“…Anh à,sau này cuộc sống không có em thì anh vẫn phải hạnh phúc nhé!Em đã đặt vé máy bay sang Mỹ rồi,đừng tìm em anh à!Hứa với em nhé,dù sau này có thế nào anh cũng phải hạnh phúc mà mỉm cười nhé!Không có em,vậy thì anh cũng sẽ hạnh phúc với Lạc Vĩ Liên,anh yêu cô ấy,ừ,em không muốn trói chặt anh nữa.Trước đây,anh nói,trái tim anh chỉ có mình em,em tin chứ!Nhưng bây giờ,trong tim anh lại có hình bóng của Lạc Vĩ Liên.Sáng nay,em đã thấy rồi!Lòng em đau lắm anh ạ.Thôi,không cần trói buộc nhau làm gì!Kia là đơn ly hôn,anh hãy kí vào nhé!Anh đừng lo,em sẽ tìm được người yêu em thật lòng.Anh cũng sẽ thế thôi.Yêu anh”

Hắn nhìn lại bức thư nó để lại làm mắt đỏ ngầu,hắn hận chính mình,hận bản thân mình vì sao để mất nó.Ừ,hắn sợ mất nó!Sợ,sợ rất lâu rồi!Chính vì yêu mà sợ mất!

Hôm ấy,hắn cùng Lạc Vĩ Liên vào trong khách sạn,không phải của hắn.Vì hôm đó,Lạc Vĩ Liên bỗng nhiên kêu mệt nên hắn mới đưa ả vô khách sạn mà thôi!Nó nhìn thấy sao?Còn cái kia,là do Lạc Vĩ Liên tự biên tự diễn,hắn lúc đó đã say đến bất tỉnh rồi,sao còn biết gì được.

Mắt hắn đỏ ngầu,nổi lên từng mạch máu nhỏ.Đêm qua,lại 1 đêm không ngủ.Đặt chân lên máy bay,hắn đã nghĩ nó đang vui vẻ hạnh phúc với người mình yêu thương.Không!Hắn tuyệt đối không để cho 1 thằng ngựa đực nào chạm vào người nó!Nó-Là-Của-Hắn!

“Vù”

Máy bay khởi động động cơ rồi phóng lên trời.Đi qua từng làn mây tinh khiết.

‘Tiểu Nha Đầu,đợi anh,đợi anh mang em về!’

~~~

Ở phía bên kia thành phố,nó đang ngày ngày vô tư hồn nhiên vui đùa cùng Travis và Phạm Ngự.Nó chỉ biết vô tư vô lo vô nghĩ.Travis cũng xin chuyển trường để trở về đây học cùng nó.

Travis anh đã hứa sẽ cùng nó trải qua những tháng ngày êm đẹp ở phía Tây thành phố rộng lớn này.Khi anh đột nhiên chuyển trường,nhỏ không hiểu lí do vì vậy mà khóc ròng nhiều ngày.Anh nhớ nhỏ,thương nhỏ,lo lắng cho nhỏ nhưng anh phải làm thế…vì nó.

~~~~

3 năm sau…

-Phàm Ngự,anh mau đến xem!Lại nó lại héo chứ!-giọng nói trong trẻo vang lên

-Mịch Nhi ngoan,chúng ta trồng lại,chịu không?-anh xoa đầu nó

3 năm rồi,anh cùng Travis ngày ngày cùng nó, sống 1 cuộc sống yên bình

-Phàm Ngự a~Tại sao anh luôn miệng gọi em là Mịch Nhi như vậy?Tên em là Anh Nhi nha~

-Haha!Em rất rất giống Mịch Nhi nha!

-Chị ấy là người quan trọng với anh sao?

-Ừ cô rất quan trọng!

-Vậy chắc chị ấy đẹp lắm!

-Ừ,cô ấy đẹp lắm!

Anh cúi xuống ôm nó

-A~Anh làm gì vậy?-nó ngạc nhiên đẩy anh ra

-1 lúc thôi!

-Như vậy không sao chứ?

-Không sao!

‘Ngốc,em chính là Mịch Nhi,Mịch Nhi cũng chính là Hoàng Anh Nhi’

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play