Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chương 53: Chương 19: Đôi Cá Trong Veo


...

trướctiếp

Trở vào thành, vừa đến con phố có phủ tiết độ sứ, họ đã thấy quân Tây Xuyên dàn hàng nghiêm chỉnh, hộ tống Lý Thư Bạch và Phạm Ứng Tích đi đến.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần vội tranh sang bên đường.

Lý Thư Bạch đang trò chuyện với Phạm Ứng Tích, thoáng trông thấy cô, cờn chưa kịp phản ứng thì Địch Ác đã lao ra khỏi hàng ngũ, chạy về phía Na Phất Sa, hí lên khe khẽ rồi cọ cọ vào cổ nó.

Hai người vì thế cũng gần nhau đến nỗi nghe được cả hơi thở của người kia.

Y mỉm cười cúi đầu nhìn cô, lúc đi sượt qua nhau bèn hạ giọng hỏi: “Hôm nay có thu hoạch gì không?”

Hoàng Tử Hà ngước lên nhìn y, khẽ gật đầu: “Còn vài tình tiết nữa, đợi tra xét rõ ràng thì có thể kết thúc vụ án được rồi.”

Vương Uẩn cũng có mặt trong đội hình phía sau, thấy hai người đi sát lại gần nhau song không nghe rõ họ nói gì, đành ngoảnh mặt đi nhìn mấy lá cờ bay phần phật trong gió.

Chu Tử Tần đang ghìm cương đi phía sau Hoàng Tử Hà nghe được câu này thì suýt rớt cả hàm dưới, vội tóm lấy dây cương Na Phất Sa, kéo cô quay lại đối diện với mình, cuống quýt hỏi toáng lên: “Gì cơ gì cơ? Vụ án chỉ còn mắc vài tình tiết nữa thôi á? Thế là thế nào? Rốt cuộc là làm sao? Công công mau giải thích cho ta đi!”

Đang lúc hấp tấp gặng hỏi, hắn phun cả nước bọt vào mặt Hoàng Tử Hà, khiến cô phải giơ tay che mặt đáp: “Chưa chưa, tôi bảo rồi mà, mọi thứ sẵn sàng, chỉ thiếu gió Đông. Còn một vài việc có tính quyết định vẫn phải trông vào Chu thiếu bổ đầu đây, công tử chính là trụ cột của chúng tôi trong lúc mấu chốt đấy...”

Chu Tử Tần nghe thế thì như mở cờ trong bụng, vỗ ngực bồm bộp: “Cứ việc! Thân là tổng bổ đầu quận Thục, bất kể hai vị nhờ việc gì, ta cũng không từ chối!”

“Thế thì tốt, hai ta đến phủ quận thú xem lại hiện trường vụ án đi, tôi muốn tìm hung khí.”

Chu Tử Tần tròn mắt: “Sùng Cổ vẫn chưa nản lòng ư? Hiện trường đã bị chúng ta quần thảo giẫm đạt đến trũng xuống cả thước rồi, mấy chục người ngày ngày sục sạo còn chưa thấy, công công dám chắc mình tìm thấy được à?”

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ kéo cương ngựa, đứng từ xa hành lễ với bọn Phạm Ứng Tích đằng sau, rồi đi thẳng về phía phủ quận thú, ném lại một câu: “Công tử không tin à?”

“Tin chứ! Dưới gầm trời này, người ta tin nhất là Hoàng Tử Hà, thứ hai là Sùng Cổ đấy!” Chu Tử Tần cười hì hì ra roi thúc ngựa, giục Tiểu Hà bám theo.

Lý Thư Bạch quay sang bảo Phạm Ứng Tích bấy giờ đã đi đến: “Phạm tướng quân, ta muốn tới phủ quận thú một chuyến, tướng quân cứ về phủ trước đi.”

“Vâng, cung tiễn vương gia!” Phạm Ứng Tích vội hành lễ, đám người đằng sau cũng hành lễ theo.

“Hôm nay ở bãi huấn luyện, bản vương đã gặp được Tiết độ sứ các trấn cùng sĩ tốt các đội thuộc quân Tây Xuyên, cũng chọn được mấy người làm thị vệ rồi.”

Dọc đường đến phủ quận thú, Lý Thư Bạch kể với cô.

Hoàng Tử Hà gật đầu, nhìn sang Trương Hàng Anh.

Trương Hàng Anh lộ vẻ sợ hãi, còn đang nơm nớp thì nghe Quỳ vương nói: “Hàng Anh vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta. Giờ Cảnh Hữu, Cảnh Dục đều đã qua đời, bọn Cảnh Dật lại chưa đến, ta chẳng còn kẻ nào quen tay quen việc bên cạnh cả.”

Trương Hàng Anh thở phào, vội thúc ngựa theo sát Lý Thư Bạch.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ đi theo, không nói nửa lời. Chẳng hiểu sao, lòng cô bỗng thấy xót xa vô hạn, niềm cảm khái cứ trào dâng không sao nén nổi.

Đúng như lời Chu Tử Tần, hiện trường vụ án Tề Đằng đã bị càn quét đến mức như trũng xuống một tấc.

Trên bình đài lát đá xanh, cỏ dại đã bị nhổ sạch, hoa cũng bị giày xéo đến nỗi không còn nổi một cánh nguyên vẹn, hồ bị rút cạn nước, vét sạch bùn rác, rừng cây trụ chống nhà thủy tạ cũng bị nạo sạch.

Không có hung khí, quả thật không có.

Hai bổ khoái phụng lệnh ở lại tìm kiếm khổ không kể xiết, ngồi gục đầu như hai con gà chọi bị thua. Lúc chạy đến tham kiến Quỳ vương, họ vẫn không giấu nổi vẻ rầu rĩ: “Xin vương gia thứ cho bọn tiểu nhân bất tài... Mấy hôm nay chúng tiểu nhân gần như lật cả chỗ này lên mà vẫn không tìm thấy.”

“Đừng nói là hung khí bề rộng một tấc, dù chỉ là một cây kim độc, thì cũng phải thấy rồi mới đúng.”

Thấy hai bổ khoái dãi nắng tìm hung khí, kẻ nào kẻ nấy mồ hôi đầm đìa, lưng áo ướt sũng, Lý Thư Bạch cũng chẳng nỡ trách, chỉ nói: “Việc này liên quan đến phủ tiết độ và phủ quận thú, hai ngươi vất vả như vậy, kể như cũng đổ công đổ sức rồi. Bản vương hôm nay chỉ tới đây xem xét chút thôi, có việc gì các ngươi cứ bẩm với Chu bổ đầu và Dương công công là được.”

Hai gã vâng dạ rối rít, rồi ủ rũ đi đến chỗ Chu Tử Tần.

Trông thấy A Trác, bổ khoái nhỏ tuổi nhất, thân hình cũng thấp bé nhất đứng cạnh mình, cúi gằm mặt, Chu Tử Tần bèn giơ tay vò đầu A Trác, rồi quay sang bảo Hoàng Tử Hà: “Này Sùng Cổ, có thật là tìm được không? Nhanh nhanh lên đi, công công nhìn mà xem, hai tên này nóng lòng đến nỗi sắp bứt trụi cả tóc rồi.”

Hoàng Tử Hà vẫy tay ra hiệu cho Chu Tử Tần theo mình đi men bụi cỏ đến sát mép nước rồi ngoái lại nhìn về phía thủy tạ hỏi: “Bức màn sa kia của lệnh muội đâu rồi?”

Chu Tử Tần huơ tay ra dấu, chỉ vào một chỗ gần bụi cây: “Ở đây này.”

“Ừm.” Hoàng Tử Hà di quanh chỗ đó một vòng, rồi cúi xuống săm soi mặt đất.

