Cuối cùng Runa cũng đến nhà Rer, cô cố giấu đi nỗi buồn trong lòng để đối diện với anh. Đón nhận cái ôm ấm áp và cái nhìn trìu mến của Rer nhưng cô đã không còn cái cảm giác hạnh phúc như mọi khi nữa. Cô đẩy anh ra cố gắng kìn nén cảm xúc trong lòng mình nói:

" Em đi nấu cơm cho anh."

Khi cả hai đã ăn xong, cô đang xắt trái cây thì anh đột nhiên lên tiếng với vẻ e dè ngập ngừng:

"Runa! Em có thể….,để Hà Phương một con đường lui không?Chỉ lần này thôi

, anh với cô ta sẽ kết hôn…"

"Cạch …."

Rer giật mình vội chạy đến xem xét ngón tay bị cắt trúng của cô, giọng lo lắng hối hận nói:

" Anh xin lỗi, đáng lí anh không nên nói ra. Bỏ qua chuyện này đi."

Rer định đưa ngón tay cô vào miệng để ngăn chặn những giọt máu đang tuôn ra từ vết cắt nhưng cô đã rụt tay lại. Cô nắm chặt ngón tay chảy máu của mình trong lòng bàn tay, mắt khẽ khép lại cảm nhận sợi dây giằng co trong lòng cô đã phựt đứt rơi xuống đáy lòng cô. Lời anh nói như một giọt nước tràn ly, đã không có cách gì lấy lại được. Cô mở mắt nhìn anh, không có sự oán trách, không có sự đau khổ, chỉ có sự thất vọng tột cùng.

Lời đã nói ra không cách gì rút lại. Cô nhìn Rer đau đớn nói:

"Em thật thất vọng về anh" – Nói xong cô quay lưng bỏ đi một mạch, không kịp để anh có sự níu kéo.

Cô chạy như bay ra khỏi nhà Rer, cô cũng không biết mình chạy bao lâu, chỉ đến khi chân cô gần như đuối sức rồi té huỵch xuống đất. Khi cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một tiệm nữ trang cao cấp…

Sau đó cô đã tránh gặp mặt Rer, cũng không nhận điện thoại của cậu.

Khi cô đến nhà Max, cánh cửa nhà không đóng lại mà mở hờ. Cô cảm thấy rất kì lạ, cô vội vàng đẩy cửa bước vào trong. Cô nhìn thấy phòng khách bị đập phá đỗ vỡ khắp nơi, nỗi sợ hãi trong lòng khiến tim cô đập mạnh. Max đang ngồi im lặng trên sofa, nét mặt dường như đau đớn lắm. Nhìn thấy Max không sao cô thở dài trút hết nỗi sợ hãi lúc nãy ra. Cô bước nhanh đến bên Max hỏi:

" anh! đã xảy ra chuyện gì vậy"

" Không có gì, chỉ là có chút bực mình thôi" –Max giật mình khi nghe Runa hỏi. Cậu ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt đang che giấu một điều gì đó. Cậu lãng đi chuyện khác.

"Để anh dọn dẹp lại một chút "– Max vội vàng đứng lên thu dọn những bề bộn bên dưới

"Em cứ ngồi đó đi"

Cô nhìn dáng vẻ lui cui dọn dẹp của Max đột nhiên thấy thương cảm vô cùng. Dường như cánh tay Max không đủ sức để bê chồng sách đã được sếp ngay ngắn. Cậu đặt từng cuốn từng cuốn lên kệ, cô nhìn thấy cảnh đó cắn chặt răng để không bậc khóc. Cô nén những giọt nước mắt vào lòng cố tỏ vẻ không có gì nói:

"Max, anh xem nè."

Max quay lưng lại nhìn, côđã giơ một bàn tay ra phía trước, mu bàn tay giơ về phía Max, ngay ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cỗ tay cô là chiếc lắc hình ngôi sao rất đẹp.Cô nhoẻn miệng nhìn Max cười dịu dàng nói:

" Lần trước em nói với anh, chiếc nhẫn hơi rộng, em sợ nó bị rơi mất nên đem cất. Hôm kia em đã đem đến tiệm nữ trang cao cấp bảo họ thu nhỏ lại. Sẵn làm lại chiếc lắc bị đứt này luôn."

"Vậy à "– Max cười yếu ớt nói "Sao em không nói để anh cho người đi làm."

" Anh bận nhiều việc nên em không muốn làm phiền. Hôm nay làm xong là em đến đây liền, em có chuyện muốn nói với anh…"- Cô ngừng một lát rồi quyết tâm nói :

"Chúng ta kết hôn đi"

... ...... ...... ....

Chiếc ly trên tay Max rơi xuống, cậu ngạc nhiên nhìn Runa, chỉ bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô. Max vội quay mặt lại nơi khác, cậu không muốn cô nhìn thấy gương mặt đầy kích động của cậu lúc này. Lát sau, Max lên tiếng:

"Runa, hãy trở về với Rer đi."

"Tại sao, chẳng phải anh cho em sự chọn lựa hay sao. Vậy tại sao khi em chọn lựa, anh lại rút lui "– Cô thắc mắc lên tiếng hỏi vặn lại.

"Nói tóm lại, anh không muốn kết hôn với em nữa. Em về đi" – MAx lớn tiếng xua đuổi.

"Vậy thì anh nói lí do không muốn kết hôn với em đi "– Cô nhất quyết nói.

Max hít một hơi thật sâu rồi quay lưng nhìn thẳng vào mắt cô:

"Tại vì tôi không muốn cô thương hại tôi.Và vì cô khiến anh em tôi gây tranh cãi. Lí do đã đủ chưa."

Cô choáng váng khi nghe Max nói, cô suýt chút té xuống ghế, đau xót, hối hận vô cùng, cô bậc khóc nói:

" Max,từ cái giây phút anh cứu em thì thì em đã nghĩ rằng có thể chấp nhận anh . Em chỉ dùng việc quên anh ấy làm động lực sống, làm động lực để bản thân mạnh mẽ hơn, để em không gục gã. Ở bên cạnh anh là thật lòng mong muốn của em, không phải lợi dụng, càng không phải thương hại. Em đã từng nói :”trong lòng em có anh”, điều này hoàn toàn là sự thật. Có lẽ tình cảm của em đối với anh chưa đủ nhiều nhưng em có thể cam đoan ý muốn kết hôn với anh không phải là thương hại anh."

"Dù cô muốn kết hôn với bất kỳ lí do gì, tôi cũng đều từ chối. Cô về đi "– Max ánh mắt lạnh lùng, thái độ thờ ơ nói, xong rồi quay lưng bỏ đi vào phòng của mình. Đóng sầm cửa lại .

Cô đứng nhìn theo bóng dáng Max bàng hoàng bất động, cảm giác chua xót trong lòng. Là cô đã phạm sai lầm, là cô đã lừa dối trước cho nên Max không tin cô. Là cô tự làm tự chịu, không thể trách ai.Cô lặng lẽ lau nước mắt ngồi xuống giúp Max thu dọn lại nhà cửa. Đang thu dọn,cô thấy một tờ giấy bị vò lại, có dấu mộc của bác sĩ, cô bèn mở ra xem, cô nghĩ chắc là giấy ghi lại bệnh tình của Max, chính vì có biến cố nên cậu không dám tiếp nhận cô, sợ làm cô khổ sở, cho nên mới nói những lời như thế.

Nhưng khi cô đọc tờ giấy đó, gương mặt cô hoàn toàn sửng sốt. Cô không ngờ, mọi việc làm như thế. Thảo nào mà Max luôn trầm tĩnh đến thế, lại trở thành người nóng nảy đập vỡ đồ đạc trong nhà. Cái sự thật này đến cô còn không chấp nhận được, huống hồ là Max. Tại sao lại như thế. Cô run rẩy nhìn về căn phòng đã đóng kín của Max. Tại sao Max không phải là con trai ruột nhà họ Ám?

Cánh cửa phòng của Max mở ra, cô bước vào, cô nhìn thấy Max đang ngồi bệch dưới đất, tựa lưng vào thành giường, đầu gục vào hai cánh tay đặt trên đầu gối. Dáng vẻ cô đơn tội nghiệp đến đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trái tim cô cảm thấy xúc động vô cùng. Cô lặng lẽ nhìn anh rồi rơi nước mắt. Max cũng không ngẩng đầu nhìn cô, có lẽ cậu đang khóc, có lẽ cậu không muốn cô thấy mình khóc. Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Max bao giờ, dáng vẻ yếu đưới vô cùng.

Lát sau, cô quyết định bước đến bên cạnh Max, dù cho cậu có xua đuổi, cô cũng mặc. Cô quỳ xuống trước Max choàng tay ôm lấy người cậu, thỏ thẻ cất giọng nói:

"Max không sao đâu, là giả thôi, là giả thôi. Không phải sự thật đâu" – Cô cố gắng an ủi anh, cô hy vọng, những thứ đó đều không phải sự thật.

Max không nói gì, Hiểu cảm nhận được sự run rẩy toát lên từ cậu. Cô vuốt nhẹ lưng anh như vỗ về:

"Dù đó là sự thật thì anh vẫn còn có em mà, chẳng phải anh đã nói chỉ cần một mình em thôi sao. Em sẽ không rời khỏi anh đâu."

Max lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe có hai đường nước rơi trên gương mặt đã tiều tụy của cậu, môi run rẩy gọi tên cô, cậu choàng tay kéo cô vào lòng mình, đầu cậu đặt lên vài cô, tay siết chặt người Runa như thể sợ cô biến mất. rồi Max bắt đầu kể trong nước mắt

"anh vẫn còn có em mà. Chúng ta kết hôn đi "

Max nhìn thẳng vào mắt cô thăm dò, Hiểu Đồng mĩm cười tỏ rõ ý niệm của mình.

"Em có hối hận không?" –Max chợt lên tiếng hỏi.

"Chỉ cần anh cho em hạnh phúc thì em sẽ không hối hận"

**

"Cậu đã suy nghĩ kỵ chưa" – Mai nhìn Runa vừa thương vừa ái ngại hỏi.

"Mình không cần suy nghĩ nữa, dù đưa ra quyết định gì, mình cũng sẽ chịu trách nhiệm với nó đến cùng "– Runa cười như không cười trả lời.

"Được rồi" –MAi thở dài nói – Max cũng là một người tốt, mình tin anh ấy sẽ làm cậu hạnh phúc."

"Chị à, còn anh Rer thì sao" –Ngọc Anh lên tiếng hỏi, cô bé cảm thấy Rer thật đáng thương.

"Quyết định của chị như vậy là đúng đắn rồi đó "- Cry cố gắng nở nụ cười hạnh phúc của mình cho mọi người thấy

"uk...Chị và Rer có duyên nhưng không nợ, đành chịu thôi" – Cô làm như không có gì trả lời, nhưng hơn ai hết, cô biết cõi lòng mình tan nát. Chỉ có Cry có thể hiểu được câu nói này của cô mà thôi , và cả hai cũng nhìn thấu suy nghĩ của nhau.

**

"Bác có nghe nói chuyện của con và hai đứa con trai bác" – Ám Dạ Hoắc nhìn Runa rồi lên tiếng, cô bối rối ngẩng đầu lên nhìn ông

" Bác vốn không muốn xen vào chuyện tình cảm của con cái, cho nên vẫn im lặng để bọn trẻ tự giải quyết. Điều bác không ngờ cô gái mà hai anh em nó yêu lại là con."

Ám Dạ Hoắc đã điều tra được ra thân thế của Runa cũng đã mất rất nhiều thời gian bởi vì cô là sát thủ Ác MA nên các thông tin mật không thể điều tra nhanh ra được .Cũng may có lần nghe Rer nói căn nhà mà ông đã mua mà để lại cho Rer sống đó là căn nhà cũ của cô ngày trước thế nên từ đó ông đã dần dần đoán được thân thế của cô. Bảo sao lần đầu tiên Max dẫn cô về nhà ông đã thấy rất giống người còn gái đó ông từng yêu rồi. Tại ông ,hồi đó đã không cứu được mẹ cô mà để mẹ cô lấy một người chồng thật phụ bạc cô . Ông đã rất ân hận bao nhiêu năm nay nên bây giờ muốn tìm cô để bù đắp.

Runa không biết giải thích ra sao nên cúi đầu im lặng. Cô biết rằng việc Ám Dạ Hoắc mời cô ra gặp riêng như thế này là chắc chắn là chuyện kết hôn của cô và MAx. Ông Hoắc nắm chặt tay cô hỏi :

"Người con yêu thật sự là Rer đúng không ? Bác sẽ đứng ra tác hợp cho hai đứa, bác muốn vì mẹ con mà bồi đắp cho con. Con cứ yêm tâm, bác sẽ không để bất cứ điều gì cản trở hai đứa đâu. Bác đã cho phép Rer sống ở nhà cũ của con. Năm xưa vì để thuận tiện cho việc tu sữa, nên bác đã chuyển sang tên mình."

"Bác cũng biết, con đã nhận lời đám cưới với Max rồi mà" – Cô lắc đầu nói.

"Bác biết, cho nên bác sẽ bù đắp cho MAx thay con. Nếu con và Rer bên nhau, bác sẽ để lại toàn bộ cổ phần của bác cho Max. Chỉ cần ccon hạnh phúc, bác sẽ không luyến tiếc bất cứ đều chi cả. Bác không muốn con và Rer giống như bác và mẹ con năm xưa, chỉ vì một chút hiểu lầm mà phải hối tiếc mãi mãi."

Những lời chân thành của Ám Dạ Hoắc khiến cô rất xúc động, hai mắt cô long lanh cố kiềm chế nước mắt đang trực trào. Cô cười mà như không cười buồn bã đáp :

"Con đã chọn rồi, người con chọn là Max".

"Con có thể lựa chọn lại mà. Hãy nắm lấy hạnh phúc cho bản thân mình con à" – Ám Dạ Hoắc thật tâm khuyên.

" Con biết chứ, nhưng con nợ Max quá nhiều rồi, cũng như năm xưa mẹ con nợ ba con quá nhiều. "

Chỉ có thể ở bên cạnh để trả món nợ này. Mẹ cũng có những giây phút hạnh phúc bên ba con, cho nên con tin, ở bên Max con cũng được hạnh phúc.

"Thôi được, tùy con. Bác mong con đã lựa chọn đúng "– Ám Dạ Hoắc bất lực thở dài nói.

"Con sẽ sống thật hạnh phúc, Max là một chàng trai tốt."

"Con nói đúng, Max là một đứa con ngoan, nó chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho con "–Ám Dạ Hoắc gật đầu nói.

Ám Dạ Hoắc nghe cô nói vậy thì vỗ tay cô nói :

"Chắc con đã rất vất vả."

Sau đó ông ta hỏi thăm vài chuyện hàng ngày của cô. Cô cũng vui vẻ trò chuyện cùng ông rất thân mật. Đến lúc ra về Ám Dạ Hoắc bỗng nói:

"Con hãy giúp ta một chuyện nhá? Hãy cứu sống bà ấy giúp ta , hãy đến gặp bà ấy đi ?"

Mở nhanh cánh cửa ra, cô bước thẳng ra ngoài.

Cô biết chứ, cô biết rõ người đàn bà ấy rất đáng thương khi tình yêu dành cho chồng hết mực nhưng tình yêu của chồng lại không giành cho mình. Cô cũng biết bà ấy không cố ý gây ra cái chết cho mẹ mình, bà ấy chỉ là người như bao người phụ nữ khác, cũng ích kỷ , cũng ghen tuông trong tình yêu, không chấp nhận người đàn bà phá hủy gia đình mình. Nhưng mà, nếu không hận bà ấy, nếu cứ nhắm mắt bỏ qua mọi chuyện thì làm sao cô có thể chịu đựng được nỗi đau trong mấy năm qua như vậy. Cô mang nỗi hận để tiếp tục sống, để có thể tự đứng lên, lấy nỗi hận làm sức mạnh cho mình.

"Tú Mộc Lan"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

19:30, Trung tâm hội nghị diễn ra đại hội hóa trang "Ác Ma Huyền BÍ"

Trong hội trường mọi người thi nhau chuẩn bị cho buổi biểu diễn ra sản phẩm Thiết kế thời trang - hóa trang - Ác Ma Huyền Bí .

"Những người hôm nay sẽ đến làm ban giám khảo cho chúng ta có 3 người : người thứ nhất là Sky - nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của Los Angeles , người tiếp theo là anh Rer , cuối cùng là tập đoạn Cleo một tập đoàn mới nổi ở phía Bắc Châu Phi, đứng đầu là Tổng giám đốc xinh đẹp và quyến rũ có tên là B.Y " - Ngọc Anh cầm trên tay chiếc ipad và đọc lên cho mọi người

"Cleo? đây cũng chính là tên của một tổ chức ở phía Bắc Châu Phi mà?"- Đức

"sao lại vậy? một tổ chức tập đoàn ư?- Mai chau mày nói rồi nhìn Runa.

Tất nhiên là cô cũng đang phân vân vì chuyện này . Cả anh ấy nữa . Cleo? B.Y? không lẽ là... không không thể nào chính cô đã nghe theo lời Rer để cô ta một con đường lui mà sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ ?

....

"Runa ,.. Runa,, cậu làm sao vậy ? đừng bảo với mình cậu cũng có suy nghĩ như vậy nha?" - Mai lo lắng nói nhỏ với cô.

"KHông , không dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa chúng ta cũng phải hoàn thành tốt buổi dạ hội thiết kế này. Nhất định sẽ là như vậy" - Cô lấy lại can đảm nói với Mai .

"umh.. mong là vậy , vậy còn hôn lễ ? ngày mai đó cậu sẽ cưới Max?" -Mai khổ tâm nhìn cô , cảm thấy sót thương cho cô chừng nào.

"Mọi chuyện đã quyết định rồi thì hãy như vậy đi, Mai "- Cô chỉ cố gượng cười và nói , và cô cũng biết hôm nay chính là ngày kỉ niệm cô với Rer chính thức yêu nhau .

"Cho dù như thế nào đi chăng nữa chúng ta sẽ cùng cố gắng "– Runa gật đầu, ánh mắt phát sáng đầy tự tin.

"Phải đó, ba chị em mình cùng liên kết lại nhất định có thể dời núi "- Ngọc Anh từ nãy giờ buồn bã ngồi đọc báo để quên đi sự chán nãn trong lòng. Cô chạy đến que quẩy tờ báo trước mặt Runa, một hình ảnh đập vào mắt cô. Nhan đề ngày lễ kết hôn của Rer và Hà Phương, cô gượng cười thay đổi sắc mặt hẳn đi dù thế nào nếu ban giám khảo là cô ta thì cô quyết định phải khuất phục cô ta bằng được.

Cuối cùng giờ thi cũng đã đến, khán phòng chật kín người, ai cũng muốn vào trong xem cuộc thi Thiết kế thời trang - hóa trang - Ác Ma Huyền Bí giữa hai mỹ nữ nổi tiếng của người mệnh danh là nữ vương có tiếng cười nụ cười giấu đao và người lạnh lùng gai góc tổng giám đốc đó.. Có rất nhiều phóng viên đến săn tin, ánh đèn họ chớp nhoáng quanh các vị giám khảo rồi chụp sân khấu, trên sân khấu là hình ảnh của các sản phẩm mới.

Các cổ động cho rằng đây là thời cơ tốt để giới thiệu sản phẩm trước mọi người nên đã PR cho một cuộc thi vô cùng ngắn ngủi trở thành đề tài nóng bóng trên khắp các mặt báo. Kết quả là khiến nhiều người rất tò mò.

Đến giờ, Ngọc Anh trong vai nữ MC của chương trình bận một chiếc váy trang nhã màu hồng với chiếc gương được khéo léo sau chiếc mặt nạ có lông vũ màu hồng bước lên giới thiệu còn bên kia là Đức cũng trong vai MC bận trong bộ vet đen lịch lãm trên gương mặt điên trai cũng có một chiếc mặt nạ màu đen lông vũ che đi.

"Mọi người xin mời im lặng trở về chỗ ngồi của mình đi ạ "- Tiếng Ngọc Anh vang lên, rất trầm bỗng khiến mọi người im lặng ngay lặp tức và bắt đầu trở về chỗ ngồi của mình.

"Chắc mọi người rất háo hức xem hai người đẹp chúng ta sẽ thể hiện vẻ đẹp Ác MA trong những trang phục dành cho lễ hội hóa trang Halloween như thế nào đúng không? Vâng …trong khi chờ đợi chúng tôi xin giới thiệu cho mọi người sản phẩm được mang tên “Ác Ma Huyền Bí”. Và sau đây là mẫu sản phẩm vẻ đẹp ác ma của chúng tôi."

Ngọc Anh và Đức vừa giới thiệu xong thì lui xuống hậu đài. Ngay sau đó là nhưng người mẫu xinh đẹp trước những bộ trang phục kì quái cổ lạ xuất hiện, trên tay mỗi người là một mẫu sản phẩm khác nhau. Một người mẫu bước ra, thì Ngọc Anh và Đức lại giới thiệu về mẫu sản phẩm trên tay người mẫu đó. Lần lượt lần lượt cho đến hết.

Cuối cùng Ngọc Anh và Đức cũng bước ra nói:

"Vừa rồi là hoàng loạt mẩu sản phẩm của “ Ác Ma Huyền Bí”. Sau đây là sự thể hiện vẻ đẹp ác ma của hai mỹ nhân của chúng ta."

"Và người mở màn cho cuộc thi ngày hôm nay chính là người đẹp Mai MAi."

Ngọc anh và Đức vừa lui vào khán đài thì một luồng khói bốc ra phủ dày sân khấu, trong luồn khói bổng phát ra ánh sáng lấp lánh từ từ tiến ra sàn T. Khói cũng từ từ bị rút lại, hiện ra trước mặt mọi người là một thiếu nữ rất xinh đẹp bận một chiếc váy màu đen đính kim sa lấp lánh đầy quyến rũ và sang trọng. Sau lưng là đôi cánh màu đen huyền tuyệt đẹp, ở cô toát ra một vẻ đẹp bí hiểm, ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói. Mái tóc nhuộm đỏ được uốn lượn như dòng suối càng làm tăng thêm vẻ đẹp mờ ảo của cô. Trên gương mặt xinh đẹp được che đi bởi chiếc mặt nạ màu đen tuyền .Khi cô khẽ cười, nụ cười tỏa sáng với hàm trắng đều tuyệt đẹp nổi lên giữa bộ váy màu đen càng khiến cô đẹp hơn.

Tất cả mọi người đều ồ lên trước vẻ đẹp của cô đầy ngưỡng mộ, những ánh đèn chớp tắt liện tục, mọi máy quay đều tập trung vào cô.

Sự kỳ diệu của màu đen là màu đen không hề bị vấy bẩn bởi bất cứ màu nào. Bạn càng tô thật nhiều, nó lại càng đậm nét. Ví như con người ta khi lướt qua những sóng gió cuộc đời, họ lại càng lớn hơn và chững chạc thêm một chút. Màu đen là màu của những ác quỷ.Mai đã tạo ra một ác ma hết sức thu hút và đẹp rực rỡ, một vẻ đẹp bí ẩn. Sau khi cô đi hết sàn T, xoay người trở lại rồi đón nhận cái micro từ tay Ngọc anh thì cô quay lại nhìn tất cả mọi người bắt đầu nói:

"Tôi là một người đa cảm, lúc trước thì dễ cười cũng dễ khóc, lúc nào cũng tin vào những chuyện chỉ có trong cổ tích. Nhưng giờ đây dường như tôi không là con người như vậy nữa. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy mình thật khác người. Để nói về tôi, mọi người thường bảo: 'Thời đại nào rồi mà còn thế, lớn rồi thực tế xíu đi, chả như mình nghĩ đâu. Mơ làm gì'. Ai trong chúng ta cũng chọn cho mình một màu riêng yêu thích. Màu sắc có tiếng nói riêng, làm cho cuộc sống ta phong phú ngọt ngào. Chắc hẳn ai cũng chọn cho mình một màu thật ý nghĩa, gắn kết với bản thân. Người ta vẫn thường thích màu xanh lá cây, màu đến từ thiên nhiên, nó tạo cho ta cảm giác nhẹ nhõm và bình yên.

Tôi từng nghĩ mình thích màu trắng, tượng trưng cho sự thanh khiết vô ngần, tinh khôi và trong sáng. Sâu xa hơn, màu trắng là hiện thân cho thiên thần, tôi vẫn thường tin luôn có một thiên thần xung quanh mình. Họ ở nơi góc phố, bên cạnh hoặc ở nơi xa xôi nào đó. Họ gọi bạn, tìm đến để nhìn thấy bạn cười hoặc lắng nghe bạn khóc. Nghe huyễn hoặc thật nhưng nó thần tiên thế ấy.

Rồi màu tôi thưc sự thích không phải trắng, mà là màu đen. Không có hình vẽ, quần áo hay bất kì cái gì của tôi thiếu màu đen cả. Ấu thơ của tôi là những chuỗi ngày không mấy gì vui vẻ, tôi hay tự mình nhốt mình trong phòng cho những dòng suy tưởng, chả thế mà dường như tôi có những suy nghĩ vượt xa lứa tuổi. Những lúc ấy tôi tìm thấy ở mình và màu đen có sự đồng điệu gần gũi.

Màu đen, nếu theo cách người ta hay nhận xét và đánh giá là màu phản diện. Cuộc sống là một bộ phim thì màu đen đích thị là vai ác, nó tượng trưng cho sự u tối, xui xẻo, trừu tượng. Người ta thường cho ngày đó là ngày “đen” vì không may mắn, cả với ngày Valentine cũng vậy, Valentine đen dành cho những lời từ chối, không may mắn."

Cô vừa dứt lời thì một tràng vỗ tay lớn vang lên, Mai khẽ cười chào mọi người rồi lui vào bên trong.

"Trời ơi chị ấy làm đẹp quá" – Ngọc Anh đứng trong hậu đài suýt xoa reo lên bá vào cổ Đức làm cậu ngẩn người ra nhìn nụ cười của cô.

Gần đấy vẫn có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi Mai , người đàn ông đứng lặng ở một góc trên gương mặt khẽ rơi những giọt nước mắt qua chiếc mặt nạ màu đen .

Ngay sau đó, Ngọc Anh bắt đầu giới thiệu Runa, mọi người đang chụm đầu bàn tán về sự xuất hiện vừa rồi của Mai Mai nghe vậy thì ngồi ngay ngắn lại mắt nhìn lên sàn.

Trên sân khấu, Runa trong trang phục bộ váy cưới màu trắng tinh thêm một chút màu hồng phấn nhạt dường như tất cả bộ đồ trên người cô toàn màu trắng chỉ duy nhất chiếc mặt nạ màu đen tuyền. Cũng khiến mọi người xôn sao tại vì chủ đề hôm nay nói về màu đen cơ mà sao lại mặc chiếc váy cưới đó...họ nghĩ rằng đây chính là bộ váy cô sẽ mặc trong buổi lễ kết hôn ngày mai.

Chiếc váy làm Runa dường như di chuyển rất nặng nề nhưng chính Ngọc Anh bắt cô mặc bằng được dường như cô đã đánh giá quá thấp về trình độ thiết kế của Ngọc Anh rồi. Tất nhiên điều này cũng lọt vào mắt Rer trong suốt quá trình buổi lễ diễn ra anh chỉ chăm chú đến cô. Gắng gượng nhấc bờ váy bước đi khó khăn khi vòng trở lại sân khấu chữ T. Cầm chiếc micro từ tay Ngọc Anh.

"Chắc hẳn các vị cũng biết đến Tình yêu không là màu hồng, không là màu đen. Tình yêu là không màu. Ta nhuộm nó màu xanh, khi ta bên người đàn ông ta yêu , nhìn nó màu xám khi xa anh. Anh nhìn nó khi đỏ, khi vàng, khi hỗn tạp, chẳng thể nào tách bạch. Vì tình yêu đôi khi là vậy, không thể hiểu, không thể phân tích.

'Yêu như yêu lần đầu

Xin nâng đỡ đời nhau

Bằng con tim hiểu biết

Lo sợ gì thương đau'

Nhiều lúc ta chỉ muốn một tình yêu đơn giản nhưng anh lại cần nhiều hơn như thế nên ta bị chênh vênh, chóng chánh. Nếu ta yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về ta, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được. Và nếu ta may mắn có lại được thì trong tim người đó cũng đã hiện hữu một vết thương khó lành .Chúng ta sẽ không hạnh phúc nếu phải đến với một người mình không yêu và chờ đợi người mình yêu sẽ đến với mình. Thế nhưng, nếu muốn có hạnh phúc, sao ta không thử yêu người yêu mình? Mà cũng không cần thử, nếu người đó thật sự yêu ta thì sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho ta, như thế thì đến một lúc nào đó ta sẽ cảm thấy yêu người đó.

Tình yêu thường làm chúng ta đau và lấy đi nhiều nước mắt, nhưng chúng ta không thể sống thiếu nó. Bởi sẽ có những giây phút hạnh phúc và kỉ niệm đáng nhớ mà tình yêu mang lại cho chúng ta.chúng ta muốn hạnh phúc, cho nên nếu chúng ta đóng cửa cho đau khổ đừng tới thì hạnh phúc sẽ vào bằng lối nào? Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn. Ta làm nên những nghịch lý trong cuộc sống này. Có một nghịch lý là chúng ta sống một cuộc sống với rất nhiều nghịch lý nhưng chúng ta vẫn yêu và tha thiết với cuộc sống này.

Bao lần lí trí nhắc ta hãy buông bỏ, biết khổ đó, biết buồn đó nhưng con tim nó cứng đầu lắm, nó đưa ra đủ lí do để chống lại lí trí. Con gái mà, lí trí mạnh mẽ tới mấy vẫn thua trái tim nhiệt thành.Thôi thì lí trí chịu thua, cứ để mặc con tim làm những gì nó muốn, rồi đến 1 ngày trái tim đau, nó lại đi trách lí trí tại sao ko nhắc nó nhiều hơn.

Thôi thì đau cũng ráng chịu, trái tim yêu là không sai nhưng nó đã sai khi chọn không đúng người, không đúng thời điểm."

Runa vừa nói xong liền xoay vòng quanh từ từ dần dần chiếc váy tạo lên những gợn lửa bốc lên khiến mọi người bên dưới ngạc nhiên và cả cô cũng ngạc nhiên không kém . Đến khi ngọn lửa đến phần hai bên vai và bả vai sau thì tắt hẳn đi hiện ra trang phục của cô bây giờ là màu đen tuyền của chim Húng Nhại.

Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội cả hội trường. Các phóng viên không bỏ lỡ cơ hội nữa, liên tiếp chớp tắt những máy quay phim, máy chụp hình soi về cô gái khoác trên mình bộ váy màu đen Húng Nhại trên sàn T. Mọi ánh mắt đầu đều hướng về cô gái đang cười tươi tắn tạo dáng chụp hình. Cảnh Runa xoay người trên sân khấu và chiếc váy cưới màu trắng pha lẫn chút hồng phấn nhạt của cô bốc lửa, biến thành con chim Húng Nhại màu đen khiến khán giả tròn cả mắt, là một trong những khoảnh khắc đẹp và đáng sợ nhất trong lịch sử các bộ thiết kế.

Rer chăm chú nghe những cử chỉ động tác của cô , cô kể về cuộc đời mình ư? Anh chỉ biết lặng lẽ cười nhìn cô nhưng cô không dám nhìn về phía anh. Nhất định anh sẽ làm cho cô thay đổi quyết định trong ngày lễ kỉ niệm hôm nay của anh và cô. Rồi Rer đứng dậy đi về phía đằng sau cánh gà trên tay cầm một chiếc mặt nạ màu đen.

Ngọc Anh lại tiếp tục vai trò của mình:

"Vâng thưa các vị, vẻ đẹp người con gái mới thật sự là vẻ đẹp huyền bí. Và sự lột xác thành công đó đều nhờ vào tổng giám đốc của chúng tôi đã khám phá ra điều này. Sau đây mời các vị tiếp tục nhìn lại một loạt các sản phẩm của chúng tôi trong khi các vị giám khảo bàn bạc"

Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên và các sản phẩm lại được các người mẫu lần lượt đưa ra giới thiệu.

Ngọc Anh va Đức đỡ Runa về phía sau cánh gà để ăn mừng chiến thắng này.

"Oa thật không ngờ tác phẩm này lại hợp với chị đến như vậy , quả thật là một kiệt tác điêu nghệ mà "- Ngọc Anh ôm lấy Runa nói.

"Đúng đó, quả thật chúng ta đã nắm chắc phần thắng rồi"- Mai nhìn cô và nói

"Ngọc Anh thành công này là của em mới đúng tác phẩm là của em chị chỉ là người mặc thử thôi"- Cô dịu dàng nói

"Chị cứ nói vậy là do hai chị em ta và cũng là công của mọi người "- Ngọc Anh ôm lấy Runa và Mai

. . . . .

"Tiếp tục là phần hóa trang là phần các cặp sẽ nhảy đôi khiêu vũ với nhau"- Ngọc Anh cặp chiếc micro vui vẻ nói vang lên.

Đúng lúc này một thiếu nữ mặc bộ váy đen đang tiến vào sân khấu chữ T, đôi bờ vai trắng trắng muốt để trần của nàng làm cho cô có một nét kiêu sa lạ kỳ. Khuôn mặt nàng bình thường đã xinh đẹp vô cùng hôm nay đường như lại càng đẹp hơn kèm chiếc mặt nạ đen tuyền làm thêm quấn hút , cộng thêm đôi chút gì đó nhí nhảnh dễ thương vô cùng. Nhưng hiện tại nàng cũng đủ để xứng với hai từ “Quá đẹp”. Bên cạnh là Mai thật giống một nàng công chúa xinh đẹp trong chiếc đầm màu tím. Đôi mắt to tròn, khuôn mặt dễ thương, chiếc mặt nạ tím than được cài lên mặt nữa trông thật kì diệu làm sao. Tiếp đó là một dàn các vũ công hóa trang nữ cũng bước ra vây quanh hai người bọn cô. Dường như ngày hôm nay chỉ dành cho hai cô khoe sắc giữa nhưng bông hoa tầm thường còn lại vậy.

Phía bên kia sân khấu là hai chàng trai trong bộ vét đen dường như đối với hai cô gái hai bông hoa xinh đẹp bên này có phần quen thuộc hư vô cũng ở trong đám vũ công nam kia. Hai phía tiến tới tự tìm bạn nhảy của mình , Mai cô không biết cảm giác ra sao khi người con trai đó tiến tới nắm tay cô trước không nói không rằng cùng lạc trong những bản nhạc vũ hội. Cả Runa cũng vậy cô biết người đàn ông đang nhảy với mình là anh, nhưng cô cũng không muốn buông tay ra cô dường như đã vô phương hướng lạc trong động tác và nụ cười quen thuộc đó.

Ngọc Anh và Đức đúng ở bên dưới cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho họ.

"Mong sao bốn người đó lúc nào cũng như thế này , anh nhỉ?" - Ngọc anh sụt sịt quay xang Đức tất nhiên anh cũng hiểu đó . Bất chợt lúc đó tiếng tin nhắn điện thoại của máy Runa vang lên trên tay Ngọc Anh làm cho Ngọc Anh hốt hoảng với đoạn tin nhắn "Runa chị hãy mau tới bệnh viện đi , Max anh ấy bị tai nạn"

"Đức , là Cry nhắn nói Max gặp tai nạn cần chị Runa tới "- Ngọc Anh và Đức cùng nhìn về phía trên sân khấu rồi cùng nhìn lại nhau.

"bây giờ hãy xóa tin nhắn đó đi rồi tắt nguồn máy đi , coi như chúng ta chưa biết chuyện này . Anh không muốn ai làm hỏng chuyện tình của bọn họ mà chúng ta đã rất khó khăn gắn kết lại" -Đức nắm lấy tay Ngọc Anh rồi tự tay xóa tin nhắn và tắt nguồn điện thoịa. Cũng như vừa nãy rất khó khăn trong việc lừa được Hà Phương ra ngoài để làm cô ta bất tỉnh khỏi lên quấy rối.

"vâng..điều này chúng ta làm đúng "

" Rồi vui lên đi chúng ta cũng chỉ là bất đắc rĩ thôi , giờ lên hát cho bọn họ nhảy đi cô gái ngốc của anh"- Nói xong Đức cười vui vẻ kéo Ngọc Anh lên sân khấu.

. . . . .

Rer ôm lấy eo của Runa anh dần dần tiến tới bờ môi nhỏ nhắn kia từng bước từng bước lại gần,cô vẫn giữ yên tư thế đó dường như có một ma lực nào đó bắt cô phải chấp nhận đáp trả nụ hôn đó . Gương mặt Rer chỉ cách mặt cô khoảng 1 bàn tay nữa rất gần rất gần cô nhắm mắt lại nghĩ đến Max 'Max em xin lỗi hãy để em ích kỉ một lần này được không ? làm ơn ông trời hãy để cô đón nhận tình yêu này của người cô yêu lần cuối đi'

"Runa ,... chị Runa"

Nhưng tiếng thét đó vang lên làm cô bừng tỉnh dậy và đẩy Rer ra , lặng mình nhìn xuống sân khấu là Cry . Cry cầm chiếc micro đã lấy được của người quay phim bên cạnh , Cry đã liên lạc cho cô rất nhiều nhưng máy bận và thấy được hình ảnh cô trên tivi đang nhảy cùng Rer thì Crey lập tức tới đây ngay và ngăn chặn hai người lại.

"Cry? có chuyện gì vậy ?"

"Max anh ấy..."

PHỤP

Tiếng nói của Cry chưa kịp cất lên hết thì tất cả bóng đèn bị mất hết bao chùm một khoảng tối hư vu , mọi người phía dưới sôn xao nổi loạn. Còn Runa vừa nghe tới Max thì vội vàng vung tay khỏi Rer mặc cho anh đang giữ tay cô mà ôm váy chạy xuống chỗ Cry. Cô cảm thấy ân hận khi đã ở bên Rer lúc này chứ cô bây giờ đáng lẽ ra là ở bên Max cô nợ anh ấy quá nhiều rồi không muốn nợ Max thêm nữa. Khi tìm thấy được Cry thì những ánh đèn đột nhiên trở lại bây giờ xuất hiện trên sân khấu là một ánh đèn mập mờ nhỏ nhoi chỉ dọi xuống chỗ đứng của một bóng người đàn ông. Rer cầm chiếc micro trên tây run rẩy anh không biết liệu anh có thể giữ được cô ở lại không dù thế nào đi chăng nữa anh quyết định phải thử .

"TB..."

Tiếng nói dù rất là nhẹ nhàng với mọi người nhưng cũng đủ làm trái tim Runa trĩu nặng xuống đau đớn. Runa đứng yên thẳng người nhưng cô vẫn không dám quay lưng lại cô sợ sẽ rơi xuống là những giọt nước mắt. Cry bên cạnh dù rất bực bội nhưng cũng không muốn làm chị mình thêm khó sử quay lưng lại nhìn lên sân khấu.

Dường như đã đúng theo ý của mình rồi Rer thầm mỉm cười trong bóng tối rồi quay xuống bên cánh gà ra hiệu gật đầu với Ngọc Anh và Đức. Dưới bóng đèn mờ ảo trông thật sự cô đơn và lạnh lẽo và tiếng nhạc bắt đầu vang lên.. .

Anh không biết bao nhiêu sao trên trời

Anh không biết cuộc đời mai ra sao

Ɗù gian lao dù ra sao thì anh vẫn luôn có

Ϲó một người luôn bên cạnh anh mãi thôi

Anh không biết уêu em sao cho vừa

Anh không biết ngọt ngào haу trăng sao

Tình уêu anh dù không mấу lời

Ɲhưng lòng a biết ý nghĩa cuộc đời nàу khi có em

Và em ơi điều anh biết là

Mỗi khi em cười là bao nhiêu phiền lo trong đời biến tan

Và em ơi điều anh biết là

Ɲỗi nhớ tơi bời mỗi khi em rời xa chốn đâу em giận anh

Và em ơi điều anh biết là

Lắm khi đau lòng vì anh vô tình cho em buồn xót xa

Và em ơi điều anh biết là

Không cần câu hứa đã уêu hôm naу уêu nhiều hơn lúc xưa

Anh trông thấу bao bông hoa trên đời

Anh không thấу người nào xinh hơn em

Vì anh уêu trọn đôi mắt nàу

Yêu trọn tâm trí chỉ xin một đời được che chở em...

Đằng sau chiếc mặt nạ của Runa dần dần ướt đẫm những tiếng hát vẫn còn ,vẫn còn vang lên cô ngồi xuống đất trái tim đau khổ quằn céo. Cry thấy vậy liền nhìn lại sàn chữ T chỗ Rer vẫn đang đứng hát đó liền thầm xin lỗi Rer rồi ngồi xuống kéo Runa đứng dậy.

"Runa chúng ta đi thôi , Max anh ấy gặp tai nạn"

Câu nói vừa nói xong Runa liền bừng tỉnh bước đi theo Cry không quay lại nhìn sàn chữ T nơi người đàn ông cô yêu đang đứng đó đau khổ hát đó. Bóng người Rer nhìn đã ròi khỏi anh biết mình đã hết cơ hội rồi cô không chọn anh?.. Rồi sau đó là những thanh âm khiến mọi người nghe chói tai vang lên từ chiếc micro Rer vứt xuống sàn rồi bỏ đi đó ..

***

Bệnh viện X

"Max anh không sao chứ?"

Tiếng Runa hốt hoảng chạy tới bên giường bệnh người đàn ông khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh đang nở nụ cười khi nhìn thấy cô.

"em sao vậy anh có sao đâu chỉ là trượt chân trong nhà tắm chút xíu mà Cry đã nghiêm trọng đưa anh tới bệnh viện rồi. Anh không sao"- Max cầm tay cô và nói

"Lần sau em sẽ ở bên anh sẽ không để anh một mình như vậy đâu em hứa đấy , Max à em hứa đấy "- Cô vừa nói vừa khóc ôm lấy Max. Khôn mặt được trang điểm tinh tế bị nhòe ra khiến mặt cô không khác gì cô bé lọ lem.

"Anh ổn mà ,Runa hôm nay buổi dạ hội thế nào rồi , ổn chứ ?"- Max vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau mặt cho cô

"ổn..ổn " - Cô nói nhẹ nhàng giấu diếm

"Runa hay là mình tạm hoãn đám cưới ngày mai lại nếu như mà em chưa suy nghĩ kĩ ? "- Max lặng nhìn vào đôi mắt trong veo kia của cô hỏi

"Không .. không em suy nghĩ kĩ mà không hoãn em hứa đấy . Max chúng ta phải kết hôn.."

"Rồi anh hiểu mà ..nếu như em muốn dừng lại anh sẽ làm không sao đâu " - Max ôm cô vào lòng và cười

"không nhất định... không thể hoãn "

--- ------ ------ ------ --------

11:00 Phòng chờ lễ cưới

Tất cả mọi người trong phòng đang chuẩn bị đồ lễ phục và trang điểm cho Runa cho buổi lễ kết hôn tối nay. Bỗng tiếng gõ cửa rồn rập ở của phòng vọng tới.

Ngọc Anh đi ra mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Đức. Đức không nói không rằng xông thẳng vào trong phòng nhìn Runa hùng hổ nói :

"Cô có biết cô làm vậy, bây giờ Rer thế nào không ?Cậu ấy đau buồn đến điên rồi, cậu ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta. Cô mau đi khuyên cậu ấy đi."

" Anh ấy nhận lời đua xe vì anh ấy thích đua xe, sao tôi có thể khuyên anh ấy được"- Cô cố tỏ ra lạnh lùng nói.

"Runa, cô có biết đã lâu rồi Rer không đua xe hay không, hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Còn tôi vẫn nể tình xưa chúng ta còn là bạn mà tới đây nói cho cô biết .Tôi mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên cậu ấy hủy bỏ đi. Nếu không, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu. "– Đức ghiến răng ghiến lợi nhìn cô cảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.

Cô ngồi chết lặng tại chỗ sau khi nghe Đức nói, cô không ngờ mọi việc lại như thế. Ngọc Anh, MAi và Cry đều nhìn cô nhưng không biết nói gì trước sự việc này.

Bên dưới con đường có một hàng cây xanh rợp bóng, một cô gái đứng nép mình vào thân cây, những cơn gió khuya lạnh lẽo vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo vào người cô, nhưng cô vẫn không muốn dời đi.

Cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc chạy đến đỗ trước một căn nhà quen thuộc. Cô cảm thấy may mắn khi vẫn nhớ Ám Dạ Hoắc đã nói : " Bác đã cho phép Rer trở về căn nhà cũ của cháu " , nếu không cô không biết đi đâu tìm Rer.

Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Runa, dường như Rer gầy đi rất nhiều. Dù trong đêm tối cô vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm đầy u buồn của cậu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.Cô đưa tay lên miệng cắn chặt cố kiềm tiếng khóc đau xé trong lòng mình, nước mắt thi nhau rơi xuống. Đức muốn cô khuyên Rer, nhưng cô lại không có can đảm để gặp mặt, cô sợ…., cô sợ trái tim ngốc ghếch của cô sẽ lại chạy về bên cạnh cậu. Cô không thể, không thể làm như vậy, nếu làm vậy, cô sẽ rất có lỗi với Max.

Bây giờ Runa mới hiểu được cái cảm giác lặng lẽ nhìn người mình yêu thương từ xa mà không thể đến gần, càng không thể chạm vào. Vĩnh Phong đã bao nhiêu lần lặng lẽ nhìn cô thế này. Cảm giác của cậu cũng đau xót như cô thế này hay còn đau hơn gấp bội phần.

Rer lặng lẽ tra chìa vào trong ổ, mở cửa đi vào bên trong. Cô không còn đủ sức nhìn cậu thêm giây phút nào nữa, cô quay lưng bước đi. Những cơn gió dường như lạnh lẽo hơn, đóng băng sự đau đớn của cô càng làm cho nó đau đớn hơn. Tiếng bước chân dìu dặt vô hồn nên xuống nền gạch vang lên những âm thanh trong đêm tĩnh mịch.

"Runa"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play