“Thật là đau! Điện hạ...” Một đôi mắt đẹp của Úy Trì Vân Hoàn đã sớm hiện một tầng hơi nước, thân thể mềm mại mềm nhũn liền ngã hướng trong ngực Phong Tiêu Nhiên. Phong Tiêu Nhiên nơi nào biết này cô nương nhân tiểu quỷ đại, chỉ coi nàng là bị dọa sợ, chỉ đành phải ôm eo nàng dành ra một cái tay tới kéo tay bị bỏng của nàng nhẹ nhàng thổi, một mặt cất giọng kêu người đi vào.
“Điện hạ, người nhanh xem là ai tới?”
Thanh âm hưng phấn của A Lâm vang lê, một thân ảnh tuyết trắng chui vào trong màn nhìn thấy hai người ôm ôm ấp ấp, một đôi mắt hưng phấn mang theo trêu đùa bởi vì mong đợi mà có chút hơi đỏ lên chớp mắt cứng lại đóng thành băng.
“Ưu Nhi?” Phong Tiêu Nhiên gần như có thể nghe được thanh âm mình bởi vì mừng rỡ khôn kể mà đang khẽ run, nhìn người ngày nhớ đêm mong trước mắt, cũng không chú ý tới trên mặt hắn hàm sương, cũng đã sớm quên trong ngực còn có vị tiểu muội muội nũng nịu, co chân liền chạy về phía Mạc Ưu, một cái liền ôm thật chặc hắn vào trong lòng.
Theo Mạc Ưu tiến vào Úy Trì Vân Thiên thấy Tấn vương điện hạ luôn luôn vui giận không hiện lại thất thố như vậy, lại liếc nhìn tiểu muội bên người vẫn không rõ mà si mê hình ngắm nhìn Tấn vương, không nhịn được thở dài, kéo Úy Trì Vân Hoàn liền đi ra ngoài trướng. Úy Trì Vân Hoàn nhìn Mạc Ưu trước mắt so với nữ nhân đẹp nhất nàng đã gặp còn muốn đẹp hơn trăm lần, còn có lúc Tấn vương ôm hắn cái loại biểu tình thỏa mãn yêu thương đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy không cam lòng cùng tức tối.
Hừ, yêu dã hoặc như thế nào đi nữa, còn không phải chỉ là một nam nhân. Điện hạ là người làm đại sự, tuyệt không thể nào thú một gà trống sẽ không đẻ trứng làm chính thất.
“Mời điện hạ tự trọng, thảo dân lần này là vì tuyên chiếu chỉ của tiên hoàng mà tới.”
Mạc Ưu lạnh lùng đẩy ra Phong Tiêu Nhiên, trên mặt đã không có giật mình cùng không vui như lúc mới vừa đi vào, lại khôi phục nhất phái dửng dưng vân đạm phong khinh không liên quan.
Ước chừng một giờ chi sau, thiếu niên bạch y như tiên nhân lần nữa dắt ngựa đi trên Lạc Chuy trấn nho nhỏ, bên khóe miệng từ đầu đến cuối treo nụ cười nhẹ không màng danh lợi. Thôn dân bốn phía rối rít xì xào bàn tán, sáng sớm tiểu tử Nhị Ngưu của Vương gia liền đem tin tức truyền ra, nói có một mỹ nhân tuyệt sắc tới trấn trên bọn họ tìm phu, hôm nay thấy hắn đi nhanh như vậy, chẳng lẽ chưa từng tìm được? Không thể nào a, quân đội trú đóng sau căn bản không phát động, kia cũng sẽ không có quân sĩ chiến vong hoặc là mất tích nha.
“Tiểu công tử, ngươi tìm được tướng công nhà ngươi sao? Như vậy liền đi a, nhanh đến trưa rồi, lưu lại ăn bữa cơm nhạt đi.”
Một vị đại nương ở ven đường mua thức ăn trở về nhà thấy sắc mặt của Mạc Ưu có chút tái nhợt, nghĩ hắn có thể một đường dãi gió dầm sương hết sức mệt nhọc, liền hảo tâm kéo hắn lại.
“Ưu Nhi!” Cuối đường truyền tới trận trận tiếng vó ngựa, mày kiếm Mạc Ưu kéo căng, xoay mặt cười hướng vị đại nương kia nói: “Đa tạ đại nương a, Mạc Ưu thật cảm thấy có chút mệt mỏi, liền quấy rầy đại nương muốn ly nước uống đi.”
Xa xa một con ngựa trắng chạy như bay tới, người cưỡi ngựa thân mặc hồng bào anh tư hiên ngang, hai tay áo rộng lớn đón gió, tay áo phiên bay tóc đen tung bay, trông rất đẹp mắt.
Hôm nay là ngày gì, lập tức thấy hai vị mỹ nhân. Ven đường trong lòng các thôn dân lẩm bẩm, chỉ thấy công tử hồng y này một thân trang phục sang trọng hoa lệ mà không khoe khoang, đường cong của gương mặt lãnh nghị tuấn mỹ như đao khác, hoàn toàn khác với thiếu niên bạch sam oánh nhuận tốt đẹp kia, hiển nhiên không giàu thì sang, lại không dễ trêu chọc.
Cùng ta trở về.” Phong Tiêu Nhiên bình tĩnh đứng ở trước người Mạc Ưu, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm mặt của hắn, dường như là từ trong kẻ răng nặn ra một câu như vậy.
Ưu Nhi này, lại thừa dịp y cùng mấy vị tướng quân bàn chuyện di chỉ của tiên hoàng thần sắc hắn cổ quái ánh mắt một mực dừng lại ở trên người hắn, chỉ sợ hắn lần này lại muốn từ bên người y rời đi. Trong lòng y bất mãn oán thầm, lại quên mất lần trước là chính y mở miệng đuổi Mạc Ưu đi, ngược lại đem toàn bộ cũng đẩy tới trên người Mạc Ưu, càng đối với hắn nhớ nhung vô cùng, trong lòng càng oán giận mọc lan tràn không cách nào thích.
Mạc Ưu không hề nhìn y, chẳng qua là hờ hững nghiêng mặt qua một bên. Hai thân ảnh một đỏ trắng cứ như vậy giằng co trên đường lớn.
Thôn dân bốn phía như đều cảm giác được khí tràng mạnh mẽ làm người ta cóng đến run rẩy, rối rít vì mình tìm lý do dẹp quầy trở về nhà, chốc lát đường lớn náo nhiệt chỉ còn lại hai người không để ý tới lại lẫn nhau đo lường được đối phương.
“Điện hạ, chuyện thảo dân muốn làm đã làm xong, cớ gì không thể rời đi?” Vẫn là Mạc Ưu đầu tiên phá vỡ yên lặng, một đôi mắt trong suốt thấy đáy ánh mắt không sợ hãi chút nào ngẩng lên đối diện với khuôn mặt tản ra tức giận mơ hồ của Phong Tiêu Nhiên.
“Thật vất vả gặp mặt, ngươi nhất định phải làm ta tức giận như vậy mới vui sao?” Thấy Mạc Ưu còn là một bộ dáng vẻ lạnh như băng làm việc công, trong lòng của Phong Tiêu Nhiên bắt đầu luống cuống, chẳng lẽ hắn thật còn đang tức giận sao? Lúc vén màn vào nhìn thấy hắn rõ ràng thấy hắn cười rất rực rỡ a... Dường như từ trong lồng ngực phát ra một tiếng thở dài, hắn vẫn là không nhịn được lại đi kéo tay của Mạc Ưu.
“Thảo dân da dầy thịt thô, làm sao so với cô nương gia trắng như tuyết béo mập, điện hạ không muốn giễu cợt.” Mạc Ưu nhẹ nhàng rút tay về, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.
“Cái gì?” Phong Tiêu Nhiên dường như rất khó tiêu hóa lời của hắn, thật tốt làm sao nhắc tới cái gì cô khởi gia? Chợt nhớ tới mới vừa rồi lúc Mạc Ưu tiến vào y dường như đang cùng Úy Trì Vân Hoàn... Đáng chết, làm sao để cho hắn hiểu lầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT