Gần cuối năm, công ty vô cùng nhiều việc, mấy ngày nay đầu óc Lucy rối tinh rối mù, chẳng những tất cả các thiết kế trong năm đều phải hoàn thành, một loạt cần được xác nhận mà còn phải nhận nhiệm vụ mới.

Mỗi ngày cô đều tăng ca đến mờ cả mắt, vừa xong việc liền chạy thục mạng đến trạm xe buýt, sợ không kịp.

Về đến nhà thì ăn một chút gì đó đơn giản rồi tắm rửa, xong liền ngã vật lên giường, ngủ li bì, ngay cả rét lạnh cũng không cảm giác được.

Năm giờ sáng trời còn mờ sương thì đã mơ màng rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, ăn chút cháo rồi bắt chuyến xe buýt đầu tiên đi làm. Đến chỗ giáp ranh thì chuyển sang một tuyến khác, lúc này mới có thể đi thẳng đến công ty.

Cuộc sống nhịp nhàng liên tục giống như tiếng trống trận càng đánh càng nhanh, không chấp nhận được một chút phân tâm.

Lucy giống như con quay, một chốc chuyển tới nơi này, một chốc lại chuyển tới nơi khác. Thiếu chút nữa thì quên chuyện đi thay thuốc.

Vẫn là Natsu gọi điện thoại tới, lúc này cô mới vội vã chạy đến bệnh viện.

Cái gọi là trước lạ sau quen, lần này Lucy gần như là mặt không đổi sắc ngay trước mặt Natsu đang nhìn chăm chú vén áo lên.

Vừa thay thuốc vừa cùng Natsu nói chuyện phiếm, ghé vào lỗ tai hắn nhấn mạnh, buổi tối thứ bảy nhất định phải giải thích rõ ràng với mẹ hắn.

Anh cũng không đáp lời cô, mặc cho cô ở bên tai mình nói liên miên cằn nhằn không ngừng, nhìn cô lúc thì lo lắng, lúc thì khẩn trương, cảm thấy hết sức thú vị.

Thay băng thuốc xong, cô sửa sang lại quần áo, lại cứ ở trong phòng anh chần chừ không đi ra.

Anh chú ý tới động tác nhỏ của cô cũng không vạch trần, vừa xem tài liệu, vừa liếc mắt nhìn cô, chờ cô mở miệng.

Cô do dự mãi, vẫn là nhịn không được đi tới bên cạnh anh, "Bác sĩ Dragneel, thật ra không cần chờ đến tối thứ bảy."

Anh ngẩng đầu nhìn cô.

"Anh xem, " Lucy đi bên cạnh kéo lại ngồi đối mặt với Natsu, "hiện tại anh có thể nói với mẹ anh, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, tôi sẽ không cần đi!"

Đầu cô phản ứng có chút chậm, hiện tại mới nghĩ đến thật ra đây là chuyện rất đơn giản, nếu khi anh về nhà, thuận tiện cùng mẹ mình giải thích một chút, kỳ thật bọn họ quan hệ gì cũng không có như vậy thứ bảy cô sẽ không phải đi gặp Dragneel phu nhân.

Tuy rằng điều kiện của Natsu thực mê người, cơm tối cô không cần bỏ tiền. Nhưng mà vô duyên vô cớ bị hiểu lầm là bạn gái người khác còn theo người ta đi gặp cha mẹ gì đó, thật sự là rất không bình thường.

Natsu xoay mặt nhìn Lucy, tuy rằng trên mặt lạnh như băng không có một chút biểu tình nào, lại đặc biệt tuấn tú.

Anh lớn lên thật xuất sắc. Cô chớp chớp mắt, mong chờ nhìn anh, "Bác sĩ Dragneel, anh thấy thế nào?"

Anh nhìn chằm chằm cô vài giây xong mới lạnh lùng mở miệng: "cô đã có bạn trai?"

"Chưa có nhưng mà......"

"Tối thứ bảy không có thời gian?"

"Có, nhưng mà......"

"Có tiền ăn bánh ngọt không?"

"không có......" Lucy uể oải cúi đầu, anh cứ vạch trần điểm yếu của cô để làm gì vậy!

"Vậy được rồi." Natsu đẩy gọng kính, "Tối thứ bảy tôi sẽ đến đón cô, hiện tại......"

Anh từ trên ghế đứng lên, áo blu không nhiễm một hạt bụi, càng tăng thêm vẻ lạnh như băng vô tình, "Tôi phải làm việc, cô ra ngoài đi!"

Sao có thể như vậy! Trong lòng cô đem anh ra mắng hàng trăm lần, rõ ràng chỉ là một câu nói, sao hắn cứ không giải thích!

Còn có Dragneel phu nhân, cô đã nói rất rõ ràng, cô chỉ là bệnh nhân mà thôi, vết mổ cũng đã cho bà xem, mà bà vẫn không tin!

Mẹ con bọn họ thật kỳ quái! Cô đem hòn đá nhỏ ven đường tưởng tượng thành anh cho một phát đá ra thật xa, thở dài, thế mới cảm thấy cảm xúc bị đè nén trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Đi thì đi còn được ăn tối miễn phí. Nhất định cô phải ăn thật nhiều! Tốt nhất là ăn cho hắn không có tiền trả thì thôi!

Thật sự là phiền toái muốn chết! Lucy vừa đi vừa căm giận than thở trong lòng.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một hồi còi, Lucy cũng không thèm ngẩng đầu, trực tiếp đi vào lề đường. Đúng là giàu nghèo chênh lệch, người ta mỗi ngày lái xe đi khắp nơi, cô thì một đồng đi xe buýt cũng đau lòng!

"Lucy Heartfilia, " Thanh âm quen thuộc truyền vào lỗ tai, cô ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang thò đầu ra cửa xe nhìn cô cười cười.

"Là anh à, " Lucy đi qua, "thật trùng hợp."

"Lên xe đi, tôi đưa cô về công ty." Loke nghiêng người mở cửa xe bên kia nói với cô.

"không cần." cô lắc đầu, "Tôi sắp tới rồi, không cần phải ngồi xe."

"Mau lên đi." trên mặt Loke là vẻ ôn hòa, không có một chút bức bách hay thúc giục, lại làm cho Lucy không có biện pháp cự tuyệt, "Nếu cô không lên mau, cảnh sát giao thông sẽ phạt tôi mất."

Lucy vừa nghe phạt tiền, làm sao còn để ý gì khác, chạy nhanh lên xe, thắt dây an toàn thật tốt mới quay đầu sang Loke nói: "Công ty tôi ngay phía trước, tôi đi mười phút đồng hồ là tới, thật sự rất phiền anh ."

"không phiền." Loke cười tủm tỉm đạp chân ga, "Tiện đường mà thôi."

"Hôm đó chắc khuya cô mới về đến nhà?"

"Đúng vậy!" Lucy không hề đề phòng đã mở miệng, "Tôi đến trạm cuối cùng còn phải đổi xe, người đi xe buýt thật đông, tôi thật vất vả mới chen lên được một chiếc."

Ngày đó lúc cô về nhà đã hơn chín giờ, một mình cô đi trên đường lớn trống trải, trong lòng vừa sợ hãi vừa căng thẳng, cho đến khi về nhà, nằm ở trên giường, thì mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong lòng Loke khẽ động, "Đổi xe? cô đang ở chỗ nào?"

"Ngoại thành tây." Lucy thở dài, "Là chỗ rất vắng vẻ."

Loke kinh ngạc nhíu mày, vậy mà cô lại ở một chỗ hỗn tạp như thế.

Nhưng hắn thông minh không có biểu hiện ra cảm xúc gì chỉ là vẻ ôn hòa theo lời của cô dần giảm xuống. Hắn là bác sĩ tâm lý, luôn luôn phân tích tâm lý mỗi người theo từng câu nói.

Mà Lucy lại ngốc, thật dễ dàng bị người ta nắm rõ tính cách.

"thật vậy sao? Anh cũng thích món điểm tâm ngọt?" Ánh mắt Lucy sáng bừng nhìn loke, cuối cùng đã tìm được một người cùng sở thích!

"Đúng vậy." loke lên tiếng, lại hơi hơi nhíu mày một chút, "cô có cảm thấy đàn ông thích món điểm tâm ngọt rất kỳ quái?"

"không! không!" Lucy liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy thoáng cái khoảng cách giữa cô và hắn đã được kéo gần lại trở nên vô cùng thân thiết.

"Sở thích của mỗi người không giống nhau, sao tôi lại cười anh, thật vất vả tìm được người giống mình, tôi vui mừng còn không kịp!"

"Vậy là tốt rồi, " Nụ cười trên mặt loke càng thêm sâu.

Dọc theo đường đi hai người trò chuyện thật vui vẻ, hắn ung dung thản nhiên gần như biết rõ hết tình hình của cô, thậm chí ngay cả quê cô ở đâu cũng biết.

Cô đang đắm chìm trong cảm xúc tri kỷ thân thiết cho nên căn bản không phát hiện, rõ ràng chính mình đi bộ chỉ hơn mười phút là đến nơi, vì sao lái xe lâu như vậy còn chưa tới.

Thẳng đến khi trước mắt xẹt qua một cảnh tượng xa lạ, Lucy mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

"không đúng bác sĩ Spirit, đây không phải là đường đến công ty tôi!" cô mở to hai mắt bám vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, thật giống như con sóc nhỏ vịn lên thân cây.

"không phải anh đi lầm đường chứ?"

"thật sao?" loke nhíu mày, dừng xe nhìn ra bên ngoài, "Hình như có điểm không đúng."

"Bác sĩ Spirit nhìn đường thật dở!" Lucy giống như phát hiện được đại lục mới, mắt to đảo qua đảo lại, bên trong đều là ý cười, "Anh không nói sớm, tôi sẽ chỉ đường, thật không ngờ anh lại mù đường như thế!"

"thật xin lỗi." trên gương mặt ôn hòa của hắn lộ vẻ có lỗi, "Tôi nghĩ có thể tìm được, không ngờ cuối cùng vẫn đi nhầm ."

Hắn điềm đạm nhìn cô, trong lời nói đều là tự trách, "Tôi không làm cô muộn giờ chứ? thật có lỗi, tôi...... từ nhỏ khả năng nắm bắt phương hướng của tôi đã kém......"

"không sao!" lucy rộng lượng vỗ vỗ bả vai loke, "Bạn của tôi cũng thế nên tôi hiểu, anh không cần như vậy, tôi biết anh cũng chỉ có ý tốt."

Cô quay đầu nhìn ngoài xe, cảnh tượng hoàn toàn xa lạ làm cho cô có chút lo lắng, " hiện tại chúng ta nên trở về như thế nào đây?"

"Có rồi." loke lấy điện thoại ra, cười cười với lucy, "Trong điện thoại có bản đồ."

Sau khi mở bản đồ, lucy mới phát hiện bọn họ đã ra xa thành phố, một khu còn chưa phát triển.

Loke đi theo hướng dẫn trên điện thoại, thật vất vả mới tới công ty Lucy.

"Hôm nay thật sự rất xin lỗi." Loke đưa Lucy đến trước cửa công ty, "Hại cô lãng phí thời gian dài như vậy."

"không có gì." Lucy nhìn thời gian trên di động, "Anh cũng không cố ý, không cần để ở trong lòng, tôi còn phải cám ơn bác sĩ đã đưa về."

"Cứ gọi tên tôi đi như vậy quá khách khí." hắn do dự một chút, vẫn là đưa tay xoa xoa đầu cô, "Lucy, lần sau có thể cùng cô ăn món điểm tâm ngọt không?"

Trước khi Lucy muốn cự tuyệt hắn đã đã mở miệng trước, "cô có biết không, tôi là đàn ông thích ăn món điểm tâm ngọt rất khó mở miệng, coi như là giúp tôi, cô đi cùng tôi được không?"

Loke đã nói đến đây, cô căn bản không có biện pháp cự tuyệt. Nhưng mà cô không có dư tiền để ăn món điểm tâm ngọt, trong lòng Lucy rối rắm một chút.

Nhưng mà cô có thể chỉ đi cùng hắn thôi, không có ai quy định đi nhất định phải tiêu tiền mà!

Vừa nghĩ như vậy, lập tức Lucy liền vui vẻ.

"Được, lần sau tôi sẽ đi với anh. Tôi sắp muộn rồi, tôi đi trước đây!"

"Được, gặp lại sau."

Loke nhìn cô vội vàng vọt vào thang máy, tóc đuôi ngựa sau đầu vung vẩy, trẻ trung đầy sức sống. Cảm thấy tâm tình của mình cuối cùng cũng sáng rõ.

Kết hôn, dường như cũng không phải chuyện đáng sợ, Loke ngồi trên ghế lái khởi động xe, nếu đối tượng cũng đáng yêu giống như cô gái nhỏ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play