Cứ như vậy chẳng mấy chốch thời gian lại trôi đi thật nhanh lại qua tới
mùa hạ rồi.Mùa hạ nói chung được nhìn nhận như là mùa với những ngày có
thời gian ban ngày dài nhất và nóng nhất trong năm, trong đó ánh sáng
ban ngày là chủ yếu, mặc dù ở các mức độ khác nhau theo vĩ độ. Ở các vĩ
độ cao, thời gian chạng vạng chỉ kéo dài trong vài giờ, càng lên các vĩ
độ cao hơn thì thời gian chạng vạng càng ngắn lại (nếu tính cùng một
thời điểm nhất định trong mùa hạ)
Hoa đã nở rực rỡ khắp nơi, vườn trước, vườn sau, nhà nhà .Các học sinh đã mãn khóa, các sinh viên đã
tốt nghiệp / ra trường .Người người đang sửa soạn "đi nghỉ hè" ...Như
mọi năm đang sửa sang các cửa hàng của mình để đón chờ người Việt khắp
thế giới sẽ về đây - Việt NAm - dạo chơi ít tuần, ít tháng ... Chúng tôi nghe nói, "Phiên Chợ Đêm" sẽ được mở ra, ngay phía trước Trung tâm
thànnh phố lần đầu tiên tại khu phố Bolsa, để chào mừng du khách đến từ
nhiều nơi trên thế giới.Trong nền Kinh tế còn nhiều khó khăn, xin cầu
mong quí vị thương gia, các bạn hàng sẽ có một Mùa Hè Thịnh Vượng, dần
dần trở lại không khí phồn thịnh như những năm xưa .
Còn chiếc đĩa phần mềm SOS đó chỉ là một bài kiểm tra do Max đề ra để kiểm
tra thực lực của mỗi người cũng là để Ác MA và Sáo Quỷ gần nhau. Sắp gần đến ngày hội 'VAMPER' ngày hội máu của thế ngầm rồi, 3 tháng qua trôi
đi khiến Runa cũng không thể làm nó ngừng lại từng chút được ngày mà ÁC
MA phải đối đầu với SÁO QUỶ có lẽ chính là ngày cô sẽ không bao giờ quên được. Cô ngồi trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, nhìn vào gương mặt trắng mịn của mình, bất giác nhếch mép cười khinh bỉ. Cô đưa tay lên
vuốt cánh môi hồng một cách nhẹ nhàng đầy nâng niu. Đôi môi này từng
được người đàn ông đó chạm vào, từng được người đàn ông đó tham lam
chiếm giữ.
Cô thích cái cảm giác được nhìn thấy hắn từ phía sau
lưng, bờ vai rộng như chứa cả một giang sơn bên trên đó. Cô mỉm cười,
một nụ cười tự xót cho chính bản thân đầy hèn nhát của mình. Cô từng
thề, thề trước ngôi mộ của cha mẹ, cô nói cô sẽ trả thù, cô nói cô sẽ
không yêu bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này. Cô ích kỉ tự cho
mình là người có thể làm được bất cứ mọi chu yện, nhưng cô không biết
được rằng từ khi người đàn ông đó bước vào cuộc sống của cô thì mọi thứ
đã không còn theo quỹ đạo riêng của nó.
Runa đứng lên đi lại phía học bàn lấy bên trong ra chiếc mặt nạ màu bạc sáng lóa, cô khẽ kéo ngón tay trỏ theo đường viền của chiếc mặt nạ. Nó đã theo cô trong suốt thời gian qua, nó rất đẹp, rất có khí chất của một bảo vật nguy hiểm vô giá.
Trên người cô lúc này là bộ đồ đen bó sát vào phần cơ thể, cặp đùi thon dài
càng thêm sắc nét, chiếc eo nhỏ nhắn được bao bọc không chút sơ hở làm
cho người thấy có một ý nghĩ rằng “Càng kín càng thích”. Cô đeo chiếc
mặt nạ lên mặt mình, điều chỉnh góc độ cân bằng rồi buộc sợi dây qua đầu một cách chắc chắn. Khi trang bị cho mình xong mọi thứ cô bước lại phía chiếc gương, tay nhấn nh ẹ vào góc bên phải trên cùng chiếc gương tạo
ra tiếng.
“Tít … Cạch”
Một cái tủ nhỏ tự động di chuyển
ra, bên trong cái tủ đó là dây thừng bằng da rắn mà Runa thường dùng,là một bảo vật đáng giá, kế bên nó là súng bắn tỉa, rất có lợi cho nhiệm
vụ lần này. Nhiệm vụ lần này là trừ khử người sẽ đứng ra đề cửa cho Sáo
Quỷ trong ngày VAMPER đó , hắn ta là người Hà LAn có tên là Vicky. Bối
cảnh gia thế ông trùm đứng thứ hai của Hà Lan ,là con người cực kì cẩn
thận về mọi mặt có rất nhiều vợ nhưng chưa hề có một đứa con nào ngoài
một đứa con gái 13 tuổi còn đang học bên Bỉ. Cầm khẩu súng trên tay cô
cẩn thận lắp đầy đạn và bỏ theo bên mình hai hộp phòng bị, nhét chúng
vào bên trong lưng quần thật chặt. Sau đó cô tiến đến bên cửa sổ, màn
đêm bên ngoài trong thật lạnh, bàn tay cô vô thức nắm chặt vào nhau tạo
ra những âm thanh rơm rớp.
“Vù..”
Bóng dáng cao gầy khuất sau màn đêm, một thân hình to lớn nhanh chống xuất
hiện bên cánh cửa khi nãy Runa vừa đi khỏi. Ánh mắt thâm sâu khó tả nhìn theo mọi cử chỉ của cô, hắn đưa điếu thuốc lên môi hít nhẹ, làn khói
trắng hòa tan vào trong không khí tạo ra mùi hương đặc trưng của riêng
mình hắn.
"sao em cứ phải như vậy chứ?"
**
Runa
nhanh chống đứng trước ba cánh cửa lớn của “THanh BÌnh” quả như bên
ngoài đẹp hơn trong hình rất nhiều. Do có vệ sĩ canh gác nên cô chỉ đứng phía xa chứ không thể trực tiếp đứng trước phía chính diện cổng chính.
Khẽ quan sát tình hình xung quanh, mọi thứ đều diễn ra một cách bình
thường, yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến bên tai.
Cô ngồi xuống dưới một gốc gây to cách đó không xa, lấy trong người ra
toàn bộ thiết bị quan sát, súng bắn tỉa, ống nhòm nhìn đêm và tấm bản đồ làm bằng da ra. Bàn tay linh hoạt trong một thời gian ngắn đã lắp xong
cây súng bắn tỉa, khoảng cách từ vị trí cô mai phục cho đến ba cánh cửa
là 30m, tầm mắt rơi vào ống nhòm, trước mỗi cửa đều có người. Hiện tại
chưa thể xác định được đâu là cửa chính đâu là cửa phụ, nếu không mai
vào nhầm cửa phụ thì cái mạng này của cô coi như xong.
Môi mỏng
khẽ nhếch lên, trong đầu cô lúc này đã nghĩ ra được một kế sách hoàn
hảo. Những tên này được đào tạo không phải là hạng thường nên dùng chiêu giương đông kích tây với bọn chúng chỉ làm hao tổn sức lực và tự khinh
thường trí tuệ của mình mà thôi. Trong hệ thống phần mềm mới nhất do cô
viết có thứ được gọi là ảo ảnh, nó có thể tạo ra hình ảnh 4D giống như
người thật trong chân không. Chỉ cần cho các con ảo ảnh này chạy vài
vòng và tạo ra âm thanh như đạn bắn là được. Bọn người tự nghĩ mình
thông minh đó nhất định sẽ gọi người tiếp trợ, cánh cổng không quan
trọng sẽ được bỏ qua, còn cánh cửa đi vào bên trong sẽ được tập trung
nhiều người hơn số lượng ban đầu gấp nhiều lần.
Lấy chiếc máy
tính bản được giấu cẩn thận trong áo ra, bàn tay cô lướt nhẹ trên các
con chữ, tạo ra các hình ảnh phụ kích khác nhau. Cô thoáng mỉm cười, tạo hình ảnh vài cô em dáng đẹp hở hang một chút, không chừng còn có ít hơn là những tên bịch mặt, áo đen, dáng người vạm vỡ. Phàm là đàn ông không ai không thích gái đẹp, đặc biệt là những tên làm nghề như bọn chúng,
càng thích thú hơn với những cô nàng sát thủ vì theo quan niệm của những tên này “Nữ sát thủ” Luôn là những cô nàng có thân hình quyến rũ và ánh mắt sắc lạnh đến hút hồn.
“Ting”
Ảo ảnh đã được tạo xong,
Runa lick vào hình toàn bộ thả chúng ra ngoài khỏi máy tính, từng người
từng người tranh nhau chạy về phía bọn chúng. Trên tay những cô nàng ảo
ảnh còn có súng, mỗi viên đạn được bắn ra từ nó đều do cô lòng âm thanh
và ánh sáng vào. Bọn người canh cửa thấy xuất hiện phục kích liền tản
ra, tên thì né đạn, tên thì cầm súng bắn ngược lại. Cô thấy thế không
khỏi cười thích thú, bọn chúng tha hồ bắn, tha hồ né nhưng không hề biết rằng dù có trúng cũng chẳng có cảm giác gì.
Đúng như dự đoán của cô, chưa đến 15 phút cửa động số một và số hai không còn người nào, bọn chúng đều tập trung lại trước cửa số ba. Theo như tính toán bây giờ cô
đã tìm được cánh cửa nào là thật nào là giả, nhưng khi suy nghĩ lại thì
không thể nào dễ dàng tìm ra được, nhất định trong chuyện này có vấn đề. Runa thu hồi tất cả ảo ảnh lại vào vi tính, không gian xung quanh bỗng c hốc trở nên im lặng, mùi thuốc súng vẫn còn thoang thoảng trong không
khí, nồng nặc, khó chịu.
Cô quay người nằm xuống phần đất mềm,
lấy ống nhòm ra khẽ quan sát thật kĩ hai cửa động để trống. Quả thật có
phát hiện bất ngờ, cửa động số hai trên miệng con hổ viên đá được lắp
hơi nghiêng về phía bên trái, nhìn lại hai cửa hai bên thì chúng nghiêng về bên phải. Ông ta đúng thật là một tên cáo già, những gì cô nghĩ ra
được người nham hiểm như ông ta cũng nghĩ ra được.Quả không hổ danh
Vicky.
Lần trong ống quần lấy ra một viên bi nho nhỏ, lần nữa cô
không khỏi thấy sảng khoái khi tham gia trò chơi này. Một mình rất kích
thích giác quan, cô đưa tay lên cao dùng một chút lực ném quả cam về
phía cánh cửa thứ số ba.
“Bùm”
Toàn bộ chỉ còn lại mùi máu tanh, cô mỉm cười bước ra khỏi bóng tối tiến về phía cánh cửa số hai.
Nhìn vào bản đồ cho thấy cánh cửa thật sẽ có ba cái nút nằm phía dưới
chân góc trái, Runa quỳ một gối xuống đất, đầu khẽ cúi, ngón tay giữa
đưa vào mò lần vào vị trí mà bản đồ nói đến. Quả nhiên có ba cái nút
hình vuông nhỏ nhỏ, nút chính giữa chạm vào hơi cộm lên nên cô quyết
định làm liều nhấn nhẹ vào cái nút đó.
“Ting”
Cánh cửa mở
ra, bên trong chỉ toàn một màu đen hoàn toàn không có bất cứ điều khả
nghi nào khác. Cô đi vào bên trong, lần theo con đường duy nhất tiến
vào. Càng đi càng sâu, nhưng cô cảm nhận được bên trong này có hơi thở,
cách âm tuy rất tốt nhưng trong không gian yên lặng này dù có một tiếng
động nhỏ nhất cũng có thể dễ dàng nhận ra được. Đi chừng 5 phút cô phát
hiện phía trước có chút ánh sáng, đi đến gần Runa đưa đèn bin lên quan
sát, trước mặt cô lúc này là một cánh cửa có khắc họa những hình nhảy
múa giống như những bức hình được chạm trong lặng mộ cổ ở Ai Cập.
Cô đưa hai tay lên chạm vào cánh cửa, tai áp sát vào nghe ngóng mọi âm
thanh bên trong. Có tiếng người nói chuyện với nhau, dây thần kinh trong cơ thể cô càng thêm căng ra, tình huống này là lần đầu tiên cô gặp
phải. Vừa nguy hiểm vừa an toàn, xung quanh lại không có bất cứ người
nào, chỉ duy nhất mình cô đứng trong cái bóng tối vô hình làm một nhiệm
vụ không dám chắc được bảo toàn tính mạng đi ra.
Bên trong hoàn
toàn im lặng không có bất cứ âm thanh nào. Cô mỉm cười nhìn thẳng vào
cánh cửa được khép kín, khi nãy cô đã đoán được chắc chắn có người đã
thông báo cho Vicky biết việc đột nhập cửa mật thất vừa rồi. Xem ra toàn bộ đã chuẩn bị sẵn sàng để chờ cô bước vào cái lưới mà bọn họ đặt ra
bên trong căn phòng, nếu như lực lượng của ông ta đã chết bên ngoài thì
con đường duy nhất ông ta có thể đi đó chính là trốn thoát bằng một
đường mật đạo bí mật khác.
Cô tìm trong người và lấy ra một cây
kim bằng bạc nhỏ, đưa vào bên trong khe cửa di chuyển lên xuống một cách nhẹ nhàng và đầy chuyên nghiệp.
“Cạch”
Cánh cửa cuối cùng được mở ra, cô đặt chân trái vào bên trong, trên tay cầm khẩu súng
chuyên dụng của mình khẽ bước. Mọi thứ trước mắt chỉ toàn một màu đen,
chỉ có duy nhất một luồng sáng yếu ớt phát ra từ bóng đèn nhỏ nằm trên
tường. Bỗng bước chân cô khựng lại, đôi môi anh đào lại lần nữa nhếch
lên.
Phía sau cách cô 3m có người đang đứng, hắn ta đang từng
bước từng bước đi lại phía cô. Hoàn toàn không gây ra bất cứ âm thanh
nào, cô đoán rằng hắn đã tháo giày tránh bị cô phát hiện. Nhưng hắn ta
đã quên một điều, tiếng động có thể làm mất được nhưng bóng người in
dưới đất là hoàn toàn không thể, dù cho nơi này hoàn toàn tối nhưng vẫn
hiện lên rõ lên cái bóng khiến hắn ta phải mất mạng.
Cô đứng im
bất động tiếp tục quan sát tình hình xung quanh, người đàn ông phía sau
mỗi lúc một gần. Hơi thở cô phát ra lạnh đến thấu xương, gương mặt mỉm
cười không còn nữa thay vào đó là ánh mắt có thể đốt cháy người đối
diện. Bàn tay cầm khẩu súng nhanh chống được thả lỏng, muốn bắn mục tiêu chính xác trước hết là phải thắng tâm lí của chính bản thân mình, chỉ
cần thả lỏng thân thể và ngón tay thì cơ hội chuẩn đích là 99%.
“Pằng”
Viên đạn bay lướt qua gương mặt Runa, cô mỉm cười lùi về sau hai bước. Người đàn ông phục kích vừa rồi không ngờ cô có thể thoát được nên thoáng do
dự, hắn ta chưa từng nghĩ một đứa con gái có thân hình trông vẻ yếu ớt
như cô thế mà lại tránh được viên đạn cách đầu không quá 1m.
Cô
xoay người lại đối diện với người đàn ông đó, đôi chân bật lên nhảy cao
về phía trước giật lấy khẩu súng trên tay hắn ta. Tay còn lại nắm chặt,
đấm mạnh thẳng từ trên đầu xuống vuông góc khiến hắn ta không thể đỡ kịp ngã xòa người ra đất, khóe môi gướm máu gương mặt hắn lộ ra vẻ căm ghét đến cực độ.
"Hãy đầu hàng đi"
Người đàn ông đó đứng lên,
gầm lớn. Chạy nhanh về phía cô, không biết từ khi nào trên tay hắn đã có một con dao lưỡi sắt dài xuyên xuống cán rất chắc chắn. Bàn tay đưa lên cao, nhắm thẳng vào người cô lao đến. Cô nheo mày thong dong nhìn hắn, 1 bước, 2 bước, 3 bước. Khoảng cách dần dần được rút ngắn, cho đến khi
con dao nằm ngay trước mặt thì.
“Phựt…… Khụ khụ”
Thân hình hắn ta chao đảo rồi ngã phịch xuống đất, con dao khi nãy giành cho cô
hiện tại đang được cắm sâu vào cổ hộng tên đó, độ sâu khoảng 6cm. Cô lấy chiếc khăn giấy từ trong người ra, khẽ lau những vết máu còn vương trên mặt, khoảnh khắc này cô tựa như một thần chết, chỉ cần đến gần máu sẽ
chảy thành sông.
Cô tiếp tục đi thẳng vào bên trong mà không có
bất cứ trở ngại nào, cho đến khi đứng trước chiếc bàn trà vẫn còn hơi
khói thì bên dưới gầm bàn xuất hiện hai người đàn ông đưa tay ra nắm
chặt lấy chân cô kéo mạnh. Lực kéo khá mạnh khiến cơ thể Runa chao đảo,
nhưng nhanh chống sau đó cô đưa hai tay đặt trên bàn, chiếc nhẫn màu đỏ
đeo ở ngón giữa bắn ra một cái đầu móc sắt nhọn kết ch ặt với mặt bàn.
Đôi tay được giữ vững, cô vung chân phải đá mạnh vào cạnh bàn, cánh tay
hắn ta đập mạnh vào phần vuông góc tạo thành một mảng đỏ tanh nồng.
Chân phải được giải thoát cô liền xoay người ngồi lên mặt bàn, đôi giày đen
sáng bóng lúc này cũng phát huy tác dụng của nó. Mũi giày xuất hiện một
mảnh sáng, cực mỏng. Cô nhất chân đạp mạnh lên bàn tay đang nắm chặt
chân trái, khẽ kéo nhẹ mũi chân. Trên bàn tay hắn ta nhanh chống xuất
hiện một đường cắt sâu khoảng 1.5cm. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu
súng không nhân nhượng nhắm vào tim bắn thẳng.
“Pằng….. Pằng”
Máu phun ra từ miệng vết thương, ánh mắt của bọn chúng vẫn còn được mở to.
Có thể do quá kinh ngạc vì sự khinh địch, và cũng có thể do cái chết này với bọn chúng vẫn chưa thật sự cam lòng.
Cô không thèm liếc nhìn bọn chúng, xoay người bước tiếp vào bên trong. Không khí mỗi lúc một u
ám, bàn tay cầm súng của cô cũng vô thức bị nắm chặt lại. Những kẻ bị cô giết vừa nãy chỉ là người chết thay cho việc thử sức lực của cô do
Vicky sắp xếp mà thôi. Sâu vào bên trong cuộc vui mới càng thú vị.
“Cạch”
Bỗng nhiên có một bàn tay to lớn tóm chặt lấy cổ cô, lực kéo của hắn ta
tương đối mạnh khiến cô ngã người rơi xuống đất. Nhanh sau đó cô thúc
mạnh chỏ vào hông hắn ta, mũi bàn chân đá thẳng lên mảnh lưỡi sắt nhọn
đâm vào giữa trán người đàn ông đó.
“A..aa”
Hơi thở mạnh
mẽ khi nãy sau lưng biến mất,Runa ôm cổ đau rát khó chịu đứng lên khỏi
người hắn ta. Khẩu súng trên tay nhắm thẳng vào vết thương khi nãy.
“Pằng”
Lúc này bên ngoài cửa động xuất hiện một thân hình mảnh khảnh, cô nhìn
thẳng vào bên trong cánh cửa chính giữa, đôi mày khẽ nhướng lên đầy
thích thú. Xem ra cô đã đến trể nên đã bỏ qua màn dạo đầu hấp dẫn này,
nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh cho thấy vừa nãy nhất định đã xảy ra
một vụ nỗ khá lớn, chết không biết bao nhiêu người, cảnh tượng này hoàn
toàn không thể nào dùng hai từ “bi thảm để diễn tả. Mùi máu tanh sộc lên mũi làm người con gái áo đỏ khó chịu, cách giết người này tuy tiết kiệm được rất nhiều thời gian và gia tăng người chết nhưng thật sự là kiểu
vô cùng biến thái. Xác người không còn nguyên vẹn, những mảnh vỡ rời rạc từ cơ thể bắn ra khiến người khác không khỏi chau mày. Cô tên là Cry .
Theo như cô quan sát thì cánh cửa đi vào bên trong nhất định là cánh cửa thứ hai, cô ta lấy chiếc Ipad ra xem xét và làm theo như các trình tự mà
khi nãy Runa đã làm. Cánh cửa được mở ra, cô đi theo con đường vào bên
trong, đôi môi mỉm cười.
Quả nhiên nữ sát thủ đi trước không phải là kẻ bình thường, tính theo thời gian cô chỉ đến trể không quá 20phút
thế mà mọi thứ đã được cô ta mở đường tất cả. Theo như cô biết thì muốn
giết chết toàn bộ những kẻ canh giữ mật thất hoàn toàn không phải là
chuyện dễ dàng gì, nhưng nếu như người đó có mẹo và cách phá giải suy
nghĩ trong đầu Vicky thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
“Pằng”
Cry nghe thấy tiếng súng thì lập tức bước nhanh vào bên trong, cảnh tượng
không thể nói được nên lời. Dưới mặt đất toàn là máu, những tên đàn ông
thân hình cao lớn thi nhau nằm trên đó không có một chút cử động. Cô ta
dừng lại trên chiếc mặt nạ sáng bóng kia, đôi chân thon dài đang đạp lên cổ một tên vệ sĩ tạo ra thâm thanh xương vỡ giòn tan.
Runa phát
hiện ra một người nữa xuất hiện nên cũng ngước mắt lên quan sát, người
con gái đó cũng có một chiếc mặt nạ che kính gương mặt. Thân hình mảnh
mai được bao bọc bởi bộ đồ đỏ bó sát hoàn toàn không để lọ da thịt ra
bên ngoài, trên tay người con gái đó còn có một khẩu súng ngắn màu đen
đang nhắm thẳng vào đầu cô nhắm tới.
Runa thoáng chau mày, người
con gái này là ai cô nhất thời chưa thể đoán ra nhưng trong lòng cô đang có một linh cảm không lành. Sự xuất hiện đột ngột của khiến bất ngờ,
cô được biết vệ sĩ của Vicky không có nữ, như thế có thể nói người con
gái này không phải là người của Vicky. Vậy thì người đứng phía sau cô ta là ai, tại sao muốn bảo vệ Vicky trừ khử cô?.Trông cô ta vẫn còn non
nớt tầm 14 15 tuổi, mái tóc đen ngắn che gần hết nửa khuân mặt.
Runa lên tiếng:
"Cô là ai?"
Cry mỉm cười bước từng bước đến trước mặt Runa, khẩu súng trên tay được cô xoay nhẹ nhàng tạo ra vòng tròn đẹp mắt.
"Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cô."
Runa nhếch môi mỉm cười đầy nham hiểm, người con gái trước mặt này lời nói
vô cùng sắc sảo. Phụng mệnh giết chết cô nhất định không phải là người
cô có thể xem thường được.
"Thì ra cô cũng là một con rối".
Lời nói vừa dứt Cry đã giơ súng lên bắn thẳng vào người Runa.
“Pằng”
Cô lộn người ra phía sau tránh đi viên đạn đang bay đến, khi né được đòn
công kích vừa rồi cô nhanh chống bắn trả lại. Hàng loạt tiếng súng vang
lên trong không gian yên lặng, hai cơ thể không ngừng di chuyển nhanh
chậm nhằm tránh né nòng súng của đối phương. Đến khi cô đã cướp được
súng của Cry thì quay lại giơ thẳng súng lên ngực cô ta “Pằng” viên đạn
sượt qua đuôi tóc có vết sẹo hình thập chéo khiến cô rùng mình.
Nhìn thấy vết sẹo trên cổ Cry, đôi chân Runa không khống chế được sự kích
động khụy xuống đất. Bàn tay rung rẩy đưa lên kìm chặt vết thương do
chính khẩu súng trên tay tạo ra trên cơ thể em gái mình. Thì ra mọi
chuyện mà cô không biết chính là đây, người con gái này chính là đứa em
mà cô luôn muốn nhìn nhận.
Runa ôm lấy Cry vào lòng hét lên:
"Châu, Châu.."
Khiến cho Cry nằm trong vòng tay Runa cũng phải cố ngước lên nhìn khuân mặt
đã rõ sau chiếc mặt nạ và chỉ mấp máy môi nở nụ cười khổ sở "Chị" rồi
ngất đi.
Tiếng hét vang rộng khắp căn phòng, cơ thể Cry dần trở nên lạnh giá, gương
mặt cũng hiện lên nét nhợt nhạt. Lúc này, điều duy nhất Runa biết đó
chính là đưa Cry rời khỏi nơi này lập tức, cô không hề hay biết phía sau mình cũng đang có nguy hiểm đang rình rập một cách mập mờ.
Một
bóng người thoáng qua, tiếng súng lập tức vang lên mang theo hương vị
đầy chết chốc, hai tên mặc đồ đen bị người đàn ông lạ mặt vừa bước vào
giết một cách không nhân nhượng. Hắn bước đến bên cạnh hai người, lấy
trong túi ra một viên thuốc màu đen bỏ vào miệng Cry, dùng tay nhấn nhẹ
vào cổ hộng cô, khiến viên thuốc kia trôi thẳng vào trong bụng Cry.
"Cry cứ giao cho tôi, còn cô hãy đi giải quyết Vicky đi".
Max nói xong lập tức bế Cry lên chạy thẳng ra bên ngoài, để lại căn mật
thất toàn mùi máu tanh vào cơ thể đằng đằng sát khí của Runa.
Nghĩ đến đây Runa lập tức nhặt khẩu súng của mình lên, bàn tay nắm thật
chặt, cô giương mắt quan sát xung quanh, mọi thứ đều tối như mực. Khẽ
nhắm mắt lại, dồn mọi tập trung vào những vật đang suy chuyển, trước mặt cô có một người, bên trái cạnh cánh cửa có một người, còn toàn bộ chỉ
là những cái xác chết không thể cử động. Như vậy, trong hai người này sẽ có một người là Vicky một người là tên vệ sĩ, giết ai cũng được, tất cả đều phải chết như nhau.
Đôi chân chuyển động, một bước, hai bước cứ như thế cô đã tìm được tên thứ nhất. Hắn ta vẫn chưa biết cô đang
tới gần nên vẫn ngồi im không động đậy, nụ cười trên môi Runa càng lúc
càng lạnh lùng, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía tên đó.
"Vĩnh biệt."
“Pằng”
Dù nơi đây không có ánh sáng, nhưng mùi máu và thuốc súng hòa trộn với
nhau tạo nên một bầu không khí đầy quỷ dị. Trong căn mật thất kín đáo
này chỉ còn lại duy nhất mình cô và ông ta, một là cô chết, hai là ông
ta chết. Nhưng bản thân Runa chưa cho phép mình chết, cô phải đem cái
mạng này ra chuộc tội, gặp mặt đứa em gái đáng thương của mình.
Vicky biết được nơi ẩn nấp của mình đã bại lộ nên tự mình bước ra mà không
cần Runa cung kính, cô nhắm thẳng họng súng tanh nồng vào đầu ông ta, cô chỉ thấy trên gương mặt Vicky nhanh chống xuất hiện một nét quỷ dị. Ông ta không phải là người bình thường, mọi cạm bẫy bên trong căn mật thất
này nhất định còn rất nhiều. Vicky bước đến đá mạnh vào chân cô, cô nhảy người ra sau né tránh, nhưng không ngờ sau đó ông ta lại đập mạnh bàn
tay vào bên hông cô, cảm giác đau đớn làm mọi giác quan của cô dường như ngừng hoạt động.
Nhân cơ hội đó Vicky bước đến vắt cơ thể cô lên vai, ông ta cười lớn tiến nhanh lại chiếc quạt gió to lớn nằm bên cạnh
chiếc giường màu vàng sáng lóa.
"Ác Ma tôi thử xem cô lợi hại tới đâu"
Trong lòng Runa thất kinh, cánh tay không ngừng đấm mạnh vào lưng ông ta,
nhưng Vicky sống chết không chịu buông cô ra. Trước khi bị ném vào trong chiếc quạt cô đã nhanh hơn ông ta một bước, cô cầm con dao được cắm bên khóe tai đâm mạnh vào gáy ông ta, trên đó liền hiện lên một đường dao
sâu ngoái, máu không ngừng phun ra.
Runa bật người, dùng chân đạp đầu Vicky thẳng vào trong cánh quạt, máu tanh, thịt sống, mọi thứ đều
được cánh quạt trộn thành một tạp chất thừa thải không hơn không kém.
"huỵch" nhưng chiếc khi đầu ông ta bị chém ông ta đã nhém một chiếc phi
tiêu vào bả vai cô khiến cô khụy xuống cảm giác tê liệt mắt nặng trĩu
nằm xuống đất.
Cô vẫn thấy có bóng người chạy lại phía mình đỡ cô dậy gọi tên cô là anh ? là anh sao ? hay là mơ đây ? Cô cười rồi cũng
ngất lịm đi
"Runa"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT