Editor: Sakura Trang

Sáng sớm ánh sáng rạng đông phá tan sương mù chiếu vào phòng ngủ tĩnh lặng, Phong Tiêu Nhiên vốn cho là mình sẽ một đêm chưa chợp mắt, ai nghĩ tới do mất máu quá nhiều đả thương nguyên khí, lại mơ màng trầm trầm một giấc ngủ tới hừng sáng.

Tỉnh lại phản ứng đầu tiên vẫn là theo thói quen xoa bụng, nơi đó bằng phẳng trống không làm y lo âu, hài tử vô duyên này, cuối cùng vẫn là không có nữa. Trên tay phải ấm áp, tựa hồ bị người cầm, mỏi mệt giương mắt nhìn một cái, lại có người để nguyên y phục nằm ở trước giường y. Sợi tóc hơi rối loạn không nghe lời tản trên khuôn mặt trắng nõn, dưới đôi mắt đang ngắm là vành mắt đen thật sâu, xem ra đêm qua hắn gần như không có ngủ.

Không biết từ đâu truyền đến một tiếng than thở sâu kín, Mạc Ưu bỗng dưng thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, Phong Tiêu Nhiên vẫn nằm quay vào bên trong giường ngủ say. Hắn nhìn sắc trời một chút ngoài cửa sổ, không còn sớm. Đêm qua Trinh phi từng sai người tới báo cho hắn biết, vì để tránh cho Minh đế hiểu lầm, muốn bọn họ sáng sớm liền về Tấn vương phủ đi, không thể để lộ ra một chút sơ hở nào.

Nhìn một cái người trên giường nhỏ, Mạc Ưu có chút không đành lòng, y quả thực cần nghỉ ngơi cho khỏe. Để cho y ngủ thêm một lát nữa đi, vì vậy liền lặng lẽ đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ, hai mắt nhắm chặc của Phong Tiêu Nhiên theo tiếng mở ra, bên trong mắt đã là một mảnh thanh minh. Rốt cuộc là xa lạ sao? Trong hai tháng này, bọn họ chưa bao giờ phân giường mà ngủ, càng không phân thức dậy trước sau, Mạc Ưu luôn là dính ở bên người y vui mừng nhìn y rửa mặt chải đầu, cũng cưỡng bách y chải đầu cho hắn. Nói đến người cũng sinh quái dị, đến tột cùng là đến từ đâu, thậm chí ngay cả thúc tóc đơn giản nhất cũng không biết làm.

Lúc thức dậy thường thường là thời khắc náo nhiệt nhất, tình cảm nhất của bọn họ, nhưng hôm nay... Phong Tiêu Nhiên có chút thẫn thờ sờ một cái giường bên người lạnh như băng, đêm qua hắn lại một mực ngồi ở mép giường, sáng sớm liền nhìn mặt y cũng không nguyện ý, tự mình đi ra ngoài.

Ngực một trận lạnh lẽo thấu xương khoan tim tấn công tới, làm y không nhịn được đè mạnh ngực. Vết thương trên môi đã kết một tầng vảy mỏng, lơ đãng lại lần nữa cắn mạnh một cái, không khỏi lại nếm được mùi vị tanh ngọt.

Ưu Nhi...

Lúc rời cung không nhìn thấy không nhìn thấy bóng dáng của Mạc Ưu, chỉ có Liễu Minh Nguyên mang A Lâm tới. Động tác A Lâm êm ái lại hết sức nhanh nhẹn vì y mặc xong xuôi, chỉ qua một đêm,, điện hạ nhưng giống như là tiều tụy mười năm, hắn cố gắng chịu đựng lỗ mũi ê ẩm, không để cho mình nghẹn ngào lên tiếng.

“Đây là cái gì?” Phong Tiêu Nhiên thấy A Lâm cũng không vì y xỏ vào ủng cao ngày thường vẫn đi, mà là một đôi giày mềm thông thường, nhưng bên trong rõ ràng tăng thêm tàm ti vừa dày vừa mềm, xúc cảm thoải mái kia còn thật không tệ.

“Điện hạ, là Vương phi sáng sớm cưỡi ngựa trở về phủ muốn chúng tiểu nhân chuẩn bị, Vương phi nói giờ phút này bất chấp đẹp mắt, toàn bộ lấy thân thể điện hạ làm trọng. Hôm nay Điện hạ người không thể đi giày ống cứng, nếu không sau này sẽ rơi xuống gốc bệnh đau lòng bàn chân.”

“...”

Lúc ra cửa vẫn xe ngựa lớn hơn một vòng làm sợ hết hồn. Quanh xe treo đầy lông cừu thật dày không nói, ngồi vào đi lại là gió thổi không lọt, một trận gió ấm quất vào mặt, quả nhiên bên trong còn dự sẵn mấy lò sưởi tay ấm áp.

“Cũng là Vương phi chuẩn bị?” Coi ta như nữ nhân sao? Mày kiếm Phong Tiêu Nhiên nhếch một cái, giọng tuy lơ đễnh, sắc mặt lại không đen như vừa rồi.

A Lâm rốt cuộc hầu hạ y nhiều năm, nhất là nhìn sắc mặt nghe lời nói biết người, biết thật ra thì trong lòng y rất vui mừng, bận bịu nghiêm túc đáp: “Chính là. Vương phi luôn mãi quan tâm thân thể điện hạ chịu không nổi gió, màn mới thêm bên ngoài xe này đều là ngài ấy sáng sớm trở lại tự mình đóng từng tấm lên, sợ điện hạ nóng lòng chờ, còn làm bị thương ngón tay.”

“Tốt lắm, vừa thấy được điện hạ liền lải nhải cái không xong, không thấy điện hạ mệt mỏi sao.” Liễu Minh Nguyên vén rèm xe lên, thấy A Lâm chỉ lo nói không ngừng, sợ Phong Tiêu Nhiên nghỉ ngơi không tốt, liền nhỏ giọng trách cứ hắn một câu.

A Lâm le lưỡi một cái lui ra ngoài, xe ngựa chậm rãi đi về phía phủ Tấn vương.

Nhìn vẻ mặt lúc sáng lúc tối muốn nói lại thôi của Phong Tiêu Nhiên, Liễu Minh Nguyên không nhịn được thở dài, xem ra Tấn vương điện hạ của bọn họ thật bị tiểu tử ngốc điên điên khùng khùng đó nắm chắc.

“Yên tâm đi, hắn không có sao, trên tay chẳng qua là xước chút da. Đã thí điên điên vội cùng lão Hà đi chợ bán thức ăn.”

“Lão Hà? Phòng bếp lão Hà? Ưu Nhi cùng hắn đi chợ bán thức ăn làm gì?”

“Hắn nói lão Hà sống trong nhung lụa quen căn bản sẽ không phân biệt được gà vườn thả nuôi trong núi cùng gà nuôi ở nhà nông dân, cho nên hắn không yên tâm, muốn đi theo đi tự mình chọn lựa.”

Phong Tiêu Nhiên càng nghe càng hồ đồ, này đã là lúc nào rồi, hắn làm sao đột nhiên có tinh thần đọ sức với gà?

Liễu Minh Nguyên tựa như nhìn thấu nghi ngờ của y, thần sắc lóe lên nói: “Hắn nói muốn mua gà vườn thượng hạng về, làm gà tần cho ngươi bổ người.”

“...”

Mặc dù bị người coi như nữ nhân ở cữ mà phục vụ làm y rất là lúng túng, nhưng nhiệt tình của Mạc Ưu vẫn là cách mấy con phố dời núi lấp biển đất truyền tới, che đến Phong Tiêu Nhiên cả người đều là ấm áp.

Mới vừa bước vào cửa phủ, Trần quản gia liền thần sắc vội vã tiến lên đón.

“Điện hạ, kha Thái phó truyền thánh chỉ tới.”

Sắc mặt Phong Tiêu Nhiên rét một cái, mới vừa tránh được một kiếp, ngự chỉ của phụ hoàng theo sát đến sau, là phúc hay họa, thật là rất khó nghiên cứu kỹ.

“Bây giờ người ở đâu?”

“Đang ở khách sảnh cùng Vương phi uống trà đâu. Cũng may phi là một người lanh lợi, trong mắt Kha thái phó luôn luôn chỉ có Thái tử, không thế nào nhìn phủ Tấn vương của chúng ta, hôm nay lại chuyện trò vui vẻ, còn liên tục khen vương phi ngâm trà ngon.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play