“Nhưng lệnh muội bị tình nghi nhiều nhất, đúng không nào?” Hoàng Tử Hà vạch ra vị trí của mọi người, “Bấy giờ lệnh muội ngồi phía dưới cùng, trong màn lụa, bốn a hoàn thì lánh ra đứng dưới gốc cây phía trước… Nói cách khác, nếu lệnh muội muốn giết người thì chẳng một ai phát hiện được, vì tất cả đều ở phía trước.”

Chu Tử Tần gật đầu, rồi lại phản bác: “Nhưng… nó khó khăn lắm mới gả đi được, sao có thể giết vị hôn phu của mình chứ?”

Hoàng Tử Hà quay sang nhìn Chu Tử Tần, thấy gã tuy cứng miệng nhưng đã lo lắng đến nổi mồ hôi đầy mặt, bèn thở dài: “Lau mồ hôi đi, công tử đúng là người anh tốt.”

Dứt lời, cô lại sực nhớ, mình cũng từng có một người anh trai như thế, lúc nào cũng chê bai em gái cả ngày chỉ biết vục mặt vào thi thể, nhưng mỗi khi cô gặp chuyện, anh cô luôn đứng chắn trước mặt, xắn tay áo gào lên: ai dám động vào em gái ta?

Cô bất giác chạnh lòng, cũng không trêu gã nữa, chỉ nói giản dị: “Yên tâm đi, lệnh muội không phải hung thủ đâu.”

Chu Tử Tần mừng rỡ gặng: “Sao lại nói thế?”

“Vì bấy giờ lệnh muội ngồi trong màn lụa, còn Tề Đằng ngồi bên phải cô ấy.” Hoàng Tử Hà trỏ bức màn lụa bên cạnh. Đó vốn là cái khung bên trong kê chõng tre, ngoài phủ the lụa buông dài chấm đất dùng ngăn ruồi muỗi ngày hè, để khuê nữ ngồi trong cũng rất ổn. “Theo lý mà nói, lệnh muội đúng là có cơ hội vén màn lên rồi dùng dao găm đem theo người đâm chết Tề Đằng, song vết móng tay trên má Tề Đằng đã rửa sạch hiềm nghi cho cô ấy.”

Nói đoạn cô ra hiệu cho Chu Tử Tần vào màn, ngồi lên chõng tre, thử mô phỏng động tác giết người với thi thể của Tề Đằng đang ngồi ở bên phải.

Chu Tử Tần ra sức nghiêng người, nhưng làm thế nào cũng thấy không ổn.

Hoàng Tử Hà giải thích: “Công tử xem, khi ngồi trên chõng tre rồi nghiêng người sang phải, tay trái bịt miệng Tề Đằng, tay phải vung dao lên, nhất định sẽ…”

Chưa nói hết câu đã nghe bịch một tiếng, Chu Tử Tần mất thăng bằng, ngã lộn đầu khỏi chõng.

“Ngã.” Đúng lúc ấy, Hoàng Tử Hà cũng buột ra tiếng cuối cùng.

Chu Tử Tần vuốt mặt đứng dậy: “Thế nên em gái ta được rửa sạch nghi ngờ rồi hả?”

“Ừm. Trong những kẻ ở đây, có mấy người rất khó có khả năng gây án.” Hoàng Tử Hà dùng mũi trâm chỉ địa thế vừa vẽ, rồi chấm vào bức màn lụa: “Một là lệnh muội, nếu cô ấy muốn giết người thì phải ra khỏi bức màn, vòng đến sau lưng Tề Đằng đâm chết Tề phán quan, song Tề Đằng nhất định không rời mắt khỏi cô ấy, làm sao ra tay mà không bị chú ý được?”

“Còn ai nữa?” Chu Tử Tần hỏi dồn.

Hoàng Tử Hà trỏ cây trâm vào nhà thủy tạ: “Công Tôn đại nương. Lúc xảy ra chuyện đại nương đang múa trên đài, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bà ấy, nên không có thời gian và cơ hội gây án.”

Chu Tử Tần gật đầu tác thành, sau đó cũng trở vào bên cạnh chiếc đèn lồng lớn trước nhà thủy tạ: “Còn cả Ân tứ nương phụ trách chỉnh đèn, rắc hoa và các đạo cụ khác nữa, tứ nương luôn đứng bên cạnh chiếc đèn của thủy tạ, nếu bỏ đi sẽ bị tất cả mọi người trông thấy.”

“Đúng, thế nên Ân tứ nương cũng không có cơ hội. Ngoài ra còn Quỳ vương gia ngồi hàng đầu, lệnh tôn và Phạm tướng quân, ba người họ ngồi ở trung tâm chú ý, hễ đứng lên là bị phát hiện ngay, đừng nói lẻn xuống dưới giết người.” Hoàng Tử Hà dùng trâm gạch bỏ ba người này: “Ngoài ra còn những người đứng hầu bên cạnh họ là tôi, công tử và Trương nhị ca, nhưng khả năng gây án của chúng ta lớn hơn một chút, vì có thể nhân lúc đèn tối, hoa rơi, Công Tôn đại nương thả bươm bướm, mọi người còn đương kinh ngạc thì len lén lẻn ra sau rồi quay trở lại. Chỉ cần may mắn, biết đâu lại che mắt được đám người đằng sau?”

“Vậy chẳng phải đám người Vương Uẩn, Vũ Tuyên, Phạm Nguyên Long còn đáng nghi hơn chúng ta ư? Nếu họ lẻn ra phía sau gây án thì khả năng thành công còn cao hơn nữa đấy.”

“Đúng thế, trong vụ án này, kẻ càng ngồi phía sau càng đáng ngờ. Hơn nữa Phạm Nguyên Long và Vũ Tuyên giữa chừng còn bỏ ra ngoài, nên hàng ghế cuối chỉ còn mình Vương Uẩn.” Nói đến đây, Hoàng Tử Hà lau mũi trâm vào người Chu Tử Tần rồi cắm lại lên đầu: “Còn cả các nhạc công ngồi bên nhà thủy tạ diễn tấu, bốn a hoàn dưới gốc cây, sáu người hầu bưng bê phục vụ, tổng cộng mười người, đủ để công tử thẩm vấn một lượt tối nay rồi đó.”

Song Chu Tử Tần chẳng để tâm mấy chuyện đó, mà kéo ống tay lên săm soi: “Sao công công lại lau trâm bẩn vào người ta?”

“Vì tay áo công tử dính máu, đằng nào chẳng phải thay.”

“Cũng đúng nhỉ.” Chu Tử Tần nói, rồi tiện thể cởi phắt áo ngoài ra vứt xuống đất.

Thấy đã đến canh ba, Lý Thư Bạch và Phạm Ứng Tích bèn cáo từ vế trước. Lúc tiến khách, Chu Tường còn dặn Chu Tử Tần phải tra xét vụ án cho kỹ.

Gã vội vàng nắm ngay lấy cương ngựa của Lý Thư Bạch, vật nài: “Vương gia để Sùng Cổ ở lại đây đi, dù thế nào tôi cũng phải nhờ công công giúp đỡ, gia biết đấy tôi không có công công đâu có được!” Lý Thư Bạch quay sang Hoàng Tử Hà, cô bèn khẽ gật đầu với y, rồi theo Chu Tử Tần quay vào.

Vườn hoa phủ quận thú thực ra không rộng lắm, nên bến thuyền cũng chỉ mô phỏng vậy thôi, chủ yếu vẫn là một bình đài lớn.

Theo bậc thềm cạnh bình đài đi xuống là hồ nước. Giờ nước đã bị rút cạn, trơ đáy hồ lát đá xanh và bùn rác đọng lại, chỉ tội cho các bổ khoái phải thọc tay vào nước bùn bới tìm hung khí. Song đừng nói hung khí, đến thép mỏng cũng chẳng thấy mẫu nào.

“Lẽ nào hung khí quá mỏng quá bé nên lúc rút nước cũng bị hút theo rồi?” Chu Tử Tần băn khoăn.

Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Khi rút nước người ta đã dùng lưới đồng bịt lỗ thoát nước, hung khí rộng một tác không trôi qua được đâu.”

Cuối cùng đám bổ khoái khốn khổ đành gọi người hầu trong phủ lại, giội từng thùng nước xuống hồ xối sạch bùn rác, hòng tìm cho ra hung khí.

Đằng kia tìm hung khí, đằng này Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần cũng bận rộn chuẩn bị hồ sơ, bắt đầu thẩm vấn mọi người.

Phạm Nguyên Long uống rất nhiều rượu, ban nãy sợ quá có tỉnh táo đôi chút, nhưng giờ lại bắt đầu gà gật, nên họ hỏi hắn trước.

Hắn ngồi đối diện với Chu Tử Tần, ôm đầu làm bộ thương xót, nhưng hơi rượu vẫn phả ra nồng nặc, giọng nói có phần lè nhè: “Tề đại ca chết thảm quá! Ta nhất định phải báo thù cho huynh ấy! Chu thiếu bổ đầu phải bắt cho được hung thủ đấy! Bằng không… Bằng không chẳng phải uổng tình cảm giữa huynh đệ ta ư…”

Chu Tử Tần rủa thầm, ta với ngươi lấy đâu ra tình huynh đệ?

Kẻ say thường lắm lời, chẳng phải hỏi gì, Phạm Nguyên Long đã tông tốc khai ra: “Vụ án này khỏi cần tra nữa, chắc chắn là Vũ Tuyên làm, Vũ Tuyên ấy mà!”

Vũ Tuyên chắp tay sau lưng đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn sao thưa trên trời, chẳng buồn phản bác.

“Sao lại bảo là Vũ Tuyên ấy hả?Ta có chứng cứ! Nhớ lại năm đó, nghe đồn có một đại mỹ nhân mới giá lâm Thành Đô, ta… ta còn không tin… Nào ngờ, lại là thật… Gì hả? Ánh mắt các ngươi như thế là sao! Ta đang nói Phó Tân Nguyễn ấy! Là Phó nương tử ở phố Tùng Hoa!” Phạm Nguyên Long nói mà nước bọt văng tứ tung, nhưng Chu Tử Tần nhìn Hoàng Tử Hà, rồi lặng lẽ ghi lại toàn bộ.

Hoàng Tử Hà thấy hắn nhất định không chịu nhắc đến chuyện mình từng si mê Phó Tân Nguyễn bèn hỏi: “Nghe nói thiếu gia có qua lại với Phó nương tử?”

“Hình như… Hình như có đấy, nhưng về sau phát hiện cô ta đã có ý trung nhân, ta tức gần chết!” Phạm Nguyên Long đỡ mái đầu nặng trịch, lè nhè nói, phả ra hơi rượu nồng nặc: “Đúng là tiên nữ, đi từ đầu đến cuối đường Ngô Đồng cũng đừng hòng tìm được người đẹp như thế!Ta nói cho hai người biết nhé, có một lần ta lén… lén bám theo Phó nương tử, định tóm cổ gian phu của ả tẩn cho một trận. Kết quả các ngươi có biết ả đến đâu không? Ha ha ha… Chính là vườn Tình! Đúng lúc bọn Vũ Tuyên đang tụ họp làm thơ! Ả đứng xa xa nhìn lại, ta cũng nhìn theo, xúi quẩy làm sao hai con mắt của ả cứ dán chặt vào người hắn, cái gì Tề phán quan tuổi trẻ tài cao, Trần Văn Luân phong lưu nức tiếng, tứ đại tài tử, bát đại thi nhân đều thành rắm chó hết! Hừ, đúng là má mì tham tiền gái điếm tham sắc, mẹ nó chứ, đẹp trai thì báu lắm đấy à…”

Chu Tử Tần nhìn đám trứng cá của Phạm Nguyên Long rồi cụp mắt xuống, lại liếc sang gương mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ thanh tú của Vũ Tuyên, nhủ bụng: đẹp đến thế này đương nhiên là báu vật rồi, ngươi đừng ấm ức làm gì.

Kể đến đây thì Phạm Nguyên Long đã ngất ngư, chỉ toàn thốt ra những lời lảm nhảm vô nghĩa: “Bấy giờ ông tan nát cõi lòng, quyết định cắt đứt hoàn toàn với ả đó! Ông còn đến Dạ Vụ Viện tìm một gã kỹ nam! Ôi ôi, nhưng về sau vẫn quay về với đàn bà thôi, chuyện này kể ra thì bỉ mặt lắm, đừng nhắn nữa, vào chuyện chính đi…” Thấy Chu Tử Tần hai mắt lồi ra như sắp lọt tròng, ngần ngừ không biết có nên ghi lại chuyện công tử phủ tiết độ sứ tìm kỹ nam hay không, Hoàng Tử Hà liếc tờ giấy trên tay gã rồi nói: “Những việc không liên quan thì đừng ghi.”

Chu Tử Tần im lặng gật đầu, lại nghe Hoàng Tử Hà hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi công tử lại nói Vũ Tuyên sát hại Tề Đằng?”

“Ta nghĩ, Vũ Tuyên rơi vào bước đường này, há chẳng hận Tề Đằng ư? Vốn hắn là tài tử danh vọng nhất Thành Đô, nào ngờ Tề Đằng lại được cha ta trọng dụng, lắc mình một cái đã cướp mất vị trí của hắn, cũng bởi thế mà làm Phó nương tử thất vọng, mới quay sang Ôn Dương, cuối cùng còn dây dưa tình cũ, nắm tay họ Ôn tự vẫn! Người bảo Vũ Tuyên sẽ trút giận lên ai? Tề Đằng chứ ai nữa…”

Trước những suy luận vớ vẩn này, Chu Tử Tần đành bó tay dừng lại, bất lực quay sang Hoàng Tử Hà. Trái lại, Hoàng Tử Hà thản nhiên dựa vào lưng ghế, lại hỏi tiếp: “Tối nay Vũ Tuyên ngồi xa Tề Đằng như thế, công tử thấy hắn có cơ hội ra tay không?”

“Có! Nhất định là có!” Phạm Nguyên Long hùng hồn khẳng định, “Chẳng phải lúc đó ta đi lên đài xem cánh hoa là thật hay giả ư, sau đó lại thấy tiểu nương tử kia… chính là nàng đứng cạnh cây đèn lồng đó khá đẹp, bèn nảy ý muốn làm thân, kết quả bị tên khốn Vũ Tuyên lôi đi! Này này ngươi nói xem, nếu không phải ả kia là chị em của Phó nương tử, nếu hắn không có tình với Phó nương tử thì việc gì phải lôi ta đi?”

Lần này đến Hoàng Tử Hà cũng chẳng buồn đáp nữa, song họ Phạm lại hăng hái thao thao nói tiếp: “Chú ý này, điểm mấu chốt nằm ở đây cơ: lúc ấy, hắn lôi ta đi, ném vào bụi cây cạnh đó! Ta nằm bò ra đó, trúng phải gió lạnh, lúc thì đầu óc choáng váng, nôn ồng ộc vào bụi, đến khi ngoái đầu trông lại thì hắn đã biến đâu mất. Các ngươi bảo hắn đi đâu được hả? Nói không chừng hắn đi men theo bụi cây vòng ra sau, lẻn đến ngồi cạnh Tề đại ca bên màn lụa, rồi nhân lúc trời tối rút dao ra làm một nhát đánh phập… Ôi hu hu, Tề đại ca của ta, huynh chết thảm quá…”

Hoàng Tử Hà chẳng thèm truy cứu Phạm Nguyên Long say rượu hay giả điên, thẳng thán chuyển đề tài: “Nôn xong thì sao?”

“Bấy giờ ta hoa cả mắt, nôn mửa xong thì gục luôn xuống bụi cỏ, chẳng biết thiếp đi hay là ngất đi nữa. Khi tỉnh đã thấy mình bị lôi dậy ngồi cạnh lan can. Kẻ nào đó bưng cho ta một chén canh giải rượu, còn nói Tề đại ca chết rồi! Bấy giờ ta còn ngây ra…”

“Nói vậy là thiếu gia cũng không biết vết máu trên người mình từ đâu ra?”

“Sao ta biết được? Lúc ấy ta chẳng biết gì nữa rồi. Đã bảo các người là Vũ Tuyên mà!” Phạm Nguyên Long ghé sát lại gần họ, vẻ đã rõ chân tướng như lòng bàn tay, đảo mắt ghé sang Vũ Tuyên: “Hắn nhân lúc ta mê man, lẻn đến sát hại Tề đại ca! Sau đó lau dao vào người ta, vu oan cho ta, cuối cùng thì ném hung khí đi hòng bưng bít! Các người mau bắt hắn lại đi, chuyện này mười phần ta đã chắc đến tám chín rồi!”

Hoàng Tử Hà bình thản đáp: “Ta biết Phạm công tử có thành kiến với Vũ Tuyên, việc em họ công tử phạm pháp bị lưu đầy, Vũ Tuyên không tránh khỏi liên quan. Song giờ chân tướng chưa rõ, công tử lại nói như đinh đóng cột là Vũ Tuyên giết người, liệu có ôn không?”

Phạm Nguyên Long không ngờ vị Dương công công này lại tường tận ân oán giữa mình và Vũ Tuyên, bất giác há hốc miệng ra hồi lâu mới lắp bắp thề thốt: “Ý công công là ta vu cáo hắn à? Không có đâu! Cha ta còn định chiêu mộ hắn làm thuộc hạ, sao ta lại có thành kiến với hắn được?”

Hoàng Tử Hà cũng chẳng buồn đôi co mấy chuyện vặt vãnh ngoài lề này làm gì, bèn giơ tay ra hiệu cho Vũ Tuyên đi đến, Phạm Nguyên Long đành hậm hực đứng dậy bước ra.

Vũ Tuyên không muốn ngồi chiếc ghế họ Phạm đã ngồi, bèn bê một chiếc khác đến.

Chu Tử Tần vừa ghi biên bản vừa hỏi: “Lúc xảy ra chuyện, Vũ huynh ở đâu?”

Vũ Tuyên cúi đầu nhìn vân gỗ trên bàn, bình thản đáp: “Lúc đó tôi vốn ngồi phía sau, thấy Phạm công tử say rượu bám riết lấy người ta kiếm chuyện, mới kéo y ra chỗ bụi cây.”

Chu Tử Tần hỏi dồn: “Sau đó thì sao? Huynh ở cạnh huynh ấy, hay bỏ đi?”

Vũ Tuyên vẫn không ngẩng lên, đều đều đáp: “Tôi bỏ đi. Phạm công tử say rượu nôn mửa chua lòm, suýt dây cả ra áo tôi nên tôi bỏ mặt y ở đó, quay lại xem Công Tôn đại nương biểu diễn.”

“Có chứng cứ gì không?” Chu Tử Tần lại hỏi.

Vũ Tuyên nghĩ ngợi rồi đáp: “Tôi ngồi sau cùng, chắc không ai trông thấy. Nếu cần nhân chứng, thì tôi không có.”

Chu Tử Tần gặng: “Lẽ nào có vật chứng ư?”

Vũ Tuyên không đáp mà đứng dậy làm động tác. Hắn xoay tròn, nhảy lên, gập người, khom lưng, tuy động tác không mấy nhịp nhàng, cũng chẳng đẹp đẽ, chỉ mang tính chất mô phỏng, song thoáng trông đã nhận ra ngay, chính là nửa sau bài múa của Công Tôn đại nương.

Khi hắn biểu diễn xong động tác ngọa ngư, bên cạnh chợt vang lên tiếng vỗ tay khe khẽ. Công Tôn đại nương vỗ tay tán thưởng: “Vũ công tử quả là trí nhớ phi phàm, điệu múa này sau khi A Nguyên cải biên, tôi mới biểu diễn lần này là đầu tiên, không ngờ công tử chỉ xem qua một lần đã nhớ được gần như tất cả động tác.”

Vũ Tuyên đứng dậy phủ sạch bụi đất trên người rồi nhìn Hoàng Tử Hà: “Nếu bấy giờ tôi lẻn đi giết người, e rằng không thể thưởng thức động tác múa tuyệt diệu của Công Tôn đại nương.”

Chứng cứ rành rành, ngay cả Phạm Nguyên Long nãy giờ vẫn ngồi chồm hổm cạnh đó đợi hắn sơ hở là nắm thóp cũng cứng họng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play