Kẻ bị thương đang dựa vào người Trương Hàng Anh, thoạt nghe tiếng y thì
run bắn, mái đầu nãy giờ rũ xuống khó ngọc ngẩng lên gọi khẽ: “Vương…”
“Đúng rồi, chính là Vương Quỳ huynh, ngươi nhận ra rồi ư?” Hoàng Tử Hà đã lẻ đến bên cạnh Cảnh Dục tự lúc nào, lập tức ngắt lời.
Dưới ánh đèn leo lét, mặt Cảnh Dục tái nhợt, hơi thở đứt quãng, chỉ có cặp
mắt sáng rực vẫn không rời Lý Thư Bạch. Biết không thể để lộ thân phận
Lý Thư Bạch, nên y cũng không nói gì thêm nữa.
Lý Thư Bạch bảo
Trương Hàng Anh đỡ Cảnh Dục vào phòng mình. Tiểu nhị nhìn hai kẻ máu bê
bết đi vào, mặt than như bị, nhưng không dám ngăn cản.
Hoàng Tử Hà buông một câu: “Ta đi tìm thầy thuốc.” Rồi mượn tiểu nhị một ngọn đèn lồng rách hối hả chạy ra ngoài.
Cô thông thuộc đường sá nơi này như lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã chạy đến một hiệu thuốc ở góc phố, ra sức đập cửa.
Thầy thuốc nhà đó rất nhiệt tình, nửa đêm có người mời đi chữa bệnh chưa bao giờ từ chối, nghe Hoàng Tử Hà nói có người bị trọng thương, bèn vội vã
thu xếp hòm thuốc, theo cô ra ngoài.
Hai người về đến quán trọ thì Cảnh Dục đã được đặt xuống giường, thay bộ đồ rách nát lấm máu ra, đắp chăn nằm thiêm thiếp.
Thầy thuốc họ Địch bắt mạch xong thì lắc đầu: “Người này bị thương đã lâu,
vết thương phần lớn đã thói rửa, cố chịu đựng đến giờ đã là mạo hiểm
rồi, hôm nay lại bị thương lần nữa, vết thương cũ chưa lành còn thêm vết thương mới, e rằng không dễ chữa trị. Tôi tạm kê đơn, còn có thuyên
giảm được hay không, phải trông vào sức khỏe của y.”
Nói rồi, ông ta cởi quần áo của Cảnh Dục ra, phun rượu nóng lên lưỡi dao rồi hơ qua
lửa để sát trùng, sau đó khoét những phần thịt thối trên vết thương.
Hoàng Tử Hà ở bên ngoài nghe tiếng Cảnh Dục la hét, bất giác dựa vào tường, cắn chặt môi.
Đám thích khách kia rốt cuộc là kẻ nào sai khiến? Điều động được người của
kinh thành thập ty, còn lợi dụng cả Kỳ Lạc quận chúa, hơn nữa lại nắm rõ tất cả đường hướng của cô và Lý Thư Bạch, rốt cuộc là ai?
Trước
mắt cô hiện ra gương mặt đầy đặn ôn hòa tươi tắn của hoàng đế, sau đó
lại đến cặp mắt nham hiểu như rắn độc của Vương Tông Thực. Nhưng, còn cả những kẻ nấp sau màn như Vương hoàng hậu, Quách thục phi, Bàng Huân,
thậm chí cả Tây Xuyên tiết độ sứ Phạm Ứng Tích… Trần thế mênh mông, lòng người là khó đoán nhất, ai biết được kẻ nào miệng nam mô bụng bồ dao
găm chứ?
Chợt nghe tiếng cửa phòng hé mở, rồi Trương Hàng Anh bước ra. Gã lúng túng đi đến gần, nhìn cô vẻ ngập ngừng.
Hoàng Tử Hà thấy vậy bèn nói: “Là tôi đây.”
“Quả là Sùng Cổ…” Gã lẩm bẩm, đầu cúi gằm, đứng sừng sững trước mặt cô, dáng vẻ buồn đau khôn xiết.
Hoàng Tử Hà thở dài hỏi: “Huynh làm sao gặp được Cảnh Dục?”
“Tôi, vốn định lùng sực khắp đất Thục xem có thấy tung tích của A Địch không, nào ngờ hôm qua vừa ra khỏi phủ Thành Đô, đang đi trên đường mòn thì
trông thấy một người cưỡi ngựa từ trên núi lao xuống. Đường mòn khá hẹp, tôi không tránh kịp, bị tông ngã lăn xuống vách núi…”
Vách núi ở đó khá dốc, may sao Trường Hàng Anh bám vào một gốc cây, mới trụ vững được.
Gã ngẩng đầu nhìn quanh, thấy mình đã ở rất gần đáy vực, bèn leo xuống
uống ngụm nước, ngồi bên bờ suối nắn lại cánh tay vừa trật khớp.
Bỗng nghe tiếng gầm của dã thú, Trương Hàng Anh ngoái lại thì thấy một con
báo gấm nhào đến. Tay phải bị trật khớp vừa nắn lại, gã thầm biết không
thể chống cự, bèn dứng phắt dậy toan chạy.
Ngờ đâu con báo rất
nhanh, nháy mắt đã sắp vồ được họ Trương, hàm răng nhọn hoắt nhằm thẳng
cổ gã mà ngoạm. Gã đang chuẩn bị nhắm mắt chờ chết thì chợt có một hòn
đá bay đến hất văng con báo ra.
Trương Hàng Anh tiếc hùi hụi, giá hòn đá nọ to hơn có phải đã ném vỡ đầu con dã thú rồi không. Quay đầu
nhìn lại, gã mới thấy kẻ ném đá cả người bê bết máu, tựa vào tảng đá lớn bên bờ sông, dường như bị trọng thương. Đã thế còn ném đá cứu mạng gã,
kể cũng là tận sức rồi.
Trương Hàng Anh vội chạy đến chỗ người
nọ, cả hai dựa vào phiến đá lớn, liên tục nhặt đá ném vào con báo. Kẻ
kia tuy đã kiệt sức, song nhắm rất chuẩn, còn Trương Hàng Anh tay phải
bị thương nhưng vẫn còn tay trái, bờ suối chẳng thiếu đá, cả hai tha hồ
ném cho con dã thú gầm lên thảm thiết.
Con báo nọ cũng là đói quá mới phải vồ người, thấy đói thủ hợp sức, biết tự khó mà chống cự, đành
mài móng xuống bãi rồi nhảy tót vào rừng.
Đợi nó đi khuất, Trương Hàng Anh mới quay sang người kia: “Huynh đệ không sao chứ?” Nào ngờ kẻ
kia hỏi lại: “Trương Hàng Anh… Sao ngươi lại ở đây?”
Gã ngạc nhiên: “Huynh nhận ra tôi?”
“Lại còn không… Ta… là Cảnh Dục ở phủ Quỳ…”
“Dục công công dọc đường có kể cho tôi vài chuyện. Nghe nói sau khi vương
gia gặp phải thích khách, công công bị lạc trong lúc phá vây, còn xui
xẻo trúng tên. Cuối cùng chạy vào trong núi, nào ngờ mùi tanh máu lại
thu hút dã thú…” Trương Hàng Anh lo lắng nhìn vào trong hạ giọng, “Khó
khăn lắm mới chống chịu được đến giờ, mong rằng công công không sao…”
Hoàng Tử Hà biết, tuy họ chỉ đi cùng nhau một ngày nửa đêm, nhưng từng chung
vai chống địch, dọc đường dìu đỡ quay về đây, đã kết thành mối giao tình cùng chung hoạn nạn. Giống như cô và Lý Thư Bạch vậy.
Trương Hàng Anh nhìn cô qua ánh đèn leo lét dọc hành lang, băn khoăn hỏi: “Hoàng… Dương huynh đệ sao lại ở đây?”
“Dọc đường chúng tôi bị tập kích, để che giấu tung tích, đành tạm thời trọ lại đây.” Hoàng Tử Hà giải thích ngắn gọn.
Bên trong, tiếng la của Cảnh Dục cũng ngớt dần, Hoàng Tử Hà vội đi lấy một
chậu nước nóng, thấy thầy thuốc đã đi ra, bèn xăm xăm bưng vào trong.
Trương Hàng Anh thấy vậy liền đón lấy: “Để tôi.”
Gã ngồi xuống
mép giường lau vết máu trên người Cảnh Dục, thấy khắp người y quấn băng
chằng chịt thì chẳng biết phải bắt tay lau từ đâu nữa, đành lau qua tay
và mặt cho y, lòng không khỏi đau xót.
Lý Thư Bạch đã nhường
phòng cho Cảnh Dục và Trương Hàng Anh, còn mình thuê một phòng khác,
thấy máu me bê bết đầy giường, tiểu nhị chỉ chực khóc ròng, song hai
gian phòng này được thuê dưới danh nghĩa Chu Tử Tần nên hắn cũng không
dám cằn nhằn, chỉ dặn: “Khách quan nhớ trả thêm tiền đệm nhé.”
Trời còn chưa sáng Hoàng Tử Hà đã trở dậy, rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong xuôi bước ra đã thấy Lý Thư Bạch từ phòng Cảnh Dục đi ra, xoay tay khép cửa ròi bảo cô: “Hơi sốt, nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc hai người ăn sáng, Hoàng Tử Hà hạ giọng thì thào: “Đêm qua tôi sực nhớ ra một chuyện, phải thỉnh giáo gia.”
Lý Thư Bạch gật đầu, ngẩng lên nhìn cô.
“Người chết vì trẩm độc, ngoại trừ triệu chứng như trúng độc tỳ sương, còn dấu hiệu gì khác không? Ví như đầu ngón tay thâm đen chẳng hạn?” Lý Thư
Bạch trầm tư hỏi: “Ý ngươi muốn nói đến vết đen trên ngón tay Phó Tân
Nguyễn ư?”
“Vâng.”
“Có lẽ không có. Ta nghĩ vết đen đó do dính phải thứ gì đó thì đúng hơn.”
“Vậy thì quả đáng ngờ. Phó Tân Nguyễn là nữ tử, dung mạo lại xuất xắc nhường ấy, gia nghĩ xem, một cô gái trước khi tự vẫn, lẽ nào không chăm chút
thân thể mình, lại để đôi tay nõn nà như cọng hành non dính vết đen khó
coi như thế?”
Lý Thư Bạch gật đầu: “Nhắc tới chuyện này mới nhớ,
hôm qua lúc tra xét hộp nữ trang của Phó Tân Nguyễn, ta thấy ngươi lộ vẻ chần chừ, lại phát hiện được gì rồi ư?”
“Chuyện này nam nhân các vị không hiểu được đâu.” Cô nhìn quanh, thấy chỉ có hai ngươi họ ngồi
trong góc, mới thì thầm: “Gia có nhớ không? Lúc chết Phó Tân Nguyễn vấn
tóc vòng quanh, vận áo xám tro, quần xanh, đi hài tơ trắng.”
Y gật đầu xác nhận rồi nhìn cô dò hỏi.
“Tôi thấy tủ quần áo của Phó cô nương toàn màu xanh nhạt hoặc hồng phấn. Có
thể thấy hằng ngày Phó Tân Nguyễn thích quần áo màu sức tươi sáng. Chiếc áo màu xám tro đó, tôi thấy giống như đồ cũ đã phai màu, để làm quần áo mặc nhà, tùy tiện khoác lên thôi.”
“Ý ngươi là trước lúc lâm chung, nữ tử thông thường đều sẽ thay đồ mới đẹp đẽ, chứ không mặc áo cũ như thế hả?”
“Huống hồ cô ấy tự vẫn cùng tình nhân, lẽ nào lại bỏ qua cả tủ quần áo rực rỡ, chọn bộ áo cũ rung rúc ấy mà theo tình lang xuống suối vàng ư? Ít ra
cũng nên chỉnh trang lại một chút chứ?” Nói đoạn Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi
một thoáng rồi lắc đầu tiếp: “Có điều bây giờ không thể võ đoán được,
lúc đã quyết chết thì lòng như tro tàn, có lẽ cũng chẳng màng để ý mình
mặc đẹp hay không nữa?”
“Thế nên tiếp theo đây chúng ta phải điều tra xem, chuyện gì đã khiến bọn họ lòng lạnh như tro tàn?”
Hoàng Tử Hà gật đầu rồi cùng y dùng bữa. Lúc cả hai ăn xong rời khỏi quán trọ, cô không kìm nổi quay sang nhìn y, vẻ ngập ngừng.
“Nói đi.” Y lạnh nhạt lên tiếng.
“Tôi chỉ thấy hơi lạ… Lẽ nào gia không để tâm vụ hành thích lần trước ư?”
Nhìn y thong dong bình thản ngày ngày cùng minh đi khắp nơi điều tra thế này, cô cũng đâm ngờ, chẳng biết có phải mấy hôm trước mình từng bị ám
sát, phải bôn ba trốn chạy hay không nữa.
Y liếc cô: “Vội cái gì, chẳng bao lâu nữa lại có vụ sau đấy.”
“Được thôi… đến thủ lĩnh thích khách gia cũng biết, hẳn đã có sắp xếp riêng, là tôi lắm lời rồi.” Vừa nói cô vừa lườm trả miếng.
Lần đầu tiên thấy cô tỏ thái độ này, Lý Thư Bạch bất giác mỉm cười nghiêng
đâu bảo: “Nói cho ngươi cũng chẳng sao, thực ra tên thủ lĩnh…”
Bỗng y nhác thấy một người phía trước, câu nói đang dang dở ngưng bặt.
Đối diện bên kia đường, áo xanh phất phơ, tiêu sái thoát tục, là Vũ Tuyên.
Mà kẻ đang đứng trước mặt Vũ Tuyên, khiến hai người phải đưa mắt nhìn nhau, chính là em rể tương lai của Chu Tử Tần, Tề Đằng.
Bấy giờ còn sớm, ngoài đường thưa vắng người qua, chẳng rõ hai kẻ này đứng
nói chuyện gì. Vẻ mặt Vũ Tuyên rất khó coi, bất luận Tề Đằng nói gì, hắn cũng lắc đầu, thong dong mà kiên quyết.
Hoàng Tử Hà đang do dự thì thấy Lý Thư Bạch vỗ nhẹ vai mình: “Theo ta sang đó.”
Y dẫn cô băng qua đuờng, đi về phía hai kẻ kia.
Hoàng Tử Hà cúi đầu lẳng lặng theo sau y, như một tiểu đồng.
Khi đến gần hai kẻ nọ, Lý Thư Bạch dừng chân cạnh một gian hàng, họi: “Cho hai bánh hấp.”
Đoạn họ quay lưng về phía hai nguời kia, vừa nhìn chủ quán vớt bánh vừa dỏng tai nghe ngóng.
Tề Đằng thuyết phục: “Đây là tôi tiếc cho tài hoa của Vũ huynh thôi. Thực
ra hằng ngày chúng ta ít khi qua lại, song tôi rất ngưỡng mộ học vấn của huynh. Hiện giờ cả nhà Hoàng quận thú đã chết, huynh chỉ trông vào mấy
đồng tiền phụ cấp mà quận phát cho thì làm sao đủ? Phạm tướng quân mộ
tài huynh, mới mời vào phủ tiết độ sứ, vừa bước vào đã là chưởng thư ký, sang năm đổi thành chi sử, tướng quân chính miệng hứa rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT