7h30 tối-Tại nơi làm việc của Bảo Ngọc.

"Cậu đến lâu chưa?"-Bảo Ngọc vội vã chạy ra.

"Khoảng năm phút!"

"Vậy... giờ chúng ta đi đâu?"-Bảo Ngọc lại hỏi.

"Tìm nơi nào đó dễ nói chuyện đi."

Bảo Ngọc "ừ" một cái rồi nhanh chóng nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay Tuyết Linh.

Thiên Ưng mệt nhọc tiếp tục nghiên cứu sấp hồ sơ về manh mối để lại sau vụ lấy cắp. Những thông tin này chẳng có gì hữu ích vậy mà cha cứ bắt anh phải nghiên cứu. Mệt thật mà!

[Tối nay không đi chơi hả anh?] Tin nhắn từ Uyên Nhi.

[Anh xin lỗi tối nay anh bận.]

[Vậy mai anh phải bù lại cho em đó nha.]

[ừ!]

Ưng khóa điện thoại. Nghĩ rằng bản thân đã quên Tuyết Linh nhưng mỗi lúc nhắn tin với Uyên Nhi anh lại nhớ Linh nhiều hơn, tại sao vậy?

Linh biến mất đột ngột trong tình trạng cả hai không nói chuyện với nhau. Mối quan hệ của cả hai đang có vấn đề. Lúc Linh biến mất cũng là lúc Ưng đau khổ nhất, đáng lẽ anh không nên trách cô ấy quá nhiều vì cô ấy là nạn nhân. Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn...

"Năm đó tại sao đột nhiên cậu lại biến mất?"-Bảo Ngọc nhẹ nhàng khuấy ly cà phê.

"Đời sao biết được tương lai! Năm đó tớ đi thế thân cho ba mẹ."

"Thế thân? Gia đình cậu gặp việc gì khó khăn sao?"-Bảo Ngọc ngạc nhiên.

"Tớ không muốn thêm cậu liên lụy nên cậu chỉ biết Tuyết Linh tớ đã thay đổi. Tớ trở về để giải quyết mọi thứ trong quá khứ. Và sau này ở trước mặt người khác thì gọi tớ là Bảo Lam."

"Bảo Lam...?"-Ngọc nhíu mày.

Linh gật đầu "ừ"

Thời gian trôi qua lâu như vậy hiển nhiên con người ta cũng thay đổi, Ngọc không hỏi nhiều vì nếu Tuyết Linh muốn nói ắt hẳn cô ấy sẽ nói.

Cả hai im lặng nhâm nhi ly cà phê của mình... Năm năm... Tưởng chừng như rất ngắn nhưng thật chất lại rất dài. Năm năm qua mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, không chỉ bản thân hay cuộc sống của họ thay đổi mà cả sự vật, thành phố nơi họ sống cũng thay đổi rất nhiều...

Sáng nào cũng phải thức sớm để vào trường mặc dù vào đó cũng ngủ nhưng Linh vẫn phải đi. Trời ạ! Sao lại bắt tôi đi học? Chả phải mấy người huấn luyện tôi hết rồi sao?

Đang lim dim ngủ thì Linh nghe thấy giọng nói thánh thót của bà cô dạy Hoá, hình như bà ta đang la mắng một đứa vào trễ.

"Thiên Ưng! Dù có là học sinh xuất sắc hay là công tử nhà giàu thì em cũng nên biết kỷ luật một chút. Lần sau không được tái phạm nữa!"

"Vâng! Thưa cô!"

Bà cô nghiêm nghị gật đầu, vừa la mắng người vô trễ xong sẵn tiện bà ta chuyển hướng sang Tuyết Linh.

"Còn em Bảo Lam, nếu em đã đi học phiền em nghiêm túc một chút. Đã tóc nhuộm màu lại còn hay ngủ trong lớp."

Tuyết Linh ngẩng đầu dậy, lườm bà cô bằng một ánh mắt lạnh ngắt. Bà ta cảm thấy lạnh sống lưng đành giả ngờ giảng bài tiếp.

Về phần Thiên Ưng đã vào học được mấy ngày rồi bây giờ anh mới biết trong lớp mình có một bạn học với màu tóc kỳ lạ, ngạc nhiên thật. Nhưng Ưng phát hiện ra rằng mái tóc của cô bạn đó không nhuộm màu mà là tự nhiên, mà trên đời này làm gì có ai có mái tóc màu bạch kim như vậy?

Ra về

Đợi mọi người trong lớp ra hết Linh mới đứng dậy đi ra, đi được vài bước thì bị gọi lại.

"Bạn Bảo Lam!"

Tuyết Linh sững người, giọng nói này là Thiên Ưng. Cô cố giữ bình tĩnh, quay người lại.

"Chuyện gì?"

"À!..."-Thiên Ưng có hơi khó nói.

"Nếu là tóc của tôi thì nó sẵn vậy, muốn nói gì thì nói tôi chả quan tâm."-Tuyết Linh sổ một tràng rồi quay lưng đi.

Thiên Ưng đơ người. Cô gái này sao lại lạnh lùng và phũ phàng như vậy? Nhưng... Khuôn mặt có vẻ hơi quen...

Không nhận ra mình sao? Thật sự đã quên mình rồi sao? Nếu đã vậy thôi thì đừng vấn vương gì nữa, đừng lo cho anh ta nữa Linh à! Anh ta đã quên mày rồi.

Linh lăn vòng vòng trên giường, chìm trong suy nghĩ mông lung.

Nên quên hay nên nhớ? Thật khó mà!

Nhưng dù có biết Linh là ai thì anh ta đã có người mới rồi...

Cô gái đó thật giống Tuyết Linh, có lẽ nào...? Nhưng tên cô ấy là Bảo Lam mà, chắc không phải đâu.

Cũng như Tuyết Linh, Thiên Ưng cũng đang chìm trong suy nghĩ mông lung.

Cô ấy là ai?

Anh đã quên rồi sao?

Nhiệm vụ thứ hai: Lấy trộm viên Blue Stone trong bảo tàng thuộc tập đoàn Hoàng Ưng.

Tuyết Linh nhấm nháp nhi ly ca cao, mắt thì đang đọc tài liệu.

"Blue Stone?!"-Linh chống tay lên cằm - "Cái tổ chức này bắt đầu cuồng mấy viên ngọc từ hồi nào vậy?"-Linh lảm nhảm một mình.

"Haizz ~ Blue Stone!"

Tuyết Linh mở máy tìm thêm hình ảnh về Blue Stone.

Nhiệm vụ lần này không đơn thuần là lấy ngọc mà còn phải trả ngọc. Viên ngọc lần trước Linh lấy cắp tổ chức hình như không cần nữa nên quăng ngược lại cho cô rồi bắt cô lấy viên mới về. Thật rảnh rỗi mà! Ăn không ngồi rồi đi sai người khác.

Sau một hồi nghiên cứu thông tin về viên Blue Stone, Tuyết Linh lăn ra ngủ...

Từ một cô bé mười lăm tuổi không biết gì về xã hội. Nay, đã trở thành một kẻ nằm trong thế giới ngầm. Đời không đẹp như ta nghĩ.

Cô gái ấy là ai?

Nếu anh đã quên, vậy tôi cũng nên vô tình!

Chúng ta mãi mãi không cùng một thế giới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play