Ôm ấp thân mật ở nơi
hoang dã thế này, nếu bị người ta bắt gặp, e rằng cả đời cũng không rửa
sạch được tai tiếng. Nghĩ vậy, song cô vẫn ôm chặt lấy y, không hề lơi
tay.
Cô lần mò sờ cổ tay Lý Thư Bạch, thấy mạch tượng tuy yếu ớt
song không hề đứt đoạn, đang ngơ ngẩn nghĩ ngợi, chợt cảm thấy xung
quanh có vẻ bất thường, vôi áp tai xuống đất thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa đưa lại.
Tiếng vó ngựa rối loạn đứt quãng, lộ rõ vẻ uể oải, hẳn là chúng đã lùng sục suốt một đêm. Và hiện giờ, đã kéo đến đây.
May sao, từ tiếng vó ngựa cho thấy, chúng đã bị rừng thông chia cắt, chỉ có hai ba thớt ngựa mò được tới gần chỗ bọn cô.
Nhưng dù chỉ có hai ba người, thì cô và Lý Thư Bạch cũng làm sao đối phó được đây? Giờ y đã thế này, sao chịu nổi cảnh tháo chạy trên đường núi gập
ghềnh?
Nghĩ đến đây, cô bật dậy, quất cho Địch Ác một roi đau
điếng. Con ngựa đang dựa vào gốc cây gà gật thì hí dài một tiếng, giận
dữ thở phì phò lao đến chỗ cô.
Hoàng Tử Hà thấp giọng, giơ tay trỏ con đường phía trước, bảo nó: “Chạy đi! Mau chạy đi!”
Địch Ác bị đau, lồng lên chạy như tên bay, vượt qua khe suối, lao thẳng về phía khoảnh rừng tối đen phía trước.
Cô cũng lấy hết sức kéo Lý Thư Bạch dậy, giấu y vào bụi rậm bên bờ suối còn mình ngồi bên cạnh, nín thở mở to mắt nhìn ra ngoài.
Hai thớt ngựa từ thung lũng đằng sau phi tới, băng qua bụi cây mà họ ẩn
nấp, nhằm thẳng hướng Địch Ác vừa chạy đi. Một kẻ dẫn đầu truy đuổi, còn kẻ kia giương cung lắp tên bắn ra, tức thì một ngọn lửa nhỏ bay vút đi, vạch một luồng sáng như thanh loan đao xé toang màn đêm tăng tối.
Cô ngồi trong bụi cỏ đợi thêm một lúc thật lâu, tới khi không nghe thấy
tiếng vó ngựa nữa, bốn bề yên tĩnh lại như lúc ban đầu mới thở phào nhẹ
nhõm, song chưa dám bước ra ngay mà nhích lại, bó chặt chỗ lá thuốc vừa
bị xê dịch, thấy vết thương sau lưng y không chảy máu nữa, mới hơi yên
lòng, ngoái đầu nhìn ra con suối bên ngoài.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô đã giật bắn mình.
Một bóng đen đã đứng lù lù trước bụi cỏ cô nấp tự khi nào.
Tay người nọ dắt một thớt ngựa, hiển nhiên cũng là một trong những kẻ truy
sát, song chẳng biết tại sao không đi theo hai người kia, mà nán lại
đây.
Lúc này, hắn đang đứng dưới ánh trăng, im lìm nhìn.
Vầng trăng đã ngả về Tây, ánh sáng từ sau lưng hắn hắt lại, mặt hắn bịt khăn đen, chỉ để lộ ra đôi mắt lóe sáng, trừng trừng nhìn cô.
Hoàng Tử Hà chợt thấy tim ngừng đập, ngồi đờ ra cạnh Lý Thư Bạch đang mê man.
Rốt cuộc kẻ nọ cũng rời mắt khỏi cô mà nhìn sang Lý Thư Bạch, đoạn hạ giọng nói thật chậm rãi: “Quỳ vương Lý Thư Bạch.”
Hắn nói giọng Từ Châu trầm khàn, chính là kẻ ra lệnh truy kích bọn họ, hẳn là đầu lĩnh của đám sát thủ.
Nỗi kinh hoàng dâng lên trong lòng Hoàng Tử Hà, cô muốn đứng dậy nhưng hai chân cứ nhũn ra, lại ngã xuống cạnh Lý Thư Bạch.
Kẻ nọ rút thanh kiếm đeo ở thắt lưng ra, từng bước tiến lại gần hai người, thân hình hắn chắn mất ánh trăng, bóng hắn đổ xuống người họ, làm Hoàng Tử Hà sợ đến tưởng chừng nghẹt thở.
Ánh mắt hắn lướt qua người cô rồi dừng ở Lý Thư Bạch, hắn giơ cao thanh kiếm trong tay, toan đâm vào tim y.
“Ta biết người là ai rồi!” Đúng lúc này, cô thình lình la lên, chặn đứng động tác của hắn.
Kẻ nọ khựng lại, lạnh lùng liếc cô, song chẳng hề lên tiếng.
“Ngươi đổi giọng nói, cố ý bắt chước giọng Từ Châu để bọn ta tưởng là bè đảng cũ của Bàng Huân báo thù cho chủ, đúng không?”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa mũi kiếm nhằm thẳng vào yết hầu của cô.
Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, hơi thở ngắt quãng vì thanh kiếm trỏ vào cổ
họng, giọng nói cũng nghẹn lại, vừa thấp vừa khẽ: “Song thực ra ta biết
người là người trong kinh thành, hơn nữa rất có thể còn xuất thân từ
thập ty, vì…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ lại, ấp a ấp úng, tựa hồ sợ đến nỗi nói không ra lời. Kẻ kia hơi khom người cúi đầu ghé tai lại, hòng nghe cho rõ hơn.
“Vì khi ngươi rút kiếm, ngón cái khẽ miết
sang bên cạnh theo thói quen…” Cô nói đến đây, hắn mới sực hiểu ra, vô
thức nhìn xuống bàn tay phải đang cầm kiếm của mình.
Chỉ một cái
liếc mắt, song hắn chợt thấy trước mắt hoa lên, Hoàng Tử Hà đã từ trong
bụi cỏ xông ra, vơ một nắm cát ném vào mắt hắn.
Kẻ nọ phản ứng
cực nhanh, lập tức xoay người tránh được, tiếc rằng đôi bên quá gần
nhau, trong khoảng khắc nhắm mắt lại, hắn bỗng thấy sườn trái mát lại.
Tuy tránh được không để trúng chỗ hiểm, song mạng sườn vẫn bị thương,
máu tươi tuôn ra xối xả.
Hắn đè chặt sườn trái, loạng choạng lùi
liền hai bước, hai mắt không tài nào mở ra được, đành một tay cầm kiếm,
một tay bịt vết thương, vung kiếm xuất ra một loạt chiêu phòng thủ,
không để cô áp sát lại gần.
Chỉ nghe Hoàng Tử Hà nói: “Đốc kiếm
của người trong thập ty ở trong kinh thành đều có chốt cài, để phòng khi đi lại giữa phố đông kiếm khỏi bị xóc này bật ra, đồng thời cũng ngầm
răn đe người dùng không được tùy tiện rút kiếm. Bởi vì khi người của
thập ty rút kiếm đều có thói quen gảy ngón cái mở chốt cài ra. Nếu người là bè đảng cũ của Bàng Huân từ Từ Châu đến, sao lại có thói quen này?”
Kẻ kia không nói nửa lời, chỉ bịt chặt sườn trái, thấy cơn đau dữ dội buốt đến tận xương, không đứng vững nỗi, đành phải dựa vào gốc cây sau lưng, dốc nốt chút sức tàn điểm huyệt cầm máu rồi trừng trừng nhìn cô, bất
động. Tuy hắn vẫn cầm kiếm nhưng thân thể đã run bắn lên, chẳng còn sức
tấn công nữa.
Hoàng Tử Hà xé một mảnh áo ngoài, tiến lại gần hắn.
Kẻ nọ nhìn cô chòng chọc, không hé răng nửa lời, song ánh mắt hết sức phức tạp, không sợ hãi, không oán hận, chỉ có bất lực và kinh ngạc.
Hoàng Tử Hà cũng chẳng hơi đâu dò đoán ánh mắt kẻ đó, cô đi thẳng tới trước
mặt hắn, một chân giẫm ngay lên kiếm còn chân kia đá mạnh vào cổ tay
hắn. Dù dũng mãnh đến đâu chăng nữa, hắn cũng không ngăn được tiếng rên
khẽ, thanh kiếm trong tay tức thì rơi ra.
Hoàng Tử Hà nhanh nhẹn
tóm lấy hai tay hắn, dùng mảnh vải vừa xé trói lại, rồi tiện tay giật
khăn che mặt của hắn xuống, trông thấy một gương mặt lạ lẫm và tẻ nhạt,
gần như hễ thấy là quên, bèn nhét ngay tấm khăn che mặt vào miệng hắn.
Xử lý xong xuôi, cô mới nhặt lấy thanh kiếm, rồi ngồi thụp xuống trước
mặt, xem xét vết thương của hắn. Một kiếm vừa rồi của cô rất nặng tay,
gần như rách toác da bụng hắn, nếu phản ứng chậm một chút, chắc đã bị cô xẻ toang bụng rồi.
Hoàng Tử Hà lật đi lật lại thanh đoản kiếm, trông thấy bên trên khắc rõ hai chữ “Ngự Trường” thì buột miệng lẩm bẩm: “Thảo nào.”
Đoạn cô xé vạc áo kẻ nọ, băng bó quấy quá bên ngoài cho hắn, cũng chẳng quan tâm hắn sống hay chết. Mãi tới lúc đứng dậy, thấy hắn vẫn trừng trừng
nhìn mình không chớp mắt, cô mới ném lại một câu: “Yên tâm đi, giờ ta
chưa giết ngươi đâu, Dù sao nếu đồng bọn của người lần tới đây, ta cũng
có thể đem người ra làm con tin.”
Vất vả cả đêm, cuối cùng chân
trời cũng tang tảng sáng, sắp đến lúc bình minh. Hoàng Tử Hà đi xuống
khe suối vốc nước rửa mặt, nước lạnh táp vào mặt khiến cô tỉnh táo hẳn.
Cô vẩy ráo tay rồi dắt ngựa của tên kia lại, lục lọi cái túi đeo trên
mình ngựa.
Ngoại trừ cung tên, trong túi còn mấy quan tiền, dăm
viên muối, mấy lọ cầm máu, và một lọ phấn bột không rõ công dụng. Cô mở
nắp ngửi thuer, thấy có mùi đại hoàng và địa sinh, bèn cầm tới trước mặt tên kia.
Hắn đã mất quá nhiều máu, cặp mắt cũng hơi thất thần.
Hoàng Tử Hà kề thanh đoản kiếm vào cổ hắn rồi móc tấm khăn nhét trong miệng hắn ra, hỏi: “Đây là gì?”
Kẻ nọ liếc mắt nhìn, nghiến răng đáp: “Ta mắc chứng đau đầu, mỗi lúc phát bệnh lại chiêu ngụm nước nuốt một ít thuốc này.”
Hoàng Tử Hà cười nhạt: “Ai lại dùng sinh địa và đại hoàng trị đau đầu? Đây rõ ràng là thuốc giải độc!”
“Ta không biết các ngươi làm cách nào lợi dụng được Kỳ Lạc quận chúa, nhưng quận chúa dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, các ngươi đã chuẩn bị
độc châm, ắt sẽ có sẵn thuốc giải, phòng khi xảy ra chuyện gì cũng có
thể cứu chữa kịp thời để trở về còn có cái ăn nói. Tiếc rằng quận chúa
không dùng được nữa. Thứ ngươi đem theo đây chính là thuốc giải, đúng
không?”
Rốt cuộc hắn cũng chịu mở miệng, song vẫn dùng giọng Từ Châu khàn khàn: “Mỗi lần dùng nửa thìa, pha vào nước.”
Hoàng Tử Hà cứa nhẹ kiếm vào cổ hắn: “Nếu ngươi dám nói láo, để Quỳ vương xảy ra chuyện gì, thì ta cũng không giết ngươi đâu. Hoạn quan như ta, thích nhất là khiến người khác thành ra giống mình đấy…”
Nói rồi, cô dịch thanh đoản kiếm xuống, gí sát vào bụng dưới hắn.
Tên thích khách thở gấp, vẻ mặt hơi đờ đẫn, rõ ràng là mất máu quá nhiều.
Song hắn vẫn nhìn dán vào cô, cất giọng thấp trầm mà rành rọt: “Một cô
gái xinh đẹp như thế, không dưng sao lại…. mạo xưng hoạn quan.”
Hoàng Tử Hà sững người, không ngờ lại bị hắn nhìn thấu chân tướng. Cô không
tưởng tượng nổi đám người này đã tra ra được cả thân phận thực của mình, nhất thời vừa cuống vừa giận, vội nhét ngay tấm khắc che mặt vào miệng
hắn.
Đoạn cô lần tới chỗ hôm qua hút máu độc cho Lý Thư Bạch,
quệt thanh đoản kiếm vào bãi máu độc đã nhổ ra, rồi quay lại chỗ tên
thích khách, dùng kiếm dính máu độc đâm vào bắp chân hắn.
Tên
thích khách bắt đầu mê man vì mất máu đột nhiên thấy toàn thân đau đến
co rúm người lại, trợn trừng mắt nhìn cô, miệng không ngừng ú ớ.
Chẳng để hắn kịp phân bua, cô đã vạch ngay lớp vải bên ngoài, thấy vết thương không bao lâu đã đen bầm, mới móc tấm khăn bịt miệng ra, đổ ít thuốc
vào miệng hắn rồi nói: “Đem ngươi ra thử thuốc trước, nếu ngươi có chết
cũng đừng oán ta đấy.”
Hắn trừng trừng nhìn cô đầy căm hận, song
vừa nuốt thuốc vào thì miệng đã bị bịt ngay lại, chỉ có thể trừng mắt
chứ không hề có cơ hội lên tiếng.
Hoàng Tử Hà ngồi bên cạnh hắn
hồi lâu, thấy vết thương ở chân hắn từ từ bớt đen bầm mới yên tâm nhặt
lọ thuốc giải lên chạy tới bên Lý Thư Bạch, mở nắp lọ ra. Ở nơi đồng
không mông quạnh thế này chẳng tìm đâu ra thìa, cô ngắt một chiếc lá to
cuộn lại, múc ít nước đổ từ từ để y nuốt vào.
May sao Lý Thư Bạch tuy mê man nhưng vẫn nuốt theo phản xạ. Hoàng Tử Hà lại cởi áo y ra, gõ nắm thảo dược đắp hôm qua xuống, bôi thuốc cầm máu lên rồi băng bó cẩn
thận.
Xong xuôi mọi chuyện thì trời đã sáng bạch. Khói lam thấp
thoáng vờn quanh núi, ánh nắng len qua tán lá trên đỉnh rọi xuống, rung
rinh chập chờn.
Hoàng Tử Hà đứng dậy, thấy tên thích khách kia đã bắt đầu mơ màng, nhưng hai mắt vẫn nhìn dán vào mình không rời. Cô bèn
vờ không thấy, quay lưng đi ra bờ suối rửa tay, bấy giờ mới phát hiện
tóc tai đã xổ tung xõa dài, mái tóc đen dài càng tôn lên gương mặt trắng nõn, đường nét của nữ tử không giấu vào đâu được.
Cô vội búi tóc lại rồi lấy hai mũi tên còn lại trên mình ngựa vào khe suối đứng rình.
Khe suối khá nông, cá cũng gầy nhỏ nhưng lại khá nhiều, còn không biết sợ
người. Hoàng Tử Hà vần đá xuống suối làm thành con đập nhỏ, rồi chậm rãi dịch chuyển từng tảng đá, thu hẹp vòng vây lại, cuối cùng cũng quây
được mấy con cá, bấy giờ mới vung mũi tên đâm xuống, chỉ trong nháy mắt
đã đâm được hai con cá bằng bàn tay, không ngừng quẫy cọ.
Cô xách cá lội đến bên bờ, bỗng sực nhớ ra cách bắt cá này là anh trai dạy cho khi còn nhỏ.
Hồi ấy anh cô để tóc trái đào, còn cô làm cái đuôi lẵng nhẵng đi theo. Vậy
mà giờ đây, cô dùng cách anh dạy để bắt cá, còn anh đã ra người thiên
cổ, mục rữa dưới mồ.
Nghĩ đến đó, cô lại không nén được đau buồn, thần người ra bên mép nước một lúc mới giơ cánh tay lên che mắt, để mấy giọt nước vừa ứa ra khéo mắt thấm cả vào tay áo.
Người chết là hết, giờ cô đâu còn thời gian mà đau đớn nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT