Editor: Sakura Trang

Bóng đêm thâm trầm, trăng lạnh như câu.

Vô tình nhất nhà đế vương, ý trong câu nói này, hiện tại Mạc Ưu tại bắt đầu từ từ hiểu rõ.

Màn che ấm áp, chăn gấm mềm mại, cũng không che giấu được sự thực tàn khốc này, cũng không thể khiến cõi lòng thê lương của người nằm trên gối mềm hai mắt nhắm nghiền kia ấm áp thêm chút nào. Hai tay hắn nắm chặt lấy bàn tay cứng ngắc mà lạnh như băng, không giống như là một đôi tay của người sống.

Mạc Ưu biết y tỉnh, nhưng lựa chọn yên lặng. Có lẽ y đang trách hắn, trách hắn vô lực bảo vệ hài tử của bọn họ, có lẽ y đang trách mình, dẫu sao y cũng đồng dạng không thể giữ được nó. Trinh phi, đến tột cùng là nữ nhân như thế nào? Trải qua hai mươi mười mấy năm sau chìm nổi trong thâm cung thân cư cao vị, chẳng lẽ lòng nàng thật đã bị rèn luyện đến có thể giết cháu ruột cũng không chút cảm xúc?

“Trong lòng con hận bổn cung, mắng bổn cung là một độc phụ tàn nhẫn vô cùng lòng như bò cạp, phải không?”

Chẳng biết lúc nào, Trinh phi lại một mình đứng lặng ở bên cạnh bình phong hắc đàn mộc chạm hoa ở trước giường, trầm tĩnh mà đoan trang, trên mặt không chút cảm xúc. Chỉ có khi ánh mắt nàng quét qua khuôn mặt tái nhợt trong suốt của Phong Tiêu Nhiên, khóe mắt hơi toát ra một tia đau lòng thoáng qua rồi biến mất không dễ nhận ra.

Mạc Ưu không phản ứng nàng, chẳng qua là cúi đầu lẳng lặng nhìn chăm chú người trên giường, lòng bàn tay hơi dùng sức, đem chân khí ấm áp dương cương liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể y. Nhưng tất cả công phu này, cũng tựa như đá chìm đáy biển không chút tin tức, Phong Tiêu Nhiên cũng không chút đáp lại, chân khí truyền đi qua còn chưa tới trong cơ thể y thì đã tiêu tan, Mạc Ưu cũng lùi bước, cũng không quấy rầy y, chẳng qua là lặng lẽ cố chấp truyền đạt một tin tức, dù là chỉ có thể cưỡng ép truyền qua một tia chân khí cho y, hắn cũng không sợ chống được khí kiệt nhân vong.

“Nương nương, Văn vương tới, mang theo thái y, là lão nhân bên cạnh hoàng thượng, Thạch Trung Tuyền.” Lý công công lặng yên không một tiếng động đi vào, cung kính đứng ở sau lưng Trinh phi.

“Không nghĩ tới tới nhanh như vậy, Tiêu nhi cũng là đệ đệ của hắn, hắn lại không kịp đợi phải y đi đến đường chết.”

Trinh phi hận hận cắn răng, chỉ Mạc Ưu nói: “Ngươi nói là ta không muốn đứa cháu này, ta muốn, rất mong muốn, nhưng ta càng muốn nhi tử của ta! Chuyện của các ngươi đã sớm có người ngựa không ngừng vó thúc roi đi bãi săn ở Kinh Giao mật báo với hoàng thượng, nếu ta không bỏ được đứa nhỏ trong bụng y, vậy ngay cả mạng của hai ngươi ta cũng không bảo vệ được!”

Dưới tình thế cấp bách quên cả xưng hô, nàng lại không có nói ‘bổn cung’, mà là dùng từ ‘ta’.

Trong lòng Mạc Ưu rét một cái, lập tức trong lòng hiểu rõ. Nghe theo tình thế bây giờ, người mật báo kia dĩ nhiên chính là Văn vương, ban ngày đến vương phủ tiếp bọn họ là người của hoàng thượng, nóc xe màu minh hoàng sắc kia là có thể hiểu rõ.

Nếu là Tiêu Nhiên sinh con, tự nhiên không thể thượng vị, điều này trong lòng Mạc Ưu, thậm chí là có chút mong đợi. Hôm nay y chẳng qua là một Tấn vương có chút công trận được người kính ngưỡng, đã có vô số người nhớ đến vị trí chính của y, làm mai thiếu chút nữa không đem ngưỡng cửa vương phủ đạp bằng. Nếu y ngồi lên ngôi hoàng đế, vậy tình huống càng thêm không thể tưởng tượng nổi? Huống chi hoàng đế nào không tam cung lục viện, chỉ sợ đến lúc đó hắn còn phải cùng một đống lệ cơ nam phi tranh sủng. Đây rốt cuộc là cái gì thế giới, cho dù là nam hay nữ cũng có thể trở thành tình địch của ngươi, kháo!

Mạc Ưu thầm mắng trong lòng một tiếng, lại không thể không đối với tình thế cúi đầu. Hắn không muốn Tiêu Nhiên làm hoàng đế, lại không thể không phụ trợ y biến thành hoàng tử mạnh nhất, tương lai vinh đăng đại bảo. Bởi vì bây giờ hắn đã hiểu rõ, đạo lý không thành công thì thành nhân. Nếu là Văn vương lên ngôi, chỉ sợ Tiêu Nhiên không sống nổi qua một buổi tối sau lễ lên ngôi.

Một mực giả vờ ngủ Phong Tiêu Nhiên dường như cũng cùng Mạc Ưu hiểu rõ đạo lý này, y không cự tuyệt nội lực Mạc Ưu truyền cho nữa, lông mi run run, một đôi con ngươi thâm thúy đen nhánh vừa vặn chống lại ánh mắt vội vàng không biết làm sao của Trinh phi.

“Nhanh chút, ngậm lấy cái này.” Đối với ứng biến trong nguy nan thường xuyên mẫu tử dường như sớm đã có ăn ý nào đó, Trinh phi không có cầu nhi tử tha thứ, Phong Tiêu Nhiên cũng không lại dùng ánh mắt thê lương nhìn mẫu thân của mình. Ngậm đồ Trinh phi đưa đến khóe miệng, y biết là ngàn năm tử ngọc sâm thái mỏng, chính là trải qua mấy ngày nay nàng ‘triền miên trên giường’ được phụ hoàng khắp nơi sai người tìm tới, công hiệu so với sâm bình thường trong cung đâu chỉ tốt hơn trăm lần.

Mẫu phi là dùng hết toàn bộ lực lượng bảo toàn y, cho dù là thiêu thân lao vào lửa, cũng không từ.

Tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài truyền tới, Trinh phi ung dung không vội vã lui đến sau bình phong, vào bên trong mật đạo ở Cam Tuyền cung chỉ có mình nàng biết trở lại chủ tẩm cung.

Giọng Lý công công dường như có chút tận lực tăng cao từ ngoài cửa truyền tới.

“Trời tối gió lớn, đèn cũng bị thổi bay lung tung, mời điện hạ cẩn thận dưới chân. Điện hạ thủ túc tình thâm, nghe nói Tấn vương hầu hạ mẫu tẫn hiếu mệt mỏi liền cũng lập tức chạy tới, thật là làm lão nô cảm động.”

Mạc Ưu cùng Phong Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng bỏ đi áo khoác, làm ra một bộ dáng vẻ mới vừa thức dậy từ trên giường đi về phía ngoài cửa phòng đi tới, Phong Tiêu Nhiên thì hơi sửa lại một chút nội tức, mạnh chống nửa người ngồi dậy nghiêng dựa vào trên gối mềm.

Sống hay chết, ở chỗ này đánh một trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play