Trong tiếng cười rộ khắp phố, rốt cuộc Chu Tử Tần cũng theo họ đến quán trọ, chạy thẳng ra nhà sau, thấy siêu thuốc đang đặt trên bếp lửa, Trương Hàng Anh ngồi trên ghế con, vừa quạt lửa vừa hé nắp ra xem.

“Trương nhị ca!” Chu Tử Tần gọi toán lên chạy ù vào, suýt hất văng siêu thuốc: “Chẳng phải huynh đến Hán Châu rồi ư? Sao lại ở đây?”

Trương Hàng Anh giật nảy mình, vội vòng tay che cho siêu thuốc: “Cẩn thận, sắc thêm lát nữa là được rồi.”

“Xảy ra chuyện gì thế? Huynh bị ốm à? Hay là bị thương?”

Thấy Trương Hàng Anh lắp bắp mãi không kể rõ đầu đuôi được, Hoàng Tử Hà bèn chen vào đáp thay: “Trương nhị ca và một người bạn giữa đường gặp chuyện, nên huynh ấy đưa bạn quay lại đây.”

“Bạn nòa vậy? Hình như Trương nhị ca chỉ đi có một mình thôi mà.” Chu Tử Tần ngó vào phòng, tức thì giật bắn mình, “Cảnh Dục ư?”

“Chu thiếu gia.” Cảnh Dục nằm trên giường quay ra gượng cười với gã, rồi vội vã sửa lại: “À à, không phải, là Chu bổ đầu.”

“Công công cũng thoát được ư? Sao lại ở đây?”

“Tôi… đương nhiên là ở cạnh gia vẫn hơn.” Cảnh Dục nhìn Lý Thư Bạch nói khẽ, “Có điều… giờ nô tài thế này, e rằng lại làm liên lụy đến gia…”

“Đừng nói những lời này.” Lý Thư Bạch cắt ngang. “Yên tâm tĩnh dưỡng đi.”

Cảnh Dục khó nhọc gục gặc đầu đầy cảm kích. Trương Hàng Anh bưng bát thuốc đi vào: “Hồi ở Đoan Thùy Đường, tôi cũng học được cách sắc thuốc, bát thuốc này sắc vừa đủ độ, công công mau uống đi cho nóng.”

Lý Thư Bạch cầm bát thuốc, ngồi xuống đấu giường Cảnh Dục, thổi cho nguội bớt.

Cảnh Dục thấy vậy vội dựa gối ngồi dậy, cúi đầu đón lấy bát thuốc, không dám để y đút. Chu Tử Tần cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn Cảnh Dục uống thuốc.

Hoàng Tử Hà rút cây trâm ngọc trên đầu ra, ngồi xuống bàn thong thả sắp xếp lại những manh mối thu được ngày hôm nay.

Ánh hoàng hôn dần nhạt đi, trời cũng tối dần. Mọi người bắt đầu ăn cơm tối, chỉ mình Chu Tử Tần nấn ná không muốn về, cứ thao thao nói chuyện đến tối mịt.

Cuối cùng Hoàng Tử Hà đành kéo gã dậy: “Công tử để Dục công công đi nghỉ sớm đi, đừng quấy rầy nữa.”

“Ta không về đâu, ngủ luôn ở đây chõ ong, chứ muộn thế này quay về rồi sáng sớm mai lại chạy đến, mệt chết.” Nói đến đây, mắt gã sáng lên nhin cô: “Phòng Sùng Cổ có rộng không? Cho ta ngủ nhờ một hôm nhé?”

Hoàng Tử Hà lạnh toát sống lưng, đanh định từ chối thì giọng Lý Thư Bạch phía sau đã lạnh nhạt vang lên: “Không rộng.”

Cô vội cúi đầu, hành lễ với y.

Chu Tử Tần tiu nghỉu: “Thôi được, để ta đi thuê thêm phòng.”

“Nhớ trả giúp chúng tôi tiền phòng mấy hôm trước đấy.” Hoàng Tử Hà gọi với theo. Chuyện này đương nhiên, số tiền lấy được từ gã thích khách đã sắp cạn sạch, cứ để Chu thiếu gia tiêu tiền như rác chi đi.

Khó khăn lắm mới sắp xếp ổn thỏa cho Chu Tử Tần, mọi người cũng được yên tĩnh,ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Đang thiêm thiếp ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ.

Hoàng Tử Hà kinh hãi bật dậy, vừa trông thấy ánh lửa hắt lên song đã nghe thấy tiếng Lý Thư Bạch gõ cửa: “Cháy rồi.”

Cô lập tức trở dậy mặc quần áo, vì còn phải bó ngực nên cũng hơi lâu. Ra khỏi cửa, cô thấy Chu Tử Tần liêu xiêu chạy đến: “Không xong rồi, không xong rồi!”

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà chẳng còn bụng dạ để ý đến gã, mượn ánh lửa chạy thẳng đến phòng Cảnh Dục thì thấy Trương Hàng Anh đã ở đó, trong phòng sặ sụa mùi khói. Mọi người trong quán trọ cũng ùn ùn chạy ra, đổ xô về phía giếng trời.

“Lửa… Lửa lớn quá!” Mặt tiền quán trọ đã chìm trong lửa, khói bốn lên mù mịt, cuồn cuộn bay về phía các phòng.

Lúc đi dạo phố đêm Thành Đô, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà từng thảo luận, cho rằng biện pháp hay nhất của kẻ địch là đốt quán trọ. Họ cũng đã quan sát quán trọ này, thấy rằng nếu có cháy thì rất dễ chạy thoát, muốn ám sát, trừ phi…

Hoàng Tử Hà đứng phắt dậy xách ghế đập vào cửa sổ. Chấn song rơi ra, ngoài cửa khói lửa rợp trời, dường như bốn bề đồng thời bén lửa, vây lấy bọn họ vào giữa.

Quả nhiên, để giết hại bọn họ, kẻ địch chẳng nề đốt trụ cả nhà cửa xung quanh, biến cả góc phố thành tro tàn.

Giữa bốn bề lửa đỏ, chỉ còn chỗ bọn họ chưa bén lửa, song đã mù mịt khói, chừng như không còn đường thoát.

Lý Thư bạch nhíu mày, ra hiệu cho Trương Hàng Anh đỡ Cảnh Dục: “Đii thôi.”

Chưa dứt câu, đã nghe bên ngoài la toáng lên, thì ra một căn nhà sát vách kâu ngày cũ kỹ sập xuống. Toàn bộ run mè kèo cột cháy phừng phực đổ ập vào quán trọ, người trong dãy phòng phía trước vừa nháo nhào chạy ra đang ùn lại ở đây, lập tức có mấy người bị giẫm đạp kêu la oai oái.

Quán trọ này nằm trong ngõ vắng, xung quanh toàn những căn nhà cũ kỹ, lúc này bị cháy rừng rực, lửa lớn từ bốn phương tám hướng ập đến, khói đen mù mịt chụp xuống quán trọ.

ở giếng trời, rất nhiều người đã sặc sụa vì khói, thậm chí có người già, phụ nữ và trẻ em ngất lịm.

Lý Thư Bạch xé tấm chăn trên giường ra, Hoàng Tử Hà chẳng đợi y nhắc, nhanh nhẹn vẩy nước trà thấm ướt rồi chia cho mỗi người một dải vải.

Họ dùng vải ướt bịt mặt, xông ra khỏi phòng. Thế lửa rất mạnh, song đáng sợ hơn là khói đen mù mịt.

“Khói bốc lên trên, nên cúi người xuống mà đi, phía dưới đỡ hơn đấy.” Hoàng Tử Hà lom khom dẫn cả bọn chạy ra cửa.

Khói dày đến nỗi không mở nổi mắt, phải lần tường mà đi, nhưng tường cũng bị hun đến nóng giãy lên, không sao chạm vào được, đành mò mẫm đi trong bóng tối.

“Ối ôi…” Chu Tử Tần vấp phải một thân người dưới đất, ngã lăn ra rồi lại lồm cồm bò dậy, cũng chẳng biết đối phương còn sống hay đã chết, hốt hoảng xoa xoa chỗ mình vừa vấp vào, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Hoàng Tử Hà định nhắc gã nhưng vừa há miệng đã thấy họng đau rát, đầu cũng choáng váng. Đầu gối cô nhũn ra, suýt ngã khuỵu xuống đất. May sao có người nắm lấy cánh tay, đỡ cô dậy.

“Theo ta.” Giữa một trời tối tăm mù mịt, nghe thấy giọng Lý Thư Bạch ngay bên cạnh, cô bỗng vững dạ hẳn. Cô không cần nhìn cần nghĩ gì nữa, chỉ cần y dẫn dắt là đủ.

Dường như tấm lưng ý chính là nơi nương náu an toàn nhất.

Đang đi, Lý Thư Bạch bỗng dừng lại. Họ đã đi hết chiều dài bức tường,cảm nhận về phương hướng của y rất nhạy, nhanh chóng tìm được cổng sau.

Trương Hàng Anh đang định tung chân đạp cửa thì Lý Thư Bạch đã nắm lây vai gã nói khẽ: “Ngoài đó có người.”

Trăng lu gió lộng, ngọn lửa rừng rực đuổi sát sau lưng, ba mặt là lửa, chỉ có một con đường ra duy nhất lặng phắc như tờ.

Trương Hàng Anh dỏng tai lắng nghe rồi ngạc nhiên thì thào: “Đâu… Đâu có tiếng người?”

“Lửa lớn như thế, chỉ chừa một lối thoát duy nhất, lẽ nào không có mai phục?” Giọng Lý Thư Bạch cũng hơi xao đông: “Nhưng bên ngoài chẳng nghe động tĩnh gì cả?”

“Có người bao vây bên ngoài cánh cửa này ư?” Chu Tử Tần buột miệng hỏi, “Lẽ nào chúng ta xông ra sẽ gặp phải mưa tên?”

“Đang ở trong phủ Thành Đô, bên ngoài không có nhiều chỗ ẩn náu, không thể sắp xếp nhiều tay cung được. Nhưng nhất định có người mai phục, hễ ta xông ra sẽ bị chém giết.”

Mọi người nghe nói đều vã mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, người phía sau bắt đầu ùn ùn chạy đến, có kẻ la to: “Cửa kia kìa! Nhanh lên…”

Giữa lúc hỗn loạn, dòng người chen chúc ùa đến, cướp đường nhau mà chạy, đột nhiên nghe ầm một tiếng, lửa bắn tứ tung.

Căn gác cạnh đó cháy rụi, đổ sập xuống, khiến cả đám người giẫm đạp lên nhau tránh né, kẻ ngã, người bị thương, kẻ bén lửa, người bị bỏng, kêu la thảm thiết.

Năm người bọn họ bị vây trong lửa, ngọn lửa hừng hực bao phủ xung quanh, quần áo đàu tóc cháy sém, đường thoát duy nhất là cánh cửa trước mặt. Tường vách hai bên đã bị hun nóng giãy, cây cối cạnh đó cũng cháy rừng rực, tình cảnh hết sức nguy cấp.

Giữa màn khói mịt mùng, Hoàng Tử Hà ngẩng đầu trông thấy trên bức tường đầu hồi có người đang lén lút nhìn về phía họ, vung tay ra hiệu với bên dưới.

Cô quay sang bảo Lý Thư Bạch: “Chúng phát hiện ra chúng ta rồi, chỉ đợi ta đâm đầu vào rọ đấy thôi.”

Lý Thư Bạch khẽ gật đầu, lạ liếc về phía cánh cửa.

Cảnh Dục được Trương Hàng Anh dìu đỡ, vốn đang bịt mũi miệng loạng choạng chạy theo họ, đột nhiên gỡ miếng vải ướt xuống, đẩy Trương Hàng Anh ra, đi đến trước cửa nói: “Gia… nô tài từ biệt ở đây thôi.”

Trương Hàng Anh ngạc nhiên buột miệng: “Công công định đi đâu?”

“Chỉ cần ta xông ra, sẽ không thể hình thành thế bao vây nữa.” Cảnh Dục khàn khàn đáp.

Lý Thư Bạch phía sau quát lớn: “Cảnh Dục, không được làm bậy!” Song Cảnh Dục chỉ ngoái lại mỉm cười rồi quay phắt đi, xô thẳng ra cửa.

Cánh cửa đã bị lửa thiêu gần rụi lập tức long ra, đổ sập xuống, kéo theo cả khóa. Cả người lẫn cửa đập mạnh xuống nền đá xanh bên ngoài.

Trong khoảnh khắc Cảnh Dục ngã xuống, mấy ngọn đao long loáng vung ra chém vào người y.

Đúng như họ đoán, bên ngoài có mai phục.

Khi đa kiếm chém xuống thân thể, Cảnh Dục hợt cười to. Giữa đêm khuya, tiếng cười the thé xuyên qua màn khói mù mịt cùng tiếng kêu khóc nhốn nháo, khơi lên một cơn hoang mang khắp xung quanh.

Ngay lập tức, mọi người trong quán trọ xộc ra, đem theo khói lửa mù mịt, đám người mai phục chỉ kịp tấn công kẻ xông ra đầu tiên là Cảnh Dục thì Lý Thư Bạch, Trương Hàng Anh và Chu Tử Tần đã tung mình nhảy ra, tránh được ngọn đao đón đầu, nhenh nhẹn lợi dụng khói mù, đoạt binh khí đối phương.

Lý Thư Bạch chặn địch, Hoàng Tử Hà kéo Cảnh Dục dậy, đỡ y chạy đến đầu hẻm. Nhưng kẻ mai phục trong ngõ xông lên ngăn cản đều bị Lý Thư Bạch thẳng tay chém chết.

Thế lửa càng thêm dữ dội. Trước ánh lửa rừng rực, muôn sao trên trời cũng thành ra lu mờ, ảm đạm.

Cô chợt trông thấy mấy bóng người nhanh chóng áp sát, xông thẳng vào giữa đám thích khách chém giết.

Là quân tinh duệ của vương phủ. Mấy ngày nay cô đi khắp nơi tra án thì họ đã âm thầm tập kết ở phủ Thành Đô, hơn nữa còn tụ lại bên người Lý Thư Bạch. Tiếng cười của Cảnh Dục khi nãy đã ám vị cho họ biết vị trí của Quỳ vương trong đám cháy hỗn loạn này, giờ bọn Hoàng Tử Hà chẳng còn gì phải lo nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play