Editor: Sakura Trang

Mạc Ưu đột nhiên nghĩ đến trước kia thấy qua bộ phim 《 Loạn thế giai nhân 》, Hác Tư Gia ôm cột giường gào khóc, hắc mụ mụ ở sau lưng nàng không chút lưu tình kéo mạnh áo ngực, cứng rắn cho nàng buộc ra một vòng eo một thước bảy tấc.

“Ưu Nhi?”

“Nga... Biết, ngươi chịu đựng chút.” Mạc Ưu thấy hắn thúc giục, bận bịu thu hồi suy nghĩ rối bời, dưới tay vô cùng không tình nguyện dùng sức. Một hồi công phu xuống, hai người đều là mồ hôi đầm đìa, khá tốt Phong Tiêu Nhiên vóc người cao gầy thân hình khỏe đẹp, mặc dù Mạc Ưu không xuống tay được buộc đến không phải rất chặt, nhưng nói chung nhìn từ ngoài cũng không nhìn ra cái gì, sau khi mặc vào cẩm bào thật dầy nhiều nhất người khác cũng chỉ cho là Vương gia nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian hơi có chút béo bụng.

Một chiếc xe ngựa của hoàng cung đã sớm lẳng lặng hầu ở ngoài, nóc xe bọc bằng vải xanh, nhưng ở dưới ánh mặt trời vô tình lộ ra một góc minh hoàng sắc, phu xe cũng không phải là người thường gặp của Cam Tuyền cung, dường như vẫn là lần đầu thấy. Lúc lên xe Mạc Ưu đưa tay muốn đỡ Phong Tiêu Nhiên, lại bị y không dấu vết tránh khỏi, Mạc Ưu có chút kinh ngạc, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt ngưng trọng của y, trong lòng biết dường như chuyện có kỳ lạ, liền cũng im lặng không lên tiếng, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Xe ngựa trải qua đường phố huyên náo sầm uất, Phong Tiêu Nhiên thừa dịp bên ngoài huyên náo một mảnh đem môi xít lại gần tai Mạc Ưu nói: “Xe ngựa này là trong cung của hoàng hậu, chỉ sợ có bẫy, mẫu phi có thể bị nàng uy hiếp, vào cung sau này toàn bộ nghe ta, tùy cơ ứng biến.”

“Được.” Mạc Ưu nhìn y một cái thật sâu, thấy sắc mặt y có chút tái nhợt, tay phải lơ đãng vuốt bụng, biết món đồ bó sát người đáng chết đó đối với y mà nói vẫn là rất khó chịu đựng, liền nhẹ nhàng từ sau lưng ôm y một cái, hai tay khoác lên trên bụng của y vừa đúng lúc xoa vuốt, ôn nhu nói: “Bảo bảo ngoan, đừng giày vò cha con, về nhà sẽ để cho con thoải mái, rất nhanh.”

Dọc theo đường đi Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy thai nhi trong bụng bị chen lấn bất an cực kỳ, một mực ở trong cơ thể y xao động không nghỉ, nhưng câu nói nhỏ nghe tựa như điên điên khùng khùng của Mạc Ưu nhưng thật giống như có tác dụng trấn an đến nó, dần dần nó cũng yên tĩnh lại. Chẳng lẽ thật là phụ tử liên tâm?

“Ưu Nhi, ngươi nhưng từng nghĩ qua chờ đứa nhỏ này ra đời chúng ta nói như thế nào về thân phận của nó chưa?” Phong Tiêu Nhiên thấy toàn bộ tinh thần của Mạc Ưu chăm chú nhìn bụng của y, không nhịn được hỏi ra vấn đề y đã để trong lòng từ rất lâu.

Mạc Ưu thấy ánh mắt của y có chút lóe lên, biết y sớm có ý tưởng, cũng không vạch trần, chỉ tiếp tục không tim không phổi nói câu: “Ngươi nhìn làm đi, ta cũng không có vấn đề, chỉ muốn hài tử có thể ở bên người chúng ta bình an lớn lên liền tốt.”

“... Ta nghĩ đối với bên ngoài tuyên xưng hài tử là do một cái cơ thị trong phủ ta sinh, sinh mẫu của hài tử khó sinh mà chết, hài tử tự nhiên danh chánh ngôn thuận xáp nhập vào dưới danh nghĩa của ngươi để ngươi nuôi dưỡng, ngươi thấy thế nào?”

Lúc nói lời này thật ra thì tâm tình y là hết sức thấp thỏm, dẫu sao phải đem hài nhi thân sinh của hai người bọn họ nhận một cái người không tồn tại làm sinh mẫu, đối với Mạc Ưu mà nói hết sức không công bình. Hơn nữa y đã biết chuyện Mạc Ưu vì cùng y chung một chỗ cam nguyện làm trắc phi, trong lòng vốn là cảm thấy thiếu nợ không ít với hắn, hơn nữa chuyện hài tử, thật có chút không biết như thế nào đối mặt hắn.

“Được, ngươi an bài đi.” Ai ngờ Mạc Ưu chẳng qua là vỗ một cái mu bàn tay của y, mặt đầy biểu tình ngươi yên tâm đi, không nói thêm gì nữa. Sắc mặt cũng là an tĩnh như thường, không nhìn ra tâm tình gì. Hắn biết thân ở hoàng gia y có quá nhiều không biết làm sao cùng không cam lòng, hắn không giúp được y, nhưng cũng không muốn liên lụy y. Ban đầu hắn có thể không muốn danh phận chính, bây giờ cũng có thể không muốn danh phận ‘sinh phụ’ của hài tử, chỉ muốn hai người tốt, cũng không quản được nhiều như vậy.

Chặng đường kế tiếp, hai người không nói thêm nữa, chẳng qua là dựa sát nhau, trầm mặc. Tay Mạc Ưu nhẹ nhàng khoác lên bụng Phong Tiêu Nhiên xoa nhẹ, thành trao đổi duy nhất giữa bọn họ, ấm áp tràn đầy thần kinh toàn thân Phong Tiêu Nhiên. Nếu như bọn họ biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, có lẽ sẽ không thảo luận những thứ này vào thời khắc này, đáng tiếc bọn họ chẳng qua là người phàm, đối với toàn bộ sắp xảy ra, hoàn toàn không hay biết.

Người rất nhanh tới Cam Tuyền cung, A Lâm cùng Diệp nhi đều không có theo tới, Lý công công tự mình đứng ở bên cạnh xe đưa ra một cánh tay, để cho Phong Tiêu Nhiên đỡ xuống xe. Ánh mắt dường như có thể biết rõ thế sự kia của hắn quét qua bụng của Phong Tiêu Nhiên, ở cổ họng phát ra một tiếng than thở dường như chỉ có chính hắn có thể nghe được.

Hài tử hắn nhìn từ nhỏ lớn lên này, hài tử từ nhỏ khát vọng thân mật ấm áp tình thương của mẫu thân, lại không thể không bị mẫu thân lạnh như băng cực kỳ nghiêm nghị dạy dỗ lớn lên, hài tử hiểu chuyện tài giỏi khiến nương nương tự hào. Hắn có chút thương tiếc y, đau lòng vì y, thậm chí có xung động muốn kéo bước chân lo lắng xông vào tẩm cung của y để nói cho y toàn bộ, nhưng mà nghĩ tới khuôn mặt Trinh phi kia bởi vì thống khổ mà nhăn nhó… Hắn vẫn là lựa chọn yên lặng, một đường dẫn hai người quanh co đi vào thật sâu bên trong.

Tẩm cung của Trinh phi vô cùng rộng rãi, lại cũng không xa hoa như thân phận tôn quý của nàng, ngược lại tỏ ra có chút giản dị. Trinh phi hướng phật nhiều năm, xưa nay tôn trọng cuộc sống giản dị lại thanh tâm quả dục, vì vậy cũng yêu cầu người bên mình như vậy. Mạc Ưu đi theo sau lưng Phong Tiêu Nhiên vào bên trong cung thất to lớn nhưng trống trải, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ bất an khó hiểu nhưng mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play