Chu Tử Tần theo sau, thấy cô giẫm lên đá xanh mà đi thì ngơ ngác hỏi: “Sùng Cổ phát hiện được gì rồi ư?”

“Phát hiện được... hai con ruồi.” Hoàng Tử Hà trỏ xuống đất.

Chu Tử Tần nhìn theo tay cô, quả nhiên thấy hai con ruồi đang bâu lại bên kẽ hở của hai viên đá, bèn thắc mắc: “Ruồi thì sao cơ?”

Lý Thư Bạch đứng cách đó không xa, nghe gã hỏi bèn giải thích: “Tử Tần chẳng nghe câu tục ngữ, thớt có tanh tao ruồi mới đến ư?”

Chu Tử Tần càng thêm bối rối, hết há miệng chớp mắt, hồi lâu mới quay sang nhìn Hoàng Tử Hà.

Dưới ánh nắng, Hoàng Tử Hà đứng dậy khoan khoái thở hắt ra, nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đất, thốt lên: “Xong rồi, vụ Phó Tân Nguyễn đã kết thúc.”

“...” Chu Tử Tần lại cảm thấy bản thân là kẻ tội nghiệp nhất trên đời. Lần nào gã cũng cùng Hoàng Tử Hà chạy đôn chạy đáo, cùng nhau nghiệm thi, cùng xem vật chứng, vậy mà khi có kết quả, lại luôn là người cuối cùng được biết?

Lòng đầy ai oán, gã quay sang hỏi Lý Thư Bạch: “Có phải vương gia cũng biết rồi không?”

Lý Thư Bạch thuận miệng đáp: “Biết được đại khái, song còn vài điểm chưa rõ, phải chờ Sùng Cổ giải thích.”

Chu Tử Tần liền ngồi thụp xuống đất, nhìn hai con ruồi, rồi lại nhìn sang hai người, uất ức gào lên: “Rõ ràng là coi thường tôi! Lúc nào cũng gạt tôi ra ngoài, sau này tôi không đi cùng hai người nữa!”

Hoàng Tử Hà vội xoa dịu: “Đâu có đâu có! Manh mối quan trọng vẫn còn nằm trong tay công tử, phải đợi công tử ra tay mới phá giải được mọi chuyện mà!”

Chu Tử Tần ngước nhìn trời, làm bộ bắc bậc kiêu kỳ: “Muốn ngỗ tác đệ nhất thiên hạ là ta ra tay ư? Công công tưởng ai cũng vời được ta ấy à? Trừ khi...”

Hoàng Tử Hà vội ghé sát lại: “Xin Chu thiếu bổ đầu sai bảo!”

“Trừ khi công công giải thích hết mọi chuyện cho ta rõ, ngay ở đây!” Chu Tử Tần bĩu môi, bắt đầu hạch sách.

Hoàng Tử Hà đành cười hùa theo: “Dào ôi, được rồi, để tôi gợi ý nhé. Mấu chốt của vụ này, nằm ở hai chữ 'thời cơ'.”

“Thời cơ?”

“Đúng thế, trong lúc Công Tôn đại nương múa, tất cả mọi người ở đó ai có thể nắm bắt thời cơ vòng ra phía sau giết người nào?”

Chu Tử Tần trầm tư: “Việc này... Mọi người ở đó hình như chẳng ai có thể...”

“Công tử nghĩ kỹ lại xem? Nhớ lại khẩu cung của họ cùng tình cảnh lúc đó. Thật ra có một người hoàn toàn có thể lẻn ra sau, trước ánh mắt của tất cả mọi người. Người khác không có cách, song kẻ ấy lại nghĩ được cách.”

Chu Tử Tần ôm đầu, vắt óc suy nghĩ: “Rốt cuộc kẻ nào có thể xuống tay giết người trước bấy nhiêu con mắt nhỉ? Khẩu cung của mọi người ở đó dường như không có vấn đề gì cả, ai lại có cơ hội...”

Thấy Chu Tử Tần vắt kiệt trí óc quá khổ sở, Lý Thư Bạch đành xuống nước nói giúp cho hắn: “Sùng Cổ đừng làm khó Tử Tần nữa, về mặt này Tử Tần không thạo, song ta biết có một việc, Tử Tần nhất định là thiên hạ vô song, không ai bì kịp.”

“Chính là tay nghề khám nghiệm!” Chu Tử Tần giơ ngón cái trỏ vào mũi, ưỡn ngực khoe khoang.

Hoàng Tử Hà gật đầu tán thưởng cho họ Chu vui lòng, thấy gã cười tít mắt mới chỉ chỉ vào ngực áo: “Vụ án này còn một điểm mấu chốt, có lẽ liên quan đến chiếc vòng công tử đang giữ.”

Chu Tử Tần ngẩng người, vội móc chiếc vòng trong áo ra đưa cho cô.

“Trừ thời điểm gây án, thì vụ này còn một mấu chốt quan trọng nữa là nguồn gốc của chất độc.” Hoàng Tử Hà giơ tay nhận lấy rồi nghiêm mặt chậm rãi nói tiếp: “Hai vụ án trẩm độc hại chết người đều có chiếc vòng này xuất hiện, chẳng biết có phải tình cờ hay không?”

Nói rồi, cô chăm chú quan sát chiếc vòng trong tay. Biết bao lần cô đã miết ngón tay vuốt ve hai con cá ngậm đuôi nhau chạm bằng ngọc ấy, đến nỗi thuộc lòng từng đường nét như lòng bàn tan, tựa hồ chỉ cần cô chạm nhẹ, những đường nét ấy sẽ lan dài ra đến chỉ tay cô, lặn vào trong số mệnh của cô.

Cô giờ vòng lên soi ra nắng nhìn cho rõ, chất ngọc chạm rỗng, dưới ánh nắng càng lung linh đẹp mắt. Trên đầu hai con cá khắc một hàng chữ.

Vạn mộc chi trường, hà phương vi hà.

Nét chữ của Vũ Tuyên. Nhìn hàng chữ hắn chính tay khắc từng nét một, cô bỗng mở to mắt.

Một luồng sáng sắc lạnh thình lình bổ trúng đầu cô, khiến cô sực nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ.

Vầng dương đã ngả về Tây, ráng chiều nhuốm màu máu đỏ. Tịch dương đỏ như máu thấm qua những lỗ rỗng bằng mũi kim, bằng hạt vừng, bằng hạt gạo trên thân vòng, lấp loáng ánh lên mặt cô, xoáy vào mắt cô.

Chất ngọc trắng nhạt, trong suốt nên cái bóng lờ mờ kia cũng như có như không.

Hoàng Tử Hà chỉ thấy đầu ong lên, thế giới trước mắt nhòa đi thành lớp lớp bóng hình, biến ảo không ngừng, hợp rồi lại phân, phân rồi lại hợp, chập chờn mờ mịt.

Thứ gì đó sắc nhọn trong tim vươn ra, từng sợi chọc thẳng vào lồng ngực, khiến cô đau đến nghẹt thở, chỉ biết siết chặt lấy chiếc vòng, cố kéo nó rời khỏi tầm mắt mình.

Chu Tử Tần kinh ngạc mấp máy môi hỏi gì đó. Song Hoàng Tử Hà không nghe thấy gì cả. Trước mắt cô đỏ lòe màu máu, ấy chính là màu của ráng chiều hôm cô gặp Vũ Tuyên lần đầu, cũng như ráng chiều ngay lúc này, nhuốm đỏ đất trời, cả thế giời dường như chỉ còn một màu đỏ, vạn vật chỉ thấy lờ mờ đường nét, méo mó chập chờn trước mắt cô.

Đau đớn và uất ức, cay đắng và nhẫn nhục vẫn đè nặng lòng Hoàng Tử Hà hơn nửa năm nay, giờ bỗng ùa ra như vỡ đê Hoàng Hà, nỗi đau không sao kìm nén nổi lập tức nhấn chìm cô, khiến cả người cô run lên bần bật.

Thì ra... là thế.

Cái chết của cả nhà cô, khúc ngoặt quan trọng trong đời cô, tất cả mọi thứ cô bất chấp danh tiết, bất chấp thân phận trả giá, thì ra đã bị người ta gạt bỏ như thế.

Cô nắm lấy tay Chu Tử Tần, thở hổn hển, song không cách nào thốt nổi một chữ.

Thấy mặt cô xám ngoét, cả người run lên lẩy bẩy, Chu Tử Tần lo lắng hỏi: “Sùng Cổ... không sao chứ?”

Chưa nói dứt câu, Lý Thư Bạch đứng phía sau đã dang tay ra, ôm lấy Hoàng Tử Hà đang run bần bật, gần như ngất xỉu, để cô tựa vào cánh tay mình, khỏi ngã ngồi xuống đất.

Hai tay cô hoang mang giơ lên như muốn nắm bắt thứ gì đó, chẳng khác nào đôi cánh chim bay mỏi trời đã ngả chiều vẫn chưa tìm được chốn dừng chân. Cánh tay Lý Thư Bạch đang vòng qua vai Hoàng Tử Hà cũng xuôi xuống theo tay cô, nắm chặt lấy bàn tay, mười ngón đan nhau.

Hơi ấm từ y thấm qua lớp áo mỏng trên mình, áp lên da cô, khiến tâm trí cô đang rối bời cũng hơi bình tĩnh lại.

Y ôm lấy cô, thì thầm vào tai: “Đừng sợ... Ngươi đã trải qua chuyện kinh khủng nhất trên đời rồi, còn gì đáng sợ nữa đâu?”

Tai cô đang ù đặc, chỉ nghe thấy tiếng máu trong mình sôi lên ùng ục, song giọng nói dịu dàng của y văng vẳng bên tai, như một sợi dây ném xuống cho kẻ đang chới với giữa dòng, cô vội tóm ngay lấy, mặc cho tâm trí trống rỗng, không cảm không nghĩ được gì, cô vẫn biết mình đã được cứui, nhất quyết không chịu buông tay.

Biết y đang ở ngay phía sau, biết y sẽ che chở cho mình, cô bèn buông xuôi tất cả, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào y. Bởi cô biết, người này có thể cho mình tất cả sức mạnh, dẫu trời sập xuống cũng có thể thay cô chống lên.

Lý Thư Bạch đỡ cô đi vào nhà thủy tạ ngồi.

Chu Tử Tần ngơ ngác không hiểu sao Hoàng Tử Hà bỗng dưng lại thành ra như vậy, nhìn gương mặt cắt không ra giọt máu của cô, gã lắp bắp hỏi: “Cái... cái vòng đó quan trọng lắm à?”

Hoàng Tử Hà gật gật rồi ôm đầu không nói gì.

Lý Thư Bạch ngồi bên cạnh giải thích: “Ta nghĩ, có lẽ Sùng Cổ nghi ngờ chiếc vòng này đã bị người ta hạ độc.”

Sực nhớ Hoàng Tử Hà từng nhắc đến, Chu Tử Tần nói ngay: “Là chuyện này ư, Sùng Cổ đã nói với ta một lần rồi. Nhưng lần trước chúng tôi đã thử lên Phú Quý, có vẻ không có độc. Huống hồ Phó Tân Nguyễn đeo chiếc vòng bấy lâu, nếu trên vòng có độc thì sao đến gần đây mới trúng?”

Hoàng Tử Hà giơ tay nắm tay áo Chu Tử Tần, khàn khàn nặn ra từng tiếng: “Công tử... đưa cho ta"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp