Vừa nghe nhắc đến Hoàng Tử Hà, Chu Tử Tần ngạc nhiên hỏi ngay: “Không thể nào? Còn có thể có ý đồ này nữa ư?”

“Tôi không biết nữa… Có điều mong Chu thiếu bổ đầu để ý giùm xem có kẻ nào rắp tâm làm bậy hay không. Hoặc là…” Hắn nhìn sang Hoàng Tử Hà, hơi cao giọng: “Để Hoàng Tử Hà biết, có lẽ còn thế lực nào đó mà cô ấy chưa thấy được đứng sau vụ này, đang chuẩn bị đối phó với cô ấy.”

“Ừm… Chúng ta sẽ chú ý, nha môn bảo đảm sẽ lưu tâm bảo vệ phần mộ Hoàng quận thú nguyên vẹn.” Vừa nói, Chu Tử Tần vừa nháy mắt với hai người kia ra ý bảo: “hai người xem, gã này nghĩ tới nghĩ lui, lại không ngờ là do chính chúng ta gây ra, ha ha ha!”

Nhưng Hoàng Tử Hà phát lờ thái độ đắc ý của gã, cô đứng dưới rặng trúc, trước cơn gió hiu hiu, đắn đo một thoáng rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vũ Tuyên, ánh mắt trong suốt thản nhiên: “Đa tạ huynh đã có lòng nhắc nhở, cũng đa tạ huynh lo lắng cho sự an nguy của Hoàng Tử Hà. Song việc này… tôi nghĩ không có thế lực nào đứng sau cả, không cần phải lo.”

Vũ Tuyên ngỡ ngàng nhìn cô.

Song Hoàng Tử Hà ngoảnh mặt đi, né tránh ánh mắt hắn, nói tiếp: “Là chúng tôi làm đấy.”

Vũ Tuyên kinh ngạc đến nỗi phải loạng choạng lùi lại mấy bước mới trụ vững nổi. Khó khăn lắm hắn mới thốt lên được mấy tiếng: “Các… các vị đã quật mồ cả nhà Hoàng quận thú ư?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Phải. Chúng tôi còn tìm thấy chứng cứ rành rành chứng minh Hoàng Tử Hà không phải là hung thủ nữa.”

Vũ Tuyên trợn tròn mắt nhìn cô, lắp bắp hỏi: “Huynh… chính tay… quật mồ người nhà họ Hoàng à?”

“Thực ra hôm đó Sùng Cổ ngã bệnh không đi, ta muốn khám nghiệm lại tử thi để lật án, nên cùng… nên đi một mình.” Che giấu được cho Lý Thư Bạch, Chu Tử Tần lấy làm đắc ý lắm: “Ta làm gọn gàng đấy chứ? Quật mộ khám nghiệm xong, ta lại đắp lại như cũ đấy. Nếu không phải huynh ngày ngày đến quét tước thì ta dám đảm bảo, chỉ mấy hôm nữa, hoặc chỉ sau một cơn mưa, là không ai phát hiện được mảy may dấu vết.”

Song Vũ Tuyên chẳng buồn để ý đến những lời huênh hoang của gã, rảo bước đi thẳng tới trước mặt Hoàng Tử Hà, nắm chặt lấy vai cô nhìn chằm chằm vào mắt hỏi: “Kết quả khám nghiệm lại thi thể thế nào? Căn cứ vào đâu để chứng minh Hoàng Tử Hà không phải hung thủ? Nếu thế thì hung thủ là ai? Hắn giá họa bằng cách nào?”

Thấy cặp mắt vốn trong veo của hắn thoắt chốc đỏ vằn tia máu, gần như mất trí, cô thở dài đáp: “Huynh bình tĩnh đi, chúng tôi vẫn chưa tìm ra hung thủ.”

“Nhưng… đã chứng minh được Hoàng Tử Hà vô tội rồi ư?” Hắn gặng hỏi lần nữa.

Hoàng Tử Hà im lặng nhìn Vũ Tuyên, từ từ gỡ tay hắn khỏi vai mình, không đáp.

Lý Thư Bạch chợt quay sang bảo Chu Tử Tần: “Vừa rồi ta quên mất không để ý bức tranh tú cầu hồ điệp của Ôn Dương có mấy đóa hoa.”

Chu Tử Tần lại vã mồ hôi đầy đầu: “Hả? Chuyện này cũng… liên quan đến vụ án à?”

“Không, nhưng bản vương muốn đếm thử.” Nói rồi y quay người đi thẳng.

Chu Tử Tần đành nhăn nhó vẫy tay với Hoàng Tử Hà rồi chạy theo y.

Thấy Lý Thư Bạch thoăn thoắt bước đi, Hoàng Tử Hà mới yên tâm quay lại, gật đầu với Vũ Tuyên: “Đúng, người nhà muội không phải trúng độc tỳ sương.”

“Không phải tỳ sương ư? Lẽ nào…” Dù đã đoán được, song Vũ Tuyên vẫn không khỏi kinh ngạc, chỉ biết đứng sững sờ, cơ mặt hơi rần rật, hối hận, mừng rõ và hoảng hốt đan vào nhau như một dòng nước xiết, khiến hắn gần như không đứng nổi, vô thức vùi liền hai bước, mãi tới khi lưng đụng phải khóm trúc, mới tìm được chỗ dựa, ngước mắt chăm chú nhìn Hoàng Tử Hà đầy vẻ hoang mang và đau đớn, run run hỏi: “Ta… ta sai rồi ư?”

Hoàng Tử Hà cũng nhìn hắn, bình thản đáp: “Phải. Tuy muội có mua tỳ sương, tuy huynh kể từng trông thấy muội cầm gói tỳ sương ấy với vẻ mặt rất lạ, nhưng tất cả những chuyện đó đều không liên quan tới cái chết của người nhà muội. Vì họ không trúng độc tỳ sương.”

“Ta… trách oan muội rồi.” Hắn hoang mang lặp lại, cả người run lên.

“Phải. Hơn nữa huynh còn đem bức thư muội gửi trình lên như tội chứng, khiến tội trạng muội càng nặng thêm, khó mà rửa sạch.” Hoàng Tử Hà không hề né tránh ánh mắt Vũ Tuyên, trái lại còn nhìn thẳng vào hắn, giọng trầm thấp mà bình thản: “May mà bọn muội đã tìm ra sự thật không thể chối cãi, nhất định sẽ có một ngày muội rửa sạch tất cả oan khuất.”

Vũ Tuyên mở to mắt, chăm chú nhìn cô.

Lúc này đây, cô đứng ngay trước mặt hắn, đôi mắt trong veo, toàn thân toát lên sức sống mãnh liệt của mùa hạ. Ánh dương phủ lên mình khiến cô càng lộng lẫy chói lòa, cơ hồ làm hắn lóa mắt.

Hắn phải giơ tay lên che mắt, che cả bóng hình người con gái trước mặt, cũng giấu luôn