Mạc Ưu thở hồng hộc dừng lại trước chủ ốc, nhìn ánh đèn màu vàng qua cửa sổ, trong lòng không khỏi dâng lên trận trận ấm áp. Hắn hơi nghỉ ngơi một hồi điều chỉnh khí tức, liền ung dung đẩy cửa vào.
Bên trong phòng nồng đậm mùi thuốc bắc làm hắn hơi cứng lại. Hắn vội vàng tìm kiếm thân ảnh của Phong Tiêu Nhiên, lại thấy y để nguyên y phục ngủ ở trên giường nhỏ trước cửa sổ, ánh mắt nhắm, người đắp lên một cái chăn mỏng, A Lâm ngồi ở bên người y nhẹ nhàng thay y xoa bóp eo.
Thấy Mạc Ưu đi vào, hắn cũng không đứng dậy hành lễ, chẳng qua là u oán nhìn hắn một cái. Mạc Ưu tự nhiên biết hắn là ôm bất bình thay làm chủ, cũng không tức giận, chỉ là đối hắn cười một tiếng xin tha, cũng im lặng chắp tay. A Lâm thấy hắn dầu gì là một Vương phi nhưng một chút cũng không cái giá, cũng không cố ý làm khó hắn, liền đứng dậy nhận lấy áo khoác lông hắn mới vừa cởi xuống, lại bị hắn kéo lại.
“Thân thể điện hạ như thế nào? Dùng qua bữa tối chưa? Uống thuốc chưa?” Hắn giảm thấp xuống cổ họng một chuỗi truy hỏi, A Lâm chẳng qua là lắc đầu, bất đắc dĩ hướng bàn tròn nhỏ bên người chép miệng. Mạc Ưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn thức ăn tinh xảo chưa từng động một miếng, một chén thuốc nước nhỏ màu đen cũng lặng yên để ở một bên.
“Điện hạ từ bên ngoài trở lại sau thì đau bụng khó chịu, vừa phát giận một trận, căn bản cái gì cũng chưa ăn, khuyên như thế nào y cũng không nghe, sau đó tinh thần quả thực không chịu nổi, mới ở trên ghế dài uể oải ngủ.” A Lâm cắn môi dưới nhỏ giọng nói.
“… Cũng đêm rồi, ngươi đi xuống đi, nơi này có ta.” Thần sắc Mạc Ưu phức tạp nhìn người trên ghế dài một cái, liền phất phất tay với A Lâm, A Lâm vốn không muốn tiếp tục như vậy, có thể tưởng tượng tính khí điện hạ quả thật cũng chỉ có Vương phi mới có thể khuyên được, lặng lẽ lui xuống.
Mạc Ưu đưa tay sờ một cái chén thuốc kia, đã lạnh như băng.
Tiêu Nhiên… Hắn lặng lẽ ngồi vào trước ghế dài, thấy trong giấc mộng y vẫn nhíu chặt lông mày, hai tay siết chặt trên bụng, trong lòng đau lòng không nói ra được, bận bịu đưa tay kéo một tay y qua cầm lấy, nhưng cảm thấy hơi chút lạnh lẽo, hai tay nâng hai tay nâng nhẹ nhàng ủ ấm, tầm mắt làm thế nào cũng không thể rời bỏ dung nhan hơi có chút tái nhợt nhưng tuấn dật của y.
Người trong giấc mộng người dường như cảm thấy tầm mắt của Mạc Ưu, cũng có thể là một mực duy trì một loại tư thế nên thân thể có chút không thoải mái, khẽ lầm bầm một tiếng hơi nghiêng người, Mạc Ưu nhanh chóng thừa dịp nhẹ nhàng gọi y.
“Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên, đứng lên ăn một chút gì lại ngủ tiếp.”
Phong Tiêu Nhiên mờ mịt mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn rụng rời, ngực cũng bực bội khó chịu, càng làm y khó chịu là bụng một trận co rút một trận trụy đau, y không nhịn được đưa tay vuốt lên vuốt xuống trên bụng, an ủi thai nhi bên trong dường như có chút nóng nảy.
Mạc Ưu thấy y cúi đầu không nói, coi như không nhìn thấy mình vậy, biết y là tức giận, bận bịu thân mật ôm vai của y bên tai hắn bên tai y thấp thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, trở lại muộn như vậy để cho ngươi lo lắng.”
Khí tức ấm áp của thiếu niên xuyên thấu qua lỗ tai ửng đỏ nhạy cảm nghịch ngợm chui thẳng vào buồng tim của hắn, Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng không ngừng nhảy lên, lại không chịu cứ như vậy dễ dàng đầu hàng, chẳng qua là trầm mặt không phản ứng hắn. Ở trên giường nằm lâu người hết sức cứng ngắc, liền đẩy ra tay Mạc Ưu tự đỡ tường muốn đứng lên, ai biết hai mắt hoa một cái lòng bàn chân mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống, hù dọa Mạc Ưu bận bịu ôm y, cũng không dám tùy tiện nới lỏng tay nữa.
“Muốn đi lại một chút sao? Chớ lộn xộn, ta đỡ ngươi.” Giọng nói của hắn vô cùng ôn nhu, lại có loại khí thế không cho phản bác, giờ phút này Phong Tiêu Nhiên cũng không dám tự do phóng khoáng, rất sợ một cái sơ xuất bị thương hài tử trong bụng, chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
“Đỡ ta đi đến bên bàn.” Phong Tiêu Nhiên bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi.
“Hi, ngươi cuối cùng vẫn là để ý ta!” Mạc Ưu như kẻ gian thực hiện được quỷ kế cười một tiếng, con ngươi đen như mực lóe sáng, bỗng dưng đặt một nụ hôn lên trên môi Phong Tiêu Nhiên, liền ngoan ngoãn co lại một bên lấy lòng nhìn y.
“... Đi ra, ai cùng ngươi cười đùa hí hửng!” Mùi rượu nồng nặc trên người hắn cùng mùi thơm như có như không kích thích mãnh liệt giác quan của Phong Tiêu Nhiên, y đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền não. Nếu như nói mới vừa rồi y chẳng qua là bưng làm giá trêu đùa Mạc Ưu, vậy bây giờ y là thật có chút tức giận, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra buổi chiều người này đều lưu luyến ở địa phương quỷ gì.
Mạc Ưu mắt thấy trên mặt y rõ ràng đã mềm xuống bỗng nhiên lộ ra biểu tình chán ghét, còn rất dùng sức đẩy mình ra, lập tức có chút không hiểu ra sao, cho đến Phong Tiêu Nhiên tức tối búng một cái ống tay áo đã bị hắn ôm qua, mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Tiêu Nhiên của hắn là đang khó hiểu ăn giấm đâu!
“À, cái đó… Buổi chiều ta ở trên đường đụng phải mấy bằng hữu cũ, đã lâu không gặp không từu chối được bọn họ lôi kéo, đi đến trong phủ Phùng nhị thiếu uống rượu nghe kịch. Ngươi cũng biết mấy tên kia không chịu ở yên một chỗ, lại kéo nhau đến Lưu Vân hiên gọi mấy cô nương đầu bảng, cứng rắn nhét một cái ngồi ở bên người ta. Ta dầu gì cũng là người nam nhân, trước mặt huynh đệ không bỏ được mặt mũi, chẳng qua ta bảo đảm tuyệt đối không đụng nàng một chút nga, chẳng qua là ngồi hơi gần một chút, trên người khó tránh khỏi dính vào chút mùi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT