Editor: Sakura Trang

Tháng bảy năm Ưng Phi mười một, Đại Dạ quốc trải qua liên miên mưa to mấy chục năm không gặp, nhánh sông Mẫn Giang nước dâng lan tràn, thành trấn thôn trang phụ cận bị nhấn chìm phá hủy vô số. Dạ Huyền đế lo lắng dân sinh muốn tự đi cứu trợ, không biết làm sao long thể không tốt không cách nào đạt ước nguyện, liền cắt cử Mạc Ưu đứng đầu đông cung mang theo hai quan viên nhị phẩm trong triều đi cứu giúp thiên tai, lòng dân đại định.

Đây là ghi lại trong sách sử 《 Đại Dạ chí 》, sự thật dĩ nhiên là người nào đó đau lòng người nào đó thân thể bất tiện, hận không thể đem y buộc ở trong nhà, vì vậy liền chủ động yêu cầu xin đi vì dân vì nước làm chút chuyện, người nào đó thật ngại đả kích mong muốn đáp đền quốc gia của hắn, liền không thể làm gì khác hơn là buông tay để cho hắn đi.

Nguyệt Minh trấn, là thượng du một cái trấn nhỏ của sông Văn, cũng là địa phương chịu thiên tai sớm nhất lớn nhất. Mặc dù được đặt tên là nguyệt minh (trăng sáng), nhưng mưa như thác đổ nửa tháng, người nơi này đã hồi lâu chưa từng thấy qua ánh trăng sáng ngời rồi.

Thôn dân gần như toàn bộ phân phát, trước mắt trấn trên cũng chỉ có đoàn người Mạc Ưu cùng một ít thôn trấn phụ cận tới trợ giúp trị thủy.

“Điện hạ, đêm đã khuya, người sớm chút nghỉ ngơi đi.”

Đã qua canh ba, Mạc Ưu còn đang cùng mấy cái sư phó thợ mộc ngồi chồm hổm dưới đất tô tô vẽ vẽ, không biết thảo luận cái gì. Quan huyện địa phương là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặt đầy nghiêm túc nhìn, hai phiến râu cũng bởi vì mặt không cảm xúc của hắn mà nàm yên không động, trong lòng Mạc Ưu không ít cầm thứ tôn vinh được cho là tôn vinh của hắn giễu cợt.

Lúc này Mạc Ưu mới ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, quả nhiên trễ lắm rồi. Sáng mai còn có việc, liền để cho tất cả mọi người giải tán, tự cầm tờ giấy đưa đến trước mặt Ngôn đại nhân, để cho hắn sáng mai thì giúp một tay chuẩn bị.

“Này... Dám hỏi điện hạ, đây là cái gì?”

Ngôn đại nhân nhìn trên giấy nhăn nhúm dùng bút lông nghiêng ngã viết những vật như cát, đá, sắt, không khỏi buồn bực. Mạc Ưu cười một tiếng cũng không giải thích tỉ mỉ, cũng không thể nói cho hắn hắn nghĩ tự chế bê tông xã hội hiện đại, làm đập nước xi măng cốt sắt chứ?

Kết cấu của Đập nước mới vừa rồi cùng mấy vị thợ mộc sư phó thương nghị qua, đại khái thiết kế ra cái hình thức ban đầu, sáng sớm ngày mai sẽ cùng mấy vị khác giỏi về mặt kiến trúc thảo luận, nên vấn đề không lớn. Bây giờ mấu chốt liền ở trên nguyên liệu, chỉ cần nếu có thể đổ ra xi măng cốt sắt nguyên thủy, kia đập nước xây xong cũng không khó khăn, cứ như vậy một phe này chữa nước cũng thành công một nửa.

Sờ trán choáng váng lảo đảo lắc lư trở về phòng, Mạc Ưu không khỏi buông lỏng làm mấy cái hít thở sâu. Liên tiếp chừng mấy ngày đường suốt đêm suốt sáng làm hắn cái người tinh lực dư thừa này cũng cảm thấy hết sức mệt mỏi, mí mắt cũng nhanh muốn đánh nhau nữa, trên mặt tất cả đều là râu xanh xanh, nói chuyện cũng tốt, càng giống như một nhân nam thành thục sắp ba mươi, muốn cho Tiêu Nhiên thân yêu nhà hắn nhìn thấy, đỡ cho y luôn coi mình chuyện lớn hơn hắn mấy tuổi mà canh cánh trong lòng.

Vừa nghĩ tới gương mặt tuấn tú cố làm không vui của người nọ, khóe miệng của Mạc Ưu liền không nhịn được co quắp. Ba mươi sáu tuổi, rõ ràng là độ tuổi có phong vận nhất, hơn nữa y sống trong nhung lụa nhiều năm căn bản là được bảo dưỡng cực tốt, hết lần này tới lần khác y liền yêu buồn lo vô cớ, nhất ngại chính là một tấm mặt con nít chưa trưởng thành của Mạc Ưu.

Tiêu Nhiên... Gần một tháng không gặp, thật nhớ y đâu, không biết tên tiểu tử kia trong bụng y có lớn một chút nào không, có làm ầm ĩ y không?

Khóe miệng mang nụ cười ôn nhu, mượn ánh đèn lờ mờ ở hành lang, lập tức phát hiện khí tức chung quanh có chút khác với.

“Ai?”

Cảnh giác một mủi ám khí nơi tay, ngoài cửa sổ nhưng truyền đến thanh âm quen thuộc của Ngôn đại nhân.

“Điện hạ bớt giận, là vi thần Ngôn Tử Ninh.”

“Ngôn đại nhân? Không phải mới vừa nói không sao sao, thế nào còn chưa trở lại nghỉ ngơi?”

Mạc Ưu thắp nến, mặt đầy nghi ngờ nhìn người đứng ở cạnh cửa, lúc này mới chú ý tới sau người hắn theo một thiếu niên thân hình nhỏ nhắn, trong bóng tối mặt mũi không thấy rõ.

“Khụ khụ... Điện hạ đến bản huyện trị thủy nhiều ngày, mấy ngày liên tiếp khổ cực, vi thần cũng không có gì giúp điện hạ phân ưu, quả thực đáng chết. Đứa nhỏ này là cận thị tiện nội một mực mang theo bên người nuôi lớn, bộ dáng coi như đoan chính, cho tới bây giờ chưa từng phục vụ người, hôm nay... Hôm nay vi thần nghĩ...”

“Ngươi muốn đem hắn đưa cho bổn cung?”

Mạc Ưu không khỏi ngạc nhiên, muốn để cho Tiêu Nhiên thân yêu nhà hắn biết, có thể gõ phá đầu của hắn hay không?

“Ngươi ngẩng đầu lên, nói cho bổn cung, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nhìn thiếu niên gầy yếu quỳ ở trước người, nhiều nhất cũng không vượt qua mười sáu tuổi, Mạc Ưu không khỏi sinh lòng đồng tình, liền hỏi nhiều hắn mấy câu. Thiếu niên kia đúng là một người thức thời, thấy Mạc Ưu không hề đuổi hắn đi, biết mình còn có hy vọng, bắt được một chút đồng tình trong mắt hắn, liền khóc sướt mướt kể về tình cảnh của mình.

Ngôn Tử Ninh hai người đã nói chuyện với nhau, mình sẽ không ở lại này trong cản trở, bận bịu tìm một lý do liền muốn lui ra, ai biết Mạc Ưu kéo lại hắn, cười đơn thuần vô cùng.

“Ngôn đại nhân, bổn cung năm xưa xuất thân giang hồ, vạn sự tự mình một người là được, không hề thiếu người hầu hạ, đứa nhỏ này rất tốt, ngươi mang về tài bồi thật tốt đi.”

“Ý điện hạ là… Đêm nay không cần hắn phục vụ?”

Ngôn Tử Ninh kinh ngạc nhìn mặt Mạc Ưu đầy vô tội, trong lòng một trận lúng túng, nhất thời thời tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

“Nói kêu ngươi mang người đi, còn không mau cút đi!”

Phía sau bình phong bỗng nhiên truyền tới một trận quát ngắn, ba người tại chỗ rối rít sửng sốt, Ngôn đại nhân và tiểu quan kia càng là bị sợ đến trố mắt nhìn nhau.

Thanh âm này... Thật giống như mang sát khí, thật là dọa người.

Chẳng lẽ là người bệ hạ phái tới giám thị hoàng hậu? Hoàng hậu là một nam tử, bệ hạ sợ hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cắm sừng y đi? Ai! Làm sao liền không nghĩ tới cái này, lại đi sờ vào râu cọp!

Ngôn Tử Ninh càng nghĩ càng sợ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng một trận xanh, sợ hãi vội vã liếc mắt một cái về phía bên trong bình phong, lúc này mới hỏi ý nhìn về phía Mạc Ưu, lại thấy hắn đầy mặt tráng liệt gật đầu một cái với hắn,

Ông... Đầy não một trận nổ ầm.

“Đại nhân đi mau, toàn bộ tự có bổn cung lo liệu!”

Thấy Mạc Ưu xông lại đẩy cùng cùng thiếu niên kia lui ra ngoài cửa, dáng vẻ một bộ thấy chết không sờn, trong lòng Ngôn Tử Ninh càng phát run, nói không nên lời nói câu cáo lui liền kéo hài tử kia ôm đầu trốn chui như chuột, chạy đến cửa viện thiếu chút nữa té lộn mèo một cái.

“Ha ha ha!”

Mạc Ưu cũng không nhịn được nữa ngừng một lát cười thật to, đóng cửa lại sau vẫn nằm ở trên cửa cười một trận. Chợt phát hiện trong phòng an tĩnh, bận bịu một chút chạy đến phía sau bình phong, quả nhiên thấy người nọ đang híp mắt nửa nằm ở trên giường, một bộ dáng vẻ ta ngủ đừng tới đây.

“Cũng biết là ngươi, cùng ngươi nói bao nhiêu lần không cho phép tới không cho phép tới, ngươi không nghe lời, cũng không suy nghĩ một chút thâ thể mình bây giờ là cái dạng gì, chẳng may động bào thai thì không tốt đâu!”

Mạc Ưu một cái nhào tới ôm chặt người nọ vào trong ngực, lúc này mới bắt đầu một chuỗi dài quở trách như pháo.

“Tốt lành ngồi thoải mái ở trong xe ngựa sợ cái gì, năm đó ta mang thai Hoàn nhi Mộ nhi còn cưỡi ngựa đâu. Lại nói nếu ta không tới, ngươi há chẳng phải là phải bị người ăn?”

Ai ngờ người nọ cũng không cảm kích, đưa ra một cây ngón tay trắng nõn dùng sức đâm ngực của hắn, một đôi mắt phượng tự tiếu phi tiếu, khóe môi hơi nhếch.

“Người nào nói, bọn họ là đại hôi lang, ta cũng không phải tiểu bạch thỏ a!”

Mạc Ưu bị y đâm đến lòng trong ngứa ngáy, một đôi tay càng vòng thật chặc lên người y, cảm giác được độ cong bụng y lạ lớn hơn rất nhiều so với lúc y rời đi.

“Hừ, vậy cũng được, có người là nhất sẽ giả heo ăn hổ.”

Phong Tiêu Nhiên hiển nhiên một chút cũng không cho hắn mặt mũi, những năm này cùng hắn học không ít từ ngữ hiện đại, học cho nên hiện dùng vừa vặn để giễu cợt hắn.

“Tiêu Nhiên, ta bây giờ càng ngày càng nói không thắng ngươi...”

Chớp một đôi mắt to hơi nước sương mù làm bộ tội nghiệp nhìn mặt của người kia, chọc cho y giễu cợt một trận.

“Xem kìa, nói là gió chính là mưa. Tay ngươi đang làm gì? Đừng làm rộn, ta... Ta... Ụa!”

Ngực một trận cuồn cuộn, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu nào, Phong Tiêu Nhiên liền nằm mép giường cuồng ói ra, Mạc Ưu thấy y một tay kéo bụng ụa đến phiên giang đảo hải liên tục ho khan, cũng lập tức luống cuống tay chân, dẫu sao lần trước y mang thai đã là chuyện mười năm trước nha... Hắn thậm chí quên trong lúc mang thai sẽ còn có hành hạ đau khổ như vậy.

“Như thế nào như thế nào?”

Ngừng một lát luống cuống tay chân giúp y vỗ lưng xoa ngực, người nọ cuối cùng mới từ từ ngừng lại, thở hổn hển vù vù tựa vào trước ngực của Mạc Ưu. Chậm rãi mở tròng mắt trong suốt ôn nhu mỉm cười nhìn người nọ, lại thấy hắn một trương mặt phù dung xinh đẹp vẫn đang nhíu lại với nhau.

“Sớm biết không nên tùy ngươi, để cho ngươi mang thai, ngươi nhìn một chút cũng hơn năm tháng còn khổ cực như vậy, Tiêu Nhiên, ngươi dù sao không phải là hơn hai mươi tuổi...”

“Tốt lắm, nói chuyện này để làm gì, không cần ngươi nhắc nhở ta cũng biết ta già rồi, ngươi còn đang thời kỳ phong hoa.”

Thấy người trong ngực lạnh mặt xuống, Mạc Ưu biết không thể làm gì hơn. Hài tử này y mong đợi rất lâu, lần này mang thai cũng quả thật khổ cực so với trước kia, mình còn không ở bên người của y, suy nghĩ một chút vẫn là mình thật xin lỗi y.

“Ừ...”

Nghe người nọ hô hấp có chút nặng nề, Mạc Ưu không nhịn được lại đưa tay ôm y vào lòng trấn an, lại bị y một cái đẩy ra.

“Đừng làm ôm ta, trong phòng này của ngươi nóng quá, bực mình đến khó chịu.”

Độ ấm thân thể của Phong Tiêu Nhiên cao hơn người thường, lại đường xá xa xôi đã sớm hết sức mệt mỏi, trời nóng nực bực bội ở trong phòng tự nhiên khó chịu, mới vừa rồi lại nôn lại ho khan, cũng ra một thân mồ hôi. Lúc này Mạc Ưu linh quang vừa hiện, bỗng nhiên nghĩ đến phía sau hành quán này chính là một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một hồ sen, vô cùng yên tĩnh.

“Ta cùng ngươi đến đình trong rừng trúc một chút khỏe không? Ngồi hóng mát đi.”

“Ừ, nhưng ta đi không nổi.”

“Nào dám lao động lão bà đại nhân, tự nhiên do tiểu nhân làm dùm.”

Mở cửa phòng ra dấu với Tiếu Ảnh thủ ở bên ngoài rỉ tai mấy câu, lúc này Mạc Ưu mới yên lòng trở lại trong phòng đỡ người nọ dậy, không nói hai lời ôm ngang y lên, một đường vượt nóc băng tường lao về phía sau núi.

“Ưu Nhi, ta có phải nặng rất nhiều hay không?”

“...”

“Ưu Nhi, ngươi không thích ta có phải hay không?”

“... Tiêu Nhiên, có phải ngươi sợ ta chân khí quá đầy đủ dùng không hết thế nào cũng phải giúp ta giảm bớt có phải hay không?”

Cười khổ hung hăng hôn một cái đôi môi đỏ thắm của người nọ, người nọ hài lòng cười xấu xa một tiếng, xiết chặt cánh tay vòng ở trên cổ hắn.

Một lương đình bát giác mộc mạc, hôm nay bên trong đã bày ra một giường nhỏ bằng trúc, một bàn dài, trà xanh điểm tâm bày chỉnh tề, Phong Tiêu Nhiên được vững vàng thả ở trên giường, không khỏi cười yếu ớt; “Tiếu Ảnh càng ngày càng hiểu lòng người, những năm này đi theo ngươi đổi xảo quyệt không ít.”

“Cái gì gọi là xảo quyệt, cái này gọi là quan tâm có được hay không!”

Từ đằng sau nhẹ gặm một cái bả vai bởi y sạm mùa hè tuột xuống hơi lộ ra của người nọ, Mạc Ưu hận hận phản bác, dưới tay nhưng không thế nào an phận bơi trên người của y, đầu tiên vẫn là ngoan ngoãn ở eo của y nắn bóp, rất nhanh liền mập mờ dò về phía trước, dọc theo bụng bởi vì mang thai mà nhô lên thật cao của y từ từ đánh vòng vòng tuột xuống, nhẹ nhàng che ở một nơi da thịt mơn mởn hết sức tư mật trên bắp đùi của y.

“Ngô... Muốn làm cái gì?”

Thân thể Phong Tiêu Nhiên từ sau khi mang thai nên vô cùng nhạy cảm, Mạc Ưu rời đi lâu như vậy y cũng một mực không giải phong phóng, hôm nay bị hắn ôm vào trong ngực tỉ mỉ vuốt ve, tự nhiên lửa tình dục trong lòng cũng bị đốt lên, chẳng qua là chiếu cố đến bào thai trong bụng, cũng không dám hết sức càn rỡ, nghĩ từ chối hắn, nhưng lúc đôi tay vạn ác của hắn nhưng đang ma sát vị trí gấp rút đợi an ủi trên người y, cảm giác thư thích làm y không thể nào kháng cự, chỉ có thể phí công uốn éo người, nhưng không cách nào kêu hắn dừng lại.

“Yên tâm đi, đã hơn năm tháng, không có việc gì. Tiêu Nhiên, ta thật là nhớ ngươi.”

Cảm giác được thân thể người yêu dưới sự vuốt ve của hắn dần dần hưng phấn, Mạc Ưu ở bên tai y trấn an, một tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của y, một tay bắt đầu cầm phân thân đã có chút ngẩng đầu của y đùa.

“Tiêu Nhiên bây giờ càng ngày càng thích ta đâu!”

“Đừng dài dòng, nhanh lên một chút!”

“...”

Nhẹ nhàng ôm lấy y nằm nghiêng ở trên giường, suy nghĩ một chút gió đêm mát rượi vẫn là sợ y bị gió lạnh, không dám cởi toàn bộ y phục của y ra, chẳng qua là vén lên áo choàng dưới người, cởi xuống tiết khố, đưa tay dò vào giữa bắp đùi của y mới vừa mò tới chỗ nếp nhăn mềm mại ấm áp kia, lại nghe thấy y kêu rên một trận.

“Làm sao, là đau bụng sao? Ta làm đau ngươi?”

Mạc Ưu lập tức khẩn trương lên, bận bịu quay thân thể của người kia lại cẩn thận nhìn sắc mặt của y.

“Nào có, ta không có sao. Ngươi có phiền hay không nếu làm thì làm, đừng ma ma thặng thặng.”

Phong Tiêu Nhiên đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, làm sao có thể để cho hắn biết là bởi vì mới vừa rồi hắn đụng nơi trong kia, y lại hưng phấn thiếu chút nữa rên rỉ đi ra. Đều là người này, lại chăm sóc dạy bảo thân thể của y nhạy cảm đến như vậy, bị hắn biết khẳng định đắc ý đến chết!

Mạc Ưu thấy dáng vẻ xấu hổ của y trong lòng cũng đoán được một ít, dĩ nhiên không dám nói gì lời kích thích y không dám nói gì nữa, động bào thai cũng không phải là chuyện đùa, lại đưa tay dò vào hậu đình, trong kia không ngờ ươn ướt một mảnh, huyệt khẩu nho nhỏ sít chặt lại, ngón tay nhẹ nhàng gảy mấy cái, lại có càng nhiều nước sềnh sệt ấm áp chảy từ bên trong ra.

“Ngươi! Ngươi đừng lấy, ta... Ừ... A!”

Mạc Ưu dùng ngón tay đưa vào dũng đạo như cũ hết sức sít chặt kia, lực đạo không nhẹ không nặng như muốn mạng người, chỉ chọc cho toàn thân Phong Tiêu Nhiên nóng lên cũng không chỗ giải thoát. Một tay nắm chặc thảm mỏng trên giường trúc, một tay đè ở trên tay người nọ đang lặp đi lặp lại xoa vuốt bụng lớn của y, lại bị người nọ cầm ngược lại, bàn tay của hắn dịu dàng có lực, nhàn nhạt nhiệt lưu thẳng tới cánh cửa lòng.

Tay của hắn dần dần dời xuống, một cái nắm chặc ngọc hành trước mặt y, lặp đi lặp lại chơi đùa lên xuống, mà tay chôn sâu ở trong hoa huyệt của y cũng một chút không buông lỏng, lặp đi lặp lại nắn bóp rút ra cắm vào, đưa đến y không thể làm gì khác hơn là hoàn toàn ném ra cái gì mặt mũi dè đặt, rên rỉ một tiếng tiếp theo một tiếng.

“Ừ... A!”

“Ngoan, lần này phải đợi ta cùng nhau nga!”

Mạc Ưu thấy thần sắc dâm mỹ thỏa thích trên mặt y biết y cũng nhanh phóng thích, bận bịu một cái ưỡn người tiến vào thân thể của y, khai thác trọn vẹn cùng trơn trượt khiến cho trong kia trở nên tiến vào rất dễ dàng, Phong Tiêu Nhiên gần như không có cảm giác được một chút đau đớn, chỉ có khoái cảm vô biên vô tận, nhanh chóng đem y nuốt mất.

Ách... A...

Không tự chủ siết chặt lấy phân thân người kia, Mạc Ưu bị từng trận co rúc lại bao bọc thiếu chút nữa không kiên nhẫn tiết đi ra. Ổn định khí tức bắt đầu có quy luật rút ra cắm vào, lúc đầu không dám dùng quá sức, dần dần hai người càng ngày càng sát hợp, lúc này hắn mới chậm rãi đắm chìm đi vào. Chỉ thấy lúc người nọ hưng phấn nhưng vẫn cau mày thật sâu, nhưng lại sợ hết hồn.

“Ngươi có chỗ nào khó chịu nhưng phải nói cho ta, chớ tự chịu đựng.”

“Không có sao, chẳng qua là đau hông.”

A! Mạc Ưu một cái tát vỗ vào trên ót của mình, làm sao quên y mang cái bụng lớn như vậy nhưng muốn nâng cao eo đem hai chân gác ở trên vai của hắn mặc hắn làm việc, nơi nào có thể không khó chịu, bận bịu thả nhẹ động tác cúi người nâng người y lên.

“Ngươi làm gì?”

“Ngoan, để cho ngươi ở phía trên.”

Cũng không rút ra nhiệt tình chôn ở trong thân thể y, Mạc Ưu chẳng qua là ôm lấy người của y nhẹ nhàng xoay mình nằm xuống, đỡ eo của y nhìn y vững vàng ngồi ở trên người mình, tự nhiên cũng không dám để cho y phí sức, mình cam chịu số phận luật động.

Cái tư thế này khiến cho hai người sát hợp sâu hơn, Phong Tiêu Nhiên nắm chặt tay đang ôn eo Phong Tiêu Nhiên, hai tâm ý người tương thông, sau nhiều lượt luật động sảng khoái rên rỉ, gần như là đồng thời tới đám mây.

“Ừ... Ừ... Ưu Nhi, nhanh, mau hơn chút nữa! A... A!”

Không có chút khí lực hướng nằm vật về sau, lại bị người nọ ôm, hai người mặt đối mặt ôm nhau dựa vào ở trên giường, y phục trên người sớm bị mồ hôi thấm ướt, Mạc Ưu kéo qua một tấm mỏng mỏng cạnh giường nhỏ, tỉ mỉ đắp trên người người nọ.

“Tiêu Nhiên, ngươi vẫn giỏi như vậy.”

Lại cứ hoang đường như vậy ở nơi dã ngoại hoang vu làm... Khôi phục lý trí Phong Tiêu Nhiên không khỏi có chút túc giận mình, nghe người nọ ở bên tai mập mờ trêu chọc, không nhịn được mặt đỏ lên. Đang muốn đẩy hắn ra đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm giác được dưới người một cái địa phương nào đó nóng hổi nóng hổi, đang một chút xíu phồng lớn, lúc này mới nhớ tới thì ra mới vừa rồi hai người căn bản không từng phân ra.

“Ngươi...”

“Ta cái gì, ngươi sẽ không cho là ta dễ dàng đuổi đi như vậy, tới sao tới sao, người ta cũng nhẫn thật lâu, thật đáng thương nga!”

Nghe người nọ nửa thật nửa giả tố cáo, còn có thể nói gì đây, không thể làm gì khác hơn là tùy hắn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play