tiêu Vân trúng phệ tâm cổ nhưng thật ra là một loại tử mẫu cổ, mẫu cổ ở trong tay chủ nhân, tử cổ thì rót vào thân thể sát thủ, lấy này tới kiềm chế đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT