"Mặc áo vào!" Natsu đem áo lông nhét vào tay Lucy, quay đầu nhìn mẹ mình, "Mẹ đến có việc gì vậy?"

Bà Lena quơ quơ cặp lồng giữ ấm trong tay, "Mang cơm trưa cho con." Nhưng mắt lại nhìn Lucy chằm chằm không chớp, dường như sợ cô chạy mất vậy.

Lucy mặc áo lông vào thấy trong phòng không khí quỷ dị, áo lông cũng không kịp thắt, định rời đi ngay.

Nhưng mà vừa mới đi được vài bước đã bị bà Lena cản lại, Dragneel phu nhân ung dung cười, vẻ mặt rất là thân thiết, "Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này có thể bấm ra nước luôn, ánh mắt cũng thật linh động! không tồi, thật không tồi!"

Lucy quẫn bách, đưa tay gạt gạt tóc, "Cái đó, bác à, cháu đến khám bệnh, không có quan hệ gì với bác sĩ Dragneel cả."

Dragneel phu nhân lại giống như không nghe thấy lời cô nói, đem cặp lồng giữ ấm đặt trên bàn Natsu, trực tiếp kéo tay Lucy tới gần, "Con ngoan, nói cho mẹ biết, con tên là gì? Nhà ở đâu? đang làm chỗ nào? Ba mẹ con đâu? Có khỏe không?"

"Được rồi!" Natsu một tay túm lấy Lucy từ tay mẹ mình kéo ra, "cô ấy chỉ là bệnh nhân thôi."

Dragneel phu nhân che miệng cười, "Nhìn ăn ý chưa kìa, nói chuyện cũng thật giống nhau."

Gân xanh trên thái dương Natsu chịu không nổi giật giật vài cái, nhìn thoáng qua Lucy đang xấu hổ nhìn hắn, "cô ấy đến làm phẫu thuật khối u tuyến sữa, mẹ để người ta về đi."

Hắn biết mẹ hắn muốn hắn kết hôn đến điên rồi nhưng tùy tiện nhận một cô gái làm con dâu, thật sự là......

Lucy vội vàng ở một bên phụ họa, "Đúng vậy bác, cháu chỉ là bệnh nhân thôi."

"Giải thích chính là che dấu." Lỗ tai Dragneel phu nhân lựa chọn loại bỏ, "Natsu cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lạnh lùng, con đừng để ý." Bà nhìn Natsu chớp chớp mắt, "Nhưng mà từ khi gặp con thì núi băng liền biến núi lửa, thậm chí còn ở văn phòng nhịn không được...."

"Mẹ....."

"Bác, cháu đúng là bệnh nhân mà!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lucy xấu hổ đỏ bừng, đôi con mắt trong suốt linh động mở to nhìn bà Lena, cắn răng, trực tiếp vén áo lông lên. Kéo áo ngực trái xuống, chỉ vào vết thương trên ngực mình nói: "không tin bác xem đi!"

Bà Lena và Natsu không hề nghĩ tới Lucy thế nhưng trực tiếp xốc áo lên, Natsu nghiêng đầu sang chỗ khác, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng lại xuất hiện chút ngượng ngùng hiếm thấy, mắt rủ xuống hướng Lucy thấp giọng nói: "Kéo áo xuống!"

Thật ra Lucy không nghĩ nhiều lắm, trong lòng cô Natsu Dragneel là bác sĩ, anh làm phẫu thuật cho cô, lại thay băng đổi thuốc, tuy rằng lúc ấy cô rất thẹn thùng nhưng lúc này bỗng nhiên thấy cũng chẳng có gì.

Dù sao hắn cũng đã nhìn rồi, nhìn chút nữa cũng không sao cả.

Dragneel phu nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền mừng rỡ hoan hỉ lan tràn trên mặt, "Đừng nói nữa, mẹ biết hết rồi."

Bà cười gần như toe toét, "Natsu chưa bao giờ làm loại kỹ thuật nhỏ bé như phẫu thuật khối u tuyến sữa này nhưng giờ lại làm trong chính phòng mình, không ngờ lần này nó lại cho con ngoại lệ."

Nói xong, bà nhìn sang sắc mặt càng ngày càng đen của Natsu, nháy nháy mắt, dùng bả vai đẩy hắn, nói nhỏ: "Con trai, con thừa nhận đi!"

"Bác à, cháu và bác sĩ Dragneel thật sự không có quan hệ gì hết." Lucy cảm thấy đau đầu không thôi, sao một bệnh nhỏ mà sinh ra lắm chuyện như vậy! Cô vội vàng quay đầu sang anh nháy mắt, muốn Danh cùng cô giải thích.

Không ngờ Natsu anh lại dời mắt, không nhìn cô!

"Được rồi!" anh đẩy đẩy gọng kính trên mũi, trong mắt cực nhanh xuất hiện một tia sáng, "Ăn cơm trước rồi nói sau."

Vì thế, Lucy liền lơ ngơ ở trong phòng Natsu ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm trưa, cô phải chịu đựng vô số lần Dragneel phu nhân nhiệt tình gắp thức ăn còn có đủ loại thắc mắc.

Lucy cô vốn ngốc, làm sao đấu lại Dragneel phu nhân đã thành tinh, cuối cùng chẳng những bị người ta nắm hết các loại tình huống trong nhà, thậm chí ngay cả số điện thoại cũng nằm trong di động Dragneel phu nhân. (kai: chị pị lây bệnh của anh r'(> v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play