Tiếng chuông cửa quen thuộc vang lên, Bảo Ngọc ngước lên nhìn vị khách bước vào quán.
"Chào cậu!"-Ngọc nở một nụ cười tươi khi nhìn thấy Tuyết Linh.
"Chào!"-Linh đáp cụt ngủn.
Bảo Ngọc hiểu vì sao hôm nay Tuyết Linh lại có thái độ khó chịu với cô, vì
vậy cô bình tĩnh pha một ly capuchino đem đến trước mặt Linh.
"Có lẽ tớ nên giải thích cho nhân vật chính."
"Nói!"-Linh chẳng thèm nhìn lấy Ngọc.
"Ba năm trước tớ vì hứa với một người chị kết nghĩa nên mới giúp cô ấy quản lý Blue Rose. Sau đó cô ấy lại bệnh nặng mà qua đời, cả tổ chức đó lại
không ai dám kháng lại di chúc của chị ấy để lại nên tớ mới chở thành
chủ nhân của Blue Rose. Nhưng vì không thích cuộc sống trong thế giới
ngầm nên tớ đã bỏ đi, chiếc ghế chủ nhân của Blue Rose bị trống từ đó.
Tớ cũng không muốn quay lại, chỉ là... Hiện tại cậu đang phải làm chuột
bạch cho The Death nên tớ mới quay lại tìm cách cứu cậu."
"Hừm!"-Linh 'hừ' nhẹ trong cổ họng "Sao từ đầu không nói tớ biết việc này?"
"Vì tớ không nghĩ cậu ở trong The Death."
"Thôi bỏ qua đi! Cậu nên quay lại đó thì tốt hơn, ít ra cũng được bọn họ bảo vệ."
"Cậu không giận?"
"Không!"-Linh lườm Ngọc "Nếu biết cậu là người đứng đầu Blue Rose thì lần trước cứu cậu ra không chừng dễ dàng hơn."
"Đại ca thằng Gia Bảo lần trước đụng phải chủ nhân của Blue Rose, liệu việc này có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta?"
Kim Vũ Thiên trầm tư suy nghĩ. Lần trước chỉ muốn uy hiếp Trần Bảo Lam (Lâm Tuyết Linh) nhưng không ngờ lại đắc tội với Blue Rose, xem ra lần này
muốn giao kèo trong hoà bình thật không dễ.
"Gia Bảo như thế nào rồi?"
"Hiện tại vẫn nằm trên giường, tình hình không khá lên được."-một tên đàn em trả lời.
"Tạm thời cứ làm công việc của các cậu, còn về chuyện chủ nhân của Blue Rose tôi sẽ giải quyết."
Tất cả mọi người đều ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại một mình Kim Vũ Thiên, anh trầm tư một hồi... Chợt nở một nụ cười bí hiểm.
Kim Vũ Thiên từ nhỏ đã là một thiếu gia nhà quyền quý, anh ta được sống
trong nhung lụa, được bao bọc bởi tình thương của cha mẹ. Vốn nghĩ khi
lớn lên cuộc sống cũng sẽ hạnh phúc như vậy, ai ngờ tập đoàn của cha Vũ
Thiên đổ nợ dẫn đến phá sản, nhà cửa đều bị lấy đi hết. Cha mẹ anh thì
bị chủ nợ siết nợ rồi bị giết chết, may mắn thay anh được một người đàn
ông cứu thoát. Từ đó anh trẻ thành một đứa trẻ mồ côi, phiêu bạc theo
người đàn ông kia. Năm anh mười bốn tuổi, anh bị những bài tập huấn
luyện thể chất hành hạ cơ thể đến chết đi sống lại. Năm mười tám tuổi
trở thành đại ca của một băng nhóm xã hội đen. Khi anh hai mươi tuổi,
băng nhóm xã hội đen của anh trở thành một tổ chức của thế giới ngầm,
khiến nhiều người phải khiếp sợ. Hiện tại, đã hai mươi bảy tuổi, mọi
người trong cái thế giới u ám này ai cũng đều biết đến tên anh.
Thật không ngờ một con người quyền lực như vậy nhưng cuộc sống trước đây lại phải trải qua nhiều sóng gió và thăng trầm.
******
"Đã nói chuyện với cô ấy chưa?"-Thiên Ưng đặt cốc trà xuống trước mặt Bảo Ngọc.
Nếu cuộc sống lúc nào cũng bình yên thật tốt biết mấy.
Tại nhà Tuyết Linh và Hàn Phong
"Em có thể không lấy mấy cái áo sơ mi của tôi làm đồ ngủ được không?"
"Không!"
"Tôi hết áo để mặc rồi!"
"Hết áo chứ có hết quần đâu mà lo, dù gì anh cũng chỉ ở nhà, không nhất thiết phải mặc áo."
"Em muốn tôi bán khỏa thân cho em nhìn à?"
Nghe đến câu này Tuyết Linh trợn mắt nhìn anh "Ai bảo anh tôi muốn vậy?"
"Không muốn thì trả cái áo đây!"-Phong xòe tay.
Linh xịu mặt.
"Giờ muốn sao?"
Im lặng
Nhìn chằm chằm
Hồi sau...
Cốc!
"Ay ya!" - Linh ôm đầu.
Phong lườm cô rồi bỏ lên lầu.
Linh hậm hực đi vào phòng tắm hốt hết mấy cái áo sơ mi của Hàn Phong đem đi
giặc. Giặc xong lại đem phơi lên, gần tối lại lôi xuống sấy cho khô sau
đó đem hết tất cả quăng trước cửa phòng của anh. Trước khi về phòng mình cô không quên đá vào cửa phòng anh một cái nhưng...
Ui!!
Tự mình làm mình đau.
Đợi tiếng cửa phòng bên kia đóng lại rồi Hàn Phong mới chịu đi ra...
Nhìn thấy mấy cái áo của mình nằm dưới đất, anh không biết nên làm gì với cô nhóc kia, đành đem treo vào tủ.
Bên này, Linh đang ra sức đấm vào gối ôm cốt để cho hả giận.
Tên keo kiệt, rõ rằng có nhiều áo như vậy, cô chỉ mượn vài cái lại đòi.
Hừ! Tên keo kiệt!
"Đánh đã chưa?"Phong đứng ngoài nói vọng vào.
Linh dừng lại
Phong đẩy cửa đi vào
"Qua đây làm gì?"
"Để coi sau khi bị tôi cốc vào đầu có còn bình tĩnh không?"
"Rất bình tĩnh!"
Anh phì cười, tay xoa xoa lên đầu cô "Chỉ cho em mượn ba cái. Một đen, hai trắng bao gồm có cái em đang mặc."
Linh ngạc nhiên ngước lên nhìn
"Tôi không muốn bị một cô nhóc gọi là kẻ keo kiệt."-Nói xong anh về phòng.
Tuyết Linh ngẩn người nhìn theo... Một cảm giác gì đó chợt loé lên rồi lại chợp tắt trong lòng...
Tại sao cảm giác này lại giống như vậy?
Như là định mệnh đã để tôi từ một con người bình thường trở thành một người nắm trong tay quyền lực để sinh tồn trong cái thế giới đầy rẫy sự chết
chóc ấy...
Lại là các cảm giác ấy? Cảm giác đó là gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT