Phó Tân Nguyễn từ
chối vị trí tỳ thiếp của vương gia, chọn làm vợ một thường dân tuổi tác
tương đương mình, ngoại trừ tình cảm, cũng là một lựa chọn lý trí và hợp lệ.
Có điều, có lẽ Phó Tân Nguyễn cũng không ngờ, dù không tham
vọng, không viển vông, cuối cùng vẫn chỉ có thể cùng người mình lựa chọn xuống suối vàng.
Công Tôn Diên giơ tay
chống cằm, dùng bàn tay che hai hàng nước mắt lan dài, run rẩy kể: “Sau
khi tới Thành Đô, tôi tới ngay phố Tùng Hoa tìm A Nguyễn, nào ngờ chưa
đến đầu ngõ đã nghe tiếng ồn ào, rồi thấy người ta xúm đông xúm đỏ chật
cả ngõ, xì xào bàn tán. Tôi hỏi han thì biết được cô gái họ Phó nửa đêm
đã chết trong phòng cùng với một người khác, người của quan phủ vừa mới
khiên thi thể đi… Bấy giờ tôi mới vừa kinh hoảng vừa đau xót, chẳng hiểu tại sao tiểu muội lại đột ngột qua đời vào lúc hạnh phúc nhất, cứ đứng
đờ ra đó khóc òa lên, không biết gì nữa…”
Giờ đây, kể lại tình
cảnh ngày hôm đó, Công Tôn Diên vẫn lộ vẻ đau buồn và hoang mang khôn
xiết, khiến người ta không khỏi động lòng thương cảm. Nghẹn ngào thổn
thức hồi lâu, Công Tôn Diên mới gắng gượng kể tiếp: “Chẳng biết khóc lóc mất bao lâu thì có người bên cạnh hỏi, sao lại đứng ở đây mà khóc. Tôi
ngước lên, trông thấy một dáng dấp như u già, tự xưng là Thang Châu
Nương, u già trong nhà họ Phó. Tôi bèn hỏi có thể vào nhà thăm A Nguyễn
được không, song bà ta lắc đầu chỉ các bổ khoái nha dịch đang tất bật đi lại, nói quan phủ sắp niêm phong nơi này rồi, mấy hôm trước A Nguyễn
cũng đã cho bà ta nghỉ làm, lần này trở về định lấy nốt đồ đạc của mình
mà thôi.”
Chu Tử Tần vội hỏi: “Thế là đại nương nhờ bà ta giúp mình lấy chiếc vòng kia ra ư?”
“Vâng… Tôi nghĩ, nếu người ta niêm phong cả vật dụng của A Nguyễn, lỡ tra ra
lai lịch chiếc vòng ấy, e rằng lại tai tiếng lây đến cả người tặng,
huống hồ A Nguyễn đã viết thư nhờ tôi trả lại vòng cho người ta, nên tôi dúi cho bà già ấy ít tiền, dặn bà ấy nếu có cơ hội thì lấy hộ tôi một
chiếc vòng bạch ngọc trong hộp trang sức…”
“Cuối cùng bà ấy lại
lấy lầm vòng, đúng không nào?” Hoàng Tử Hà nhìn chiếc vòng chạm đôi cá,
thở dài, “Chúng tôi đã xem qua hộp nữ trang của Nguyễn cô nương rồi, bên trong có rất nhiều trang sức, bà ta làm sao biết được đại nương muốn
lấy cái vòng nào?”
“Đúng thế… Nhưng bấy giờ người của quan phủ cứ giục bà ta đi cho mau, tôi cũng chẳng cách nào nhờ bà ấy quay lại đổi
được, đành cầm đi luôn… Dù sao đây cũng là di vật của A Nguyễn, nhìn nó
sáng bóng thế này, hẳn là ngày thường A Nguyễn hay đeo, nên bà ấy mới
lấy lầm.”
“Đại nương làm thế là bậy quá, quan phủ đang tra án mà
đại nương tùy tiện mua chuộc người khác, lấy đi đồ vật của người chết,
không hay chút nào.” Chu Tử Tần lắc đầu trách.
Công Tôn Diên gật
đầu: “Vâng, tôi cũng biết là không đúng, nhưng… người ta để mắt đến tiểu muội là chúng tôi đã cảm kích lắm rồi, đâu thể để người ta mang tai
mang tiếng chứ?”
Hoàng Tử Hà chậm rãi khuyên: “Tử Tần, con cháu
nhà quyền quý nào đó tự tiện đem đồ gia bảo tặng cho Phó Tân Nguyên,
Công Tôn đại nương có lòng nghĩ cho danh tiếng nhà họ, sau khi Phó cô
nương qua đời bèn tìm vòng trả lại, tuy không thỏa đáng, song cũng không phải lỗi lớn.”
Nghe lời Dương Sùng Cổ là thói quan từ trong tiềm thức, biện bạch giùm giai nhân là trách nhiệm không thể thoái thác, nên Chu Tử Tần lập tức bỏ qua việc Công Tôn Diên tự tiện lấy đồ vật của
người chết, “Điều này ta hiểu, hơn nữa khi Phó Tân Nguyễn tự vẫn, Công
Tôn Diên vẫn còn ở ngoại ô Thành Đô, đến hôm sau mới vào thành, tin rằng đại nương không liên quan gì đến cái chết của của cô ấy.”
Được gã thông cảm, chuyện này coi như bỏ qua.
Hoàng Tử Hà cuối đầu nhìn chiếc vòng bị lấy nhầm, vô thức cầm lên ngắm nhìn, nhất thời buồn bã, ngẩn ngơ.
Ánh mắt Lý Thư Bạch từ từ chuyển từ chiếc vòng sang Hoàng Tử Hà.
Chỉ thấy cô thở dài, đẩy nó sang bên Chu Tử Tần, ý bảo gã cất đi, rồi nói
khẽ: “Chiếc vòng này.. liên quan tới vụ án, cứ giao cho nha môn cất giữ
đi.”
Chỉ một động tác đơn giản ấy đã khiến những thứ vốn dồn nén trong lòng y bấy lâu nay tan ra như tuyết, hết thảy hanh thông.
Chính ý cũng không nhận ra, khóe môi mình đã nhếch lên.
Chu Tử Tần cầm chiếc vòng lên, liếc qua rồi nhận xét: “Chiếc vòng này cũng
đẹp ghê, hơn nữa xem ra được chủ nhân yêu thích, mới giữ gìn sáng bóng
như thế. Ồ, bên trong còn một hàng chữ này.”
Gã giơ vòng lên ngang tầm mắt, từ từ xoay để đọc hàng chữ bên trong: “Vạn mộc chi trường, hà phương vi hà… là ý gì vậy?”
Hoàng Tử Hà cúi mặt chậm rãi uống trà. Trà đã lạnh ngắt, cái lạnh trôi theo cổ họng xói vào lòng đắng chát.
Lý Thư Bạch bình thản giải thích: “Vạn mộc chi trường, chính là ‘tử’.”
“Ồ, tử… hà…” Chu Tử Tẩn kinh ngạc thốt lên, “Tử hà? Hoàng Tử Hà ư? Nói vậy thì, đây từng là đồ vật của Hoàng Tử Hà?”
Công Tôn Diên nghi hoặc nhìn gã, chẳng biết Hoàng Tử Hà là ai.
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đành tảng lờ như không nghe thấy.
Chu Tử Tần mừng như phát cuồng, bất chấp chiếc vòng là vật liên quan tới vụ án, nhét ngay vào ngực áo, còn khư khư giữ tay bên ngoài, chỉ sợ nó rơi ra, ngửa mặt cười lớn: “Ha ha ha, thật không ngờ chiếc vòng Hoàng Tử Hà từng đeo lại rơi vào tay ta! Từ hôm nay ta sẽ ôm nó ngủ hằng đêm, đừng
ai hòng chạm vào một ngón tay! Ai dám đụng vào, ta sẽ liều mạng với kẻ
đó!”
Công Tôn Diên giơ khăn tay lên chặm nước mắt, ngập ngừng hỏi Hoàng Tử Hà: “Chu bổ đầu… không sao chứ?”
“À, đại nương yên tâm, không sao đâu.” Hoàng Tử Hà chẳng buồn ngước mắt,
bưng ly trà lên chậm rãi đáp: “Nếu không điên thì đâu gọi là Chu Tử
Tần.”
Hôm nay quả là một ngày may mắn, Chu Tử Tần cực kỳ vui vẻ, bắt đầu đi ban phát ân huệ khắp nơi.
“A Trác! Gọi mấy huynh đệ gần đây vất vả tra án đến, hôm nay ta mời mọi người đi uống rượu, bõ công bao ngày cực nhọc!”
Cả đám nhốn nháo theo Chu Tử Tần ùa ra phố, vừa trông thấy gã rút chiếc
vòng ra khoe khoang ai nấy bèn nhao nhao lên: “Đúng đúng, trước đây
Hoàng tiểu thư hay đeo cái này, hơn nữa còn rất yêu thích!”
Lý
Thư Bạch, Hoàng Tử Hà và Công Tôn Diên chịu không nổi giọng oang oang
đầy phấn khởi của Chu Tử Tần, đành đi tụt lại phía sau cách bọn họ hai
trượng.
Đám người vừa yên vị, chợt trông thấy Công Tôn Diên, tức
thì mắt kẻ nào kẻ nấy trợn tròn lên, nhất là mấy bổ khoái trẻ, cảm thấy
được ngồi cạnh giai nhân thực là hết sức hãnh diện nên bắt đầu tranh
nhau chỗ ngồi, suýt nữa còn ẩu đả. Rượu vừa đưa lên, cả đám lại ùa đến
ân cần kính rượu.
Công Tôn Diên uống hết lượt rượu được kính,
khiêm nhường cảm tạ: “Con cái mấy chị em tôi cũng xấp xỉ tuổi các vị,
song xem ra các vị ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Các bổ khoái tái mặt, chăm chú nhìn giai nhân trước mặt: “Xin đại nương cho biết niên kỷ?”
“Tôi gần bốn mươi.” Công Tôn Diên thản nhiên đáp.
Trừ mấy người Hoàng Tử Hà ra, những kẻ còn lại đều đau khổ ôm mặt quay đi.
Chu Tử Tần nhăn nhó cười nói: “Thực ra lần này Công Tôn đại nương đến đây
cũng vì tiểu muội mà thôi. Chính là người con gái trong vụ án tự vẫn vì
tình mấy hôm nay các huynh đang điều tra đó.”
Bổ đầu quận Thục
trước đây là Quách Minh, về sau Chu Tử Tần được khâm điểm làm bổ đầu cho nên họ Quách chuyển sang làm đội trưởng đội ngựa, chức giáng nửa cấp
song bổng lộc lại thăng lên một cấp, lợi ích thiết thực hơn nhiều, nên
hết sức vui mừng: “Ồ, cô gái đó ư! Đẹp lắm, là người trong làng ca múa
đúng không? Dù sau khi trúng độc thi thể tím tái, song dung mạo, thân
hình vẫn như ngọc tạc vậy…”
Nói đến đây, hắn liếc Công Tôn Diên rồi sực nghĩ ra một chuyện, vội hỏi: “Cô ấy là… tiểu muội của đại nương ử?”
Công Tôn Diên gật đầu, nước mắt rưng rưng, rồi đột nhiên đứng dậy kính rượu
tất cả bổ khoái: “Tiểu muội A Nguyễn của tôi dung hoa nguyệt mạo, tiếc
rằng nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương, quả là thê thảm. Tôi
biết tiểu muội tính tình cứng cỏi, giờ lại vừa khổ tận cam lai, nhất
định không thể tự tìm cái chết, xin các vị đại ca tiểu đệ rủ lòng thương mà minh oan cho muội ấy!”
Các bổ khoái nhao nhao đáp ứng. Quách
Minh vẻ xúc động nhất, còn nói thêm: “Đại nương yên tâm, nếu Phó cô
nương quả thật bị hại chết thì anh em chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức điều tra! Hiện giờ thiếu bổ đầu còn mời cả Vương huynh và Dương tiểu đệ giúp đỡ, tôi nghĩ vụ này chẳng mấy lâu sẽ phá được thôi!”
A Trác cạnh đó thở dài thì thào: “Nếu có Hoàng tiểu thư ở đây thì vụ này chẳng là gì cả. Tiếc rằng giờ đây… tôi vẫn chưa thấy manh mối nào hết…”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Chu Tử Tần đang mân mê chiếc vòng nghe vậy thì sáng mắt lên, cất vòng vào
ngực áo rồi hỏi: “Hoàng tiểu thư mà các người nói, có phải Hoàng Tử Hà
không?”
Quách Minh thấy A Trác im thin thít, bèn đáp thay: “Chính là cô ấy! Nữ thám tử mà cả quận Thục kính nể đó…”
“Mau kể cho ta nghe, Hoàng tiểu thư là người thế nào? Dung mạo ra sao? Có
giống tranh vẽ trên lệnh truy nã ấy không? Hằng ngày thích ăn gì? Thích
màu gì? Thích hoa gì? Thích chơi cái gì thích đọc sách gì?” Chu Tử Tần
hỏi liền một tràng.
“Hoàng tiểu thư xinh đẹp lắm! Tuy phong tư
không được như đại nương đây, nhưng chỉ riêng dung mạo thanh lệ thoát
tục cũng đủ xưng tụng là mỹ nhân xuất sắc!”
“Cũng hơi giống trong tranh, may mà bức tranh đó vẽ đẹp đấy.” Nói đến đây A Trác nhìn sang
Hoàng Tử Hà thoáng ngây người, “Thực ra hình như áng chừng có lẽ Hoàng
tiểu thư cũng… nhang nhác giống vị Dương huynh đệ này thì phải.”
Hoàng Tử Hà biết mình đã hóa trang, nhưng nghe A Trác nói vậy vẫn im lặng quay đi, vẻ ngượng nghịu.
Lý Thư Bạch liếc cô, bất giác mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT