"Đau không?"-Linh chạm nhẹ vào vết bầm trên mặt Phong.
"Em nghĩ đau không?"
Linh không nói không rằng, cô đột ngột rướn người lên, tay câu cổ anh kéo anh cuối xuống gần mình.
"Đừng phá nữa, không phải em bảo đói sao, phá như vậy làm sao anh nấu cho em ăn?"
"Sao lúc đó không tránh?"
Anh chỉ cười, rồi đẩy cô ra ngoài phòng khách-"Ra đây đợi anh làm xong rồi ăn!"
_____________________
"Con gái ta làm tốt lắm!"
Nguyệt Mỹ mỉm cười kiêu ngạo-"Phen này xem cô ta có chịu được hay không?"
Vừa lúc đó một tên đàn em vào báo cáo với Nguyệt Hoa.
"Thưa phu nhân, có một tên lạ mặt muốn gặp bà."
"Hắn có nói hắn tên gì không?"
"Thưa là không!"
"Vậy ta không tiếp!"
Tên đàn em đó nói tiếp-"Nhưng hắn nói hắn biết rõ về cô gái tên Tuyết Linh, hắn muốn hợp tác với bà."
Nguyệt Hoa ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý tiếp chuyện với kẻ lạ mặt kia.
"Chào Lưu phu nhân!"-Một tên nam nhân bước vào, trông hắn trạc tuổi Nguyệt Mỹ, con gái bà.
"Cậu nói cậu biết rõ về Lâm Tuyết Linh?"
"Phải! Rất rõ."
"Hừm! Tôi nghĩ phải có lý do gì đó cậu mới hợp tác với tôi chứ nhỉ?"
"Phu nhân quả thật rất tinh ý, dĩ nhiên phải có điều kiện trao đổi chứ."-Anh ta trả lời.
"Vậy điều kiện của cậu là gì? À mà điều kiện gì cũng được chỉ cần nó vừa sức với tôi, còn không thì sẽ không trao đổi gì hết và cũng không hợp tác."
Anh ta cười đầy ẩn ý-"Bà yên tâm, điều kiện của tôi cũng rất dễ."
"Vậy mau nói đi!"
"Nếu hợp tác thành công thì tôi muốn bà giữ lại mạng cho Tuyết Linh, ngoài ra thì tôi muốn con gái bà làm vợ tôi."
"Giữ mạng cho cổ ta thì được nhưng..." - Nguyệt Hoa im lặng.
"Tôi đồng ý!"-Nguyệt Mỹ lên tiếng trả lời thay mẹ mình.
Nguyệt Hoa có hơi ngạc nhiên-"Con chắc là đồng ý?"
"Con chắc chắn, thưa mẹ!"
"Được nếu vậy thì hợp tác vui vẻ!"-Anh ta chìa tay ra.
Nguyệt Mỹ bắt tay anh ta thay mẹ mình.
Anh ta định về thì Nguyệt Hoa gọi giật lại-"Khoan đã! Cậu tên gì?"
"Lâm Thạch Minh."
.........................................
Điện thoại Linh kêu tít tít vài tiếng báo hiệu có tin nhắn đến.
Cô lười nhác cầm điện thoại lên xem...
[Chào em gái!]
Là từ một số điện thoại lạ gửi đến, nội dung tin nhắn tuy chỉ vỏn vẹn có
ba chữ nhưng cũng khiến người nhận có linh cảm chẳng lành.
Linh nhấn gọi vào số điện thoại đó nhưng...
"Thuê bao quý khách..." - vừa nghe được vài chữ đầu Linh đã ngắt máy, người
bên kia đã nhanh hơn cô một bước, có lẽ hắn đã khóa sim điện thoại lại
rồi.
"Làm gì ủ rũ thế?"-Bảo Ngọc đặt dĩa sandwich lên bàn.
"Tớ ước gì tớ chưa từng được sinh ra!"-Linh lảm nhảm.
"Sao lại nói vậy?"
"Mọi chuyện như thế này chẳng phải là vì tớ hay sao?"
"Cô bạn ngốc của tôi à! Đâu phải là do cô, cô cũng đâu biết chuyện gì đâu.
Chỉ là do mấy vị tiền bối gây loạn rồi chúng ta hưởng hậu quả thôi, nghĩ nhiều làm gì?!"-Vừa nói Bảo Ngọc vừa dí dí ngón tay lên trán Tuyết
Linh.
Tuyết Linh thở dài một tiếng-"Có lẽ vậy!"
Vừa đúng lúc Thiên Ưng đến-"Hai nàng này thư thả nhỉ, Uyên Nhi hoá điên ở nhà bà Nhã Uyên kìa!"
"Anh/cậu nói gì?"-Tuyết Linh và Bảo Ngọc đồng thanh.
"Shock tâm lí nặng, bây giờ cô ta hoá điên rồi."-Thiên Ưng trả lời.
"Sao lại đến nỗi như vậy?"-Bảo Ngọc sửng sốt.
"Tớ đi qua chỗ Nhã Uyên."-Tuyết Linh với lấy cái áo khoác rồi chạy ào ra cửa.
Bảo Ngọc chạy ra theo nhưng không kịp, Thiên Ưng đành chở cô chạy theo Tuyết Linh.
"Aaaaahhh...! Mấy người là ai? Buông tôi ra!"-Uyên Nhi vùng vẫy trên giường không cho bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô.
Cô ta quậy tung cái phòng, khiến mọi thứ hỗn độn.
"Ý! Mặt ông nhìn mắc cười quá! Hahaha!"-cô ta đổ mực và màu nước khắp nơi,
xong lại vẫy màu lên người mấy cô y tá và ông bác sĩ. Đạt được mục đích, cô ta ngồi cười "hì hì" một cách ngớ ngẩn.
Nhân cơ hội cô ta
ngồi im, một cô y tá bắt được cô ta, mấy người còn lại ào đến đè chặt cô xuống giường để tiêm thuốc an thần cho cô.
Sau một hồi vũng vẫy, cô ta bắt đầu mệt, bây giờ ông bác sĩ mới có thể chích thuốc cho cô.
Cuối cùng Uyên Nhi cũng ngủ, mấy người y tá cùng với ông bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, họ thu dọn đồ rồi ra ngoài nói chuyện với Nhã Uyên.
Sau
cuộc nói chuyện, Nhã Uyên có vẻ trầm tư, bác sĩ cùng y tá thì ra về. Lúc họ về cũng là lúc Tuyết Linh, Bảo Ngọc, Thiên Ưng đến.
"Cô ấy sao rồi?"-Tuyết Linh là người chạy vào nhà đầu tiên.
Nhã Uyên mệt mỏi nói-"Có thể phải đưa con bé vào trại."
"Không thể nào! Mới mấy hôm trước còn bình thường mà?"
"Con bé bắt đầu có biểu hiện lạ khoảng vài hôm, đến hôm qua thì bắt đầu quậy phá và hôm nay thì..."-nói đến đây Nhã Uyên dừng lại.
"Vậy chị định làm gì?"-Bảo Ngọc hỏi.
"Có lẽ chị phải đưa con bé vào trại."
Ba người nhìn nhau rồi cùng nhìn Nhã Uyên.
"Chị chắc không?"-Tuyết Linh nhẹ giọng hỏi.
"Chị cũng đâu còn cách nào khác."
Trong lúc bốn người đang nói chuyện, ở ngoài cổng có một chiếc xe màu
đen đỗ lại. Người đàn ông ngồi trong xe nhìn vào nhà Nhã Uyên được một
lúc thì chạy xe đi...
Nếu... Một ngày nào đó anh không còn bên cạnh em nữa thì em đừng khóc có được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT