Cảm thấy không khí có phần gượng gạo, Chu Tử Tần liền bóp bóp chiếc bánh bao trong tay, cười ha hả: “Ha ha, nhặt ngay được cái nhân đậu này! Là ta may mắn hay cô phụ bếp để ý ta nhỉ!”

Chẳng ai phụ họa, tiếng cười của gã vang vọng trong sảnh đầy lạc lõng. Chu Tử Tần tiu nghỉu cắn một miếng bánh, rồi hỏi Hoàng Tử Hà: “Sùng Cổ, hôm nay chúng ta đi đâu đây?”

Hoàng Tử Hà ngập ngừng, ngước lên nhìn Lý Thư Bạch, thấy y vẫn thản nhiên như không thì thầm thở dài đáp: “Công tử lại đằng Vũ Tuyên, còn tôi tới chỗ Công Tôn đại nương.”

Chu Tử Tần ngạc nhiên: “Hả? Sao lại chia đường thế? Hai ta cùng tới tìm Vũ Tuyên đi! Chẳng phải Sùng Cổ vẫn khen Vũ Tuyên dung mạo tuấn tú, phẩm cách thanh cao, tính tình lại hòa nhã ư? Đi mau đi mai, gặp được Vũ Tuyên hẳn là vui lắm!”

“Ơ... tôi nói thế bao giờ?” Đúng là chuyện không nên nói Chu Tử Tần lại bô bô nói ra, Hoàng Tử Hà sởn cả gai ốc, phải bái phục tài thọc dao trúng điểm yếu của gã.

Trương Hàng Anh đằng hắng liên tục, như bị sặc sữa đậu nành. Đến kẻ chất phác như họ Trương còn nhận ra, vậy mà Chu Tử Tần vẫn vô tâm vô tư, chẳng biết gì hết!

Hoàng Tử Hà len lén liếc trộm Lý Thư Bạch, thấy y cũng đang nhìn mình, song không hề tỏ vẻ giận dữ như cô tưởng tượng, trái lại chỉ mỉm cười bình thản bảo: “Tử Tần cùng ngươi hỗ trợ, dĩ nhiên ngươi phải phối hợp. Có những việc cũng không cần để ý quá. Ngươi cùng Tử Tần đến chỗ Vũ Tuyên có gì mà không được?”

“... Vâng.” Cô đáp khẽ.

“Hôm nay ta được mời tới thị sát quân Tây Xuyên, lát nữa sẽ lên đường. Ngươi đi cùng Tử Tần đi, nhớ đừng gắng sức quá đấy.” Nói đoạn, y cầm ly trà từ tay người hầu đứng sau, súc miệng rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Trương Hàng Anh vội đứng dậy theo hầu. Chu Tử Tần và Hoàng Tử Hà cũng đứng dậy tiễn.

Lúc đi ngang qua Hoàng Tử Hà, y bỗng cúi đầu ghé tai cô nói khẽ: “Ta vẫn nhớ, ngươi đã nói sẽ ở bên cạnh ta.”

Nghe thấy câu nói nhẹ nhàng bình thản của y, tảng đá nặng trịch trong lòng cô thoắt chốc được bẩy đi, khóe môi bất giác cũng cong lên: “Vâng, tôi cũng vẫn nhớ.”

Hoàng Tử Hà dẫn Chu Tử Tần theo đường tắt đi đến cầu Hàm Nguyên, cạnh nhà Vũ Tuyên.

Chu Tử Tần chỉ mong mau mau gặp được họ Vũ, háo hức bước ngay đến đập cửa, người ta bình thường chỉ gõ hai ba tiếng, gã đập cho một tràng đến mười bảy mười tám tiếng, suýt nữa giật đứt cả vòng đập cửa.

Ầm ĩ như thế, mà bên trong vẫn lặng phắc như tờ.

Hai người đang đứng đợi thì một bà cụ ngồi cạnh đó nhổ cỏ ngẩng đầu lên bảo: “Hình như Vũ cử nhân không có nhà đâu, đừng gõ nữa.”

“Hả...” Chu Tử Tần cụt hứng dừng lại: “Chẳng hay Vũ huynh đi đâu rồi?”

Bà lão dĩ nhiên không biết, cũng chẳng buồn đáp lời, cúi xuống tiếp tục nhổ cỏ.

Hoàng Tử Hà bèn hỏi: “Bà tìm gì thế ạ?”

“Dào ôi, lưng tự nhiên lại mọc mấy hột mụn cơm, nên phải tìm mấy búi cỏ nhọ nồi để kỳ.” Bào lão vừa nói vừa nhổ một búi cỏ lên săm soi rồi nhét vào ngực áo.

Hoàng Tử Hà biết loại cỏ này tên gọi cỏ mực, thường gọi là cỏ nhọ nồi, có tác dụng cầm máu tiêu sưng, xát vào nốt mụn cơm, mấy ngày sau cái mụn sẽ teo đi rồi rụng, bèn nói: “Cỏ này tốt thì tốt thực, nhưng vắt ra nước lại hay làm đen tay, rửa mãi không sạch, phải dùng thêm ít bồ kết.”

“Tôi già rồi, da dẻ cũng đen sạm, nhìn không ra đâu, lo gì.”

Vài cảnh tượng thoáng lướt qua đầu Hoàng Tử Hà.

Vết đen trên ngón tay Phó Tân Nguyễn. Công Tôn Diên trầm tư nhìn bàn tay Tề Đằng. Mấy vết sẹo nhỏ trên tay họ Tề khi chết.

Cô đứng lặng dưới gốc liễu, lòng bâng khuâng thương cảm.

Thấy cô thẫn thờ im lặng, Chu Tử Tần liền hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Tôi đang nghĩ...” Cô chậm rãi đáp, “Nếu công tử đem thứ mình trân quý nhất dâng tặng người ta, mà người ấy lại căm ghét chỉ muốn vứt bỏ thật mau, thì thật là không đáng.”

Chu Tử Tần ngỡ ngàng, ngẩn ra nghĩ ngợi thì cánh cửa sau lưng cuối cùng cũng mở ra, Vũ Tuyên đứng phía sau, chỉ vận tấm áo xanh bình thường, song lại càng tôn lên phong thái tao nhã cứng cỏi.

Sau lưng hắn, còn một người nữa. Khoác cà sa, mặt nhăn nheo, dáng gầy guộc, song ánh mắt thì sáng quắc, chính là Mộc Thiện đại sư ở chùa Quảng Độ.

Không ngờ Mộc Thiện đại sư lại ở nhà Vũ Tuyên, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần hết sức kinh ngạc, vội chắp tay cúi chào.

Mộc Thiện đại sư cười nói: “Khách đến trước nhường khách đến sau, lão nạp cáo từ trước.”

Hoàng Tử Hà nói ngay: “Xin đại sư dừng bước, chúng tôi đang có việc muốn hỏi.”

Mộc Thiện đại sư “ồ” lên khe khẽ, nhìn sang Chu Tử Tần.

Họ Chu liền xưng danh: “Chu Tử Tần, bổ đầu phủ Thành Đô.”

Mộc Thiện đại sư sầm mặt, nhưng rồi lại cười ngay: “Chẳng hay người của quan phủ tìm kẻ tu hành như lão nạp có việc gì?”

“Mời đại sư.” Hoàng Tử Hà giơ tay mời Mộc Thiện đại sư vào trong.

Bốn người vòng qua bức chiếu bích quét vôi trắng, liền trông thấy hoa súng tím biếc nở rộ đầy giếng trời. Cả bốn vào đại sảnh ngồi, vừa hay nhìn thẳng ra hồ súng.

Vũ Tuyên ra nhà sau pha trà, để lại ba người ngồi trong đại sảnh, không khí có phần gượng gạo.

Hoàng Tử Hà lên tiếng trước tiên: “Hôm nay đại sư quá bộ ghé thăm Vũ Tuyên luận bàn Phật pháp ư?”

Mộc Thiện đại sư gật đầu chắp tay cười: “Vũ thí chủ thường có kiến giải độc đáo về Phật pháp nên lão nạp hay tới cùng nhau đàm luận, cảm thấy lòng sáng tính hòa. Ngày mai lão nạp lại phải vào kinh, song thấy Vũ thí chủ dường như có tâm sự, hôm nay bèn tới từ biệt.”

“Đại sư quả là có lòng.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Chẳng hay hai vị quen biết nhau thế nào?”

“Cuối năm kia, Vũ thí chủ thi đỗ chưa lâu, vườn Tình mở hội thơ, Trần thí chủ Trần Luân Vân cơ mời lão nạp. Bấy giờ tuy có mười mấy người, song Vũ thí chủ phong tư xuất chúng, lão nạp vừ trông thấy đã có ấn tượng sâu sắc.” Mộc Thiện đại sư tấm tắc, “Về sau nhà ân nhân của Vũ thí chủ là Hoàng quận thú xảy ra chuyện, Vũ thí chủ đau khổ khôn nguôi, rồi nghĩ quẩn. Tuy Tề phán quan cứu được, song thấy lòng Vũ thí chủ đã nguội lạnh, bèn mời lão nạp tới giảng pháp an ủi, từ ấy đôi bên dần dần năng qua lại.”

Hoàng Tử Hà gật đầu thở dài: “Tôi nghe nói Tề phán quan cũng thường qua lại với đại sư.”

Mộc Thiện đại sư gật đầu: “A di đà Phật, Tề thí chủ nói năng dí dỏm, tươi cười hiền hòa, cũng thường tới chỗ lão nạp. Tiếc rằng tuổi còn trẻ đã qua đời, làm phủ Thành Đô thiếu mất một người tài...”

Chu Tử Tần xen vào: “Đại sư đúng là đại đức phổ độ chúng sinh, Vũ huynh hôm ấy định tự vẫn, cũng may nhờ đại sư dập tắt ý nghĩ quẩn ấy đi.”

Mộc Thiện đại sư tuy vẫn tươi cười, song ánh mắt lại đảo quanh: “Đúng thế, người phàm nào ai rũ bỏ được vạn trượng hồng trần. Vũ thí chủ muốn mượn cái chết để thoát khỏi phiền não, đúng là đơm đó ngọn tre.”

Hoàng Tử Hà liền gặng: “Nói vậy là đại sư cũng biết chuyện phiền não của Vũ Tuyên ư?”

“Đương nhiên là biết. Vũ thí chủ thân là con nuôi Hoàng quận thú, song ai cũng biết Hoàng tiểu thư lại vì Vũ thí chủ mà đầu độc cả nhà. Vũ thí chủ căm hận bản thân, cho rằng chính mình đã hại chết cả nhà ân nhân, hổ thẹn vô cùng, bèn tự quy hết tội lỗi cho mình, tâm ma ăn sâu, nhất thời quá khích...”

“Tôi thấy Vũ huynh gần đây hay bị đau đầu, chẳng hay đó là tâm bệnh, hay là di chứng sau khi tự sát để lại?” Hoàng Tử Hà lại hỏi.

“Theo lão nạp thấy thì chắc là cả hai.”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Xin đại sư đừng trách tôi tò mò, nghe quản gia nhà họ Tề kể rằng, đại sư từng đến kinh thành du ngoạn, còn đem một con A Già Thập Niết về Thục tặng cho Tề phán quan?”

“Đúng thế, lão nạp vào kinh, tình cờ được quý nhân tặng cho, bèn đem về Thành Đô. Nào ngờ về sau đọc kinh sách mới biết giống cá này thích máu, không lành, e rằng không hợp với cửa Phật thanh tịnh, đang định phóng sinh thì Tề thí chủ đến chơi, thấy Tề thí chủ có vẻ thích nó, lão nạp đã nỏi rõ mọi chuyện, song Tề thí chủ chẳng để tâm, vẫn xin nó về. Ôi chao, e rằng chính lão nạp đã đem đến họa sát thân, làm hại Tề thí chủ rồi.”

“Đại sư cả nghĩ quá. Chẳng qua chỉ là một con cá, lấy đâu ra điềm gở? Lẽ nào đại sư không nghe nói Quỳ vương vẫn thường đem một con cá bên người ư? Cũng là giống A Già Thập Niết đấy.” Hoàng Tử Hà nói.

Nghe cô nhắc tới Quỳ vương, Mộc Thiện đại sư liền chắp tay niệm Phật: “A di đà Phật, Quỳ vương gia là thân ngàn vàng, được trời cao phù hộ, một con cá nhãi nhép đương nhiên đâu thể làm hại nổi.”

“Hơn nữa nghe nói con cá ấy của Tề phán quan mất rồi mà?”

Nét mặt Mộc Thiện đại sư thoáng đờ ra, nhưng lập tức cười đáp: “Không thẹn với lòng, chẳng ngại sóng gió, vật ngoại thân làm sao ảnh hưởng nổi? Chỉ cần giữ vững lòng mình thì dù có hay không có con cá, cũng có khác gì đâu.”

Thấy đại sư bắt đầu đánh trống lảng, Hoàng Tử Hà khăng khăng hỏi tiếp: “Tề phán quan thích con cá ấy như thế, chẳng biết có chăm sóc đúng cách hay không? Không rõ giờ nó ở đâu rồi? Tôi từng hỏi Vũ huynh chuyện này, song hình như huynh ấy không biết gì cả, trong nhà cũng không thấy. Quản gia Tề Phúc kể rằng, lão từng nghe Tề phán quan nói chuyện này với đại sư, chẳng hay có không?”

Khóe mắt cụp xuống của Mộc Thiện đại sư hơi rần rật, song giọng nói càng chậm rãi hơn: “Quả có chuyện này. Con cá ấy... bị Vũ thí chủ làm chết.”

Lần này đến lượt Chu Tử Tần ngạc nhiên: “Nghe nói A Già Thập Niết sống rất dai, có thể thọ cả trăm tuổi. Vũ Tuyên vô duyên vô cớ, sao lại làm chết nó?”

“Có lẽ là lên cơn đau đầu, không cẩn thận làm vỡ bể cá. Dù A Già Thập Niết sống dai mấy chăng nữa, cũng không thể sống mà không có nước.”

Thấy đại sư đối đáp kín kẽ, không để lộ mảy may sơ hở, Hoàng Tử Hà đành gật đầu: “Ra là thế... Về con cá này, đệ tử còn một chuyện muốn thỉnh giáo, mong đại sư chỉ bảo.”

Mộc Thiện đại sư tỏ vẻ đồng ý, cô mới hỏi: “Chẳng hay đại sư có thể kể cho chúng tôi nghe về nguồn gốc con A Già Thập Niết, đại sư có nó từ đâu, được ai biếu tặng hay không?”

“Chuyện này ấy à...” Mộc Thiện đại sư tần ngần hồi lâu mới gật đầu đáp: “Từ sau khi lão nạp xuất gia, đã cắt đứt trần duyên, chẳng tham vàng bạc. Bởi thế lần trước vào kinh, Vương công công mới tặng lão nạp mấy cuốn kinh Huyền Trang pháp sư chép tay, và con A Già Thập Niết này. Nghe nói con cá này là do Long Nữ khi quỳ trước Phật Tổ, nhất thời lờ đãng mà hóa thành, bẩm sinh đã có Phật tính. Lão nạp đem về Thành Đô, thấy Tề thí chủ ưa thích, nhỏ lời xin mấy lần, cảm thấy mình là kẻ xuất gia, cũng chẳng cần nuôi làm gì, nên mới tặng cho.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play