Lúc lên núi là ba người, giờ chỉ có hai người họ xuống núi. Gió núi rin rít, đường mòn quanh co. Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch bước trong im lặng.

Đi đến bên sườn núi, trước mặt không còn gì ngăn trở nữa, hai người không hẹn mà cùng ngoái lại nhìn non nước mênh mang. Phía trước họ là chim bay ngang núi biếc, khói mây vắt qua trời.

Thấy xung quanh vắng lặng không một bóng người, Lý Thư Bạch mới lên tiếng: “Mộc Thiện đại sư hình như biết thuật nhiếp hồn của Thiên Trúc.”

“Thuật nhiếp hồn ư?” Hoàng Tử Hà trầm tư nhíu mày, hồi tưởng lại cảm giác mơ màng như đang nằm mộng khi nhìn vào đôi mắt sâu hút của Mộc Thiện đại sư.

“Trước đây ta từng nhìn thấy một nhà sư người Hồ đến từ Tây Vực có thể dùng ánh mắt khống chế người khác, khiến người ta như mê như say, răm rắp nghe lời. Xem ra Mộc Thiện đại sư cũng học được thuật này, chỉ là chưa cao cường bằng nhà sư kia thôi.”

“Ừm, nghe nói ông ta từng đi qua Tây Vực, chẳng biết có liên quan gì đến con A Già Thập Niết kia không.” Rồi như sực vỡ lẽ, từng nghe truyền thuyết về pháp lực vô biên của Mộc Thiện đại sư, cũng biết chuyện Phạm Nguyên Long con trai Phạm tiết độ mê mẩn ca kỹ, có điều chưa bao giờ liên hệ hai chuyện này với nhau cả. Giờ xem ra, có lẽ Mộc Thiện đại sư đã dùng thuật nhiếp hồn để lay chuyển tâm tư Phạm Nguyên Long. Thảo nào chẳng một ai nghi ngờ con suối nhân tạo kia, mấy cái gọi là con hư hối cả, gái dữ đổi tính, chắc cũng thế cả. Nếu ông ta dùng thuật này vào việc chính đáng thì cũng tốt.”

“Song nếu năm xưa ông ta ở trong cung lại làm vài chuyện chúng ta không biết thì sao?” Lý Thư Bạch ngẩng lên nhìn cánh chim bay ngang núi, thở dài, “Nếu ông ta liên quan đến ngự bút của tiên hoàng, đến chứng điên của Ngạc thái phi và con cá trong vũng máu tiên hoàng khạc ra khi lâm chung thì sao?”

Bấy nhiêu bí mật nghiêng trời lệch đất được y nhẹ nhàng thốt ra rồi tan đi trong gió, chẳng ai hay biết.

Hoàng Tử Hà ngắm gương mặt nghiêng của Lý Thư Bạch, nét nào nét nấy đẹp đẽ mà xa xôi hơn cả ngàn dặm giang sơn, khiến cô nhất thời chẳng biết nói sao. Thật lâu, mới cất tiếng: “Bất luận thế nào thì núi Minh Nguyệt ở đây, chùa Quảng Độ cũng ở đây. Lần sau gặp lại Mộc Thiện đại sư, chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ càng.”

Hai người đi thẳng về phía Bắc, đến phủ quận thú.

Đến giao lộ, Lý Thư Bạch đột nhiên ngoặt sang phía bên kia.

Hoàng Tử Hà đi sau nhắc: “Gia lầm đường rồi.”

“Không. Chỗ này cách vườn Tình chưa đầy trăm bước, chúng ta đến tìm Vũ Tuyên đi.”

Vũ Tuyên. Hoàng Tử Hà lặng người, không ngờ Lý Thư Bạch lại chủ động tìm đến hắn. Cô vội rảo bước đuổi kịp y rồi hỏi: “Sao gia biết vườn Tình ở đây?”

“Ở nha môn chẳng treo một tấm bản đồ Thành Đô đấy ư, ta có liếc qua.”

Hoàng Tử Hà câm nín. Y chỉ liếc qua mà có lẽ còn thông thuộc đường sá hơn kẻ sống ở đây ba năm như cô.

Vườn Tình trồng rất nhiều mai, đào, mận giờ đang cuối hạ, không phải mùa hoa nên chỉ có từng chùm mạch môn tím biếc nở rộ dưới hòn giả sơn, hàng thục quỳ khoe sắc bên giậu trúc là đáng xem.

Vũ Tuyên đang xách thùng nước tưới hoa, thấy hai người đến thì gật đầu chào: “Xin đợi một lát, còn mấy luống nữa thôi.”

Hoàng Tử Hà nhìn quanh hỏi: “Bác Lý giữ vườn đâu rồi?”

“Cháu bác ấy bị ốm nên phải nghỉ ở nhà chăm sóc, ta đã nhận tưới hoa hai lần sáng tối thay bác ấy.” Nói rồi, hắn chỉ luống hoa phía trước, “Tưới hết chỗ kia là xong.”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ ra giếng múc một thùng nước, định giúp hắn tưới hoa.

Nào ngờ Lý Thư Bạch đỡ lấy thùng nước từ tay cô, thản nhiên xách giùm, rồi dúi cho cô một cái gáo. Hoàng Tử Hà được chiều quá hóa sợ, quay lại nhìn y, chỉ thấy nét mặt y vẫn bình thản như thường, bèn nhận lấy gáo, múc nước trong thùng y xách tưới từng gáo xuống luống hoa.

Thấy họ một xách một tưới tự nhiên như thế, Vũ Tuyên bất giác khựng lại, đứng lặng nhìn, thật lâu vẫn chưa định thần được.

Mãi đến khi Hoàng Tử Hà ngoái lại hỏi: “Tưới bao nhiêu là đủ?”

Hắn mới rời mắt, cúi đầu đáp: “Tưới nhiều chút đi, dạo này trời nóng, nếu không tưới nhiều đến trưa lại thiếu nước.”

Hoàng Tử Hà vừa tưới hoa vừa hỏi: “Vườn rộng thế này chỉ một mình huynh lo liệu thôi à? Sao không nhờ thêm mấy người nữa?”

“Giờ ta ở nhà nhàn nhã, chẳng có việc gì, lao động chân tay giết thời gian ấy mà.”

“Trước đây phong cảnh vườn Tình đẹp nhất phủ Thành Đô, các quan lại đều tụ về đây, gần như ngày nào cũng có buổi họp mặt.” Hoàng Tử Hà phóng mắt nhìn ra vườn, vẻ tiếc nuối: “Tiếc rằng giờ trời nóng quá, chắc cũng chẳng ai đến thưởng ngoạn.”

Vũ Tuyên gật đầu: “Giờ sen đã tàn quế chưa nở, trời lại nóng, dĩ nhiên không ai lui tới. Có điều tối qua còn có hội thả rượu theo dòng*, mọi người thắp nến chơi đêm, còn làm mấy bài thơ.”

(*Một thú chơi của người thời xưa. Mọi người ngồi hai bên bờ sông, rồi cho thả ly rượu từ thượng nguồn xuống, rượu trôi theo dòng nước, dừng lại trước mặt ai thì người đấy cầm lên uống.)

“Thả rượu theo dòng ư? Những ai tham dự thế?”

“Có nhiều người trong thi xã của ta… chỉ thiếu Ôn Dương.”

Hoàng Tử Hà hỏi dồn: “Nói vậy là Tề Đằng cũng đến ư?”

Vũ Tuyên gật đầu: “Tề huynh còn bắt cả cá dưới suối đem về, bảo rằng muốn nuôi một con.”

“Cá ư?” Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch tóm ngay được điểm mấu chốt này, tuy ngoài mặt vẫn thản nhiên, song đều đưa mắt nhìn nhau.

“Ừm, Tề Đằng thích nuôi cá. Trước đây huynh ấy nuôi một con cá đỏ, còn mua cả bình sứ về đựng, đem theo khắp nơi rằng đây là A Già Thập Niết hiếm có trên đời, giống hệt con của Quỳ vương gia.”

Lý Thư Bạch thản nhiên hỏi: “A Già Thập Niết rất hiếm thấy, con của Tề Đằng phải thật không?”

Vũ Tuyên cúi đầu tưới nước, miệng đáp: “Tôi không biết, song nghe Mộc Thiện đại sư nói là thật.”

Hoàng Tử Hà sực nhớ, lúc sang cô từng nghe Tề Đằng hỏi Vũ Tuyên, huynh có nhớ con cá đỏ của tôi đâu rồi không.

Bấy giờ nét mặt của Vũ Tuyên méo xệch đi vì kinh hãi, trông mà phát khiếp.

Cô múc từng gáo tưới cho khóm thục quỳ, thong dong hỏi lại: “Huynh có biết con cá đó của Tề Đằng… giờ ở đâu không?”

Vũ Tuyên lặng người giây lát, đoạn đưa mắt nhìn cô, thấy cô vẫn bình thản nhìn mình thì gượng gạo hít sâu một hơi, đáp khẽ: “Ta không rõ nữa… Lâu lắm cũng chẳng thấy đâu.”

“Bao lâu không thấy rồi?”

Vũ Tuyên nghĩ ngợi thật lâu, mặt hơi tái đi: “Hình như khoảng… sau khi phủ quận thú xảy ra chuyện.”

Hoàng Tử Hà ừm một tiếng, trầm ngâm. Lý Thư Bạch thấy cánh tay cầm gáo của cô đờ ra, bèn cầm lấy gáo từ tay cô, tiếp tục tưới.

Chỉ còn Hoàng Tử Hà và Vũ Tuyên đứng dưới bóng thục quỳ, ánh mặt trời hắt bóng hoa lên mình cả hai, dập dờn lay động, thoắt sáng thoắt tối.

Hoàng Tử Hà chợt thấy lòng đau nhói, vội ngoảnh mặt đi về phía Lý Thư Bạch.

Để phá tan không khí ngại ngùng, Vũ Tuyên nói khẽ: “Ta nhớ trước đó mọi người từng đùa rằng, ngoại hiệu của Tề Đằng đừng gọi gọi là Hàn Nguyệt công tử nữa, đổi phứt thành Dưỡng Ngư công tử cho rồi… Có điều về sau chẳng thấy con cá ấy đâu, nên cũng chẳng ai trên nữa…”

Hoàng Tử Hà dừng bước, nhận thấy có điểm không ổn: “Ngoại hiệu của Tề Đằng đừng gọi là Hàn Nguyệt công tử ư?”

“Đúng thế, Tề Đằng tên chữ là Hàm Việt, đồng âm với Hàn Nguyệt, sau khi Ôn Dương tham gia thi xã, mấy kẻ nhiều chuyện bèn trêu rằng Ôn Dương và Hàn Nguyệt đúng là trời sinh một đôi, từ bấy mọi người khi vui đùa đều gọi huynh ấy là Hàn Nguyệt công tử.”

Hoàng Tử Hà chậm rãi ngẫm nghĩ rồi nhận xét: “Xem ra Tề Đằng cũng may mắn thật. Muội xem hồ sơ thấy năm ngoái huynh ấy vẫn đang bất đắc chí, giữ một chức chi sử hạng bét dưới quyền Phạm tướng quân, thế mà năm nay đã lọt mắt xanh Phạm tướng, đường mây mở rộng, chỉ vỏn vẹn mấy tháng đã được đề bạt làm phán quan rồi!”

Vũ Tuyên gật đầu: “Đúng thế, ai mà ngờ được chứ?”

“Huynh ấy thẳng tiến nhanh như thế, có phải là nhờ người thân trợ giúp không?”

“Ta không biết, có lẽ thế.”

Luống cuối cùng trồng đầy nguyệt quế. Trời nắng gắt nên cây héo rũ, cành lá lưa thưa, chỉ lác đác vài ba bông hoa ủ ê.

“Giống nguyệt quế này rất đẹp, mùa xuân năm nay đóa nào cũng to bằng cái bát, đủ cả hình, sắc, hương.” Vũ Tuyên vừa tưới vừa kể, “Ta nhớ Tề Đằng thích nhất loại hoa này.”

Hoàng Tử Hà thuận miệng hỏi: “Tề Đằng thích nguyệt quế ư?”

“Huynh ấy thích tất cả những loài hoa màu sắc rực rỡ. Trái lại Ôn Dương ghét những loài hoa lộng lẫy, ví như nguyệt quế, mẫu đơn, tú cầu, thục quỳ, vân vân…”

Hoàng Tử Hà nghĩ ngay đến bức tranh tú cầu hồ điệp treo trong thư phòng Ôn Dương, bèn chậm rãi gật đầu hỏi: “Quan hệ giữa Ôn Dương và Tề Đằng thế nào?”

Vũ Tuyên nghĩ ngợi hồi lâu mới đáp: “Cũng ít khi qua lại.”

“Huynh thì sao?” Hoàng Tử Hà ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Trong hai người đó, huynh thân với ai hơn?”

Vũ Tuyên ngoảnh mặt đi: “Tề Đằng từng cứu ta. Ôn Dương cùng ta bàn luận thư pháp, nhưng ta coi cả hai… đều là sơ giao thôi. Chơi cùng cũng được, không chơi cũng chẳng sao.”

Hoàng Tử Hà hỏi dồn: “Tề Đằng cứu huynh lúc nào thế?”

“Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, ta nghĩ quẩn, tình cờ Tề Đằng đi ngang qua cứu được.” Hắn không muốn nói nhiều chỉ đáp qua loa, song cũng đủ khiến Hoàng Tử Hà lặng đi như bị rút cạn sức lực, một lúc lâu cũng chẳng biết phản ứng ra sao. Khó khăn lắm, cô mới nặn ra được mấy chữ: “Huynh… vì sao?”

“Ta… không chịu đựng nổi, muốn trốn tránh…” Hắn ngoảnh đầu đi, đáp khẽ: “Đời này ta đã nếm nỗi đau nhà tan cửa nát một lần, không muốn chịu thêm… lần thứ hai nữa.”

Hai mắt Hoàng Tử Hà cay sè, nỗi chua xót khôn tả từ từ quặn lên trong lòng, khiến cô gần như không kìm nổi nước mắt.

Thấy mắt cô ầng ậng nước, Lý Thư Bạch sợ cô khóc òa lên, bèn nhắc nhờ: “Không còn sớm đâu, Tử Tần đang đợi ở nha môn đấy.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, ngửa mặt lên hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt vào lòng.

Thấy cô định đi, Vũ Tuyên liền hỏi: “Vụ án Ôn Dương… có liên quan gì đến cái chết của cha mẹ nuôi không?”

“Ở Thành Đô này, không mấy người lấy được trẩm độc đâu. Hơn nữa còn có thể tiếp cận phủ quận thú, thì càng ít.” Nói đoạn, cô lắc đầu, “Song chỉ là cùng một loại độc thôi, cũng có thể tại muội đa nghi.” Thực ra còn một mối liên hệ nữa, chính là chiếc vòng hắn tặng cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Tử Hà quyết định giấu nhẹm.

“Nói đến đây, ta lại nhớ ra một chuyện.”

“Gì cơ?”

“Ta biết một người, có lẽ có quan hệ với cung đình, có thể lấy được trẩm độc.”

“Ai?”

“Tề Đằng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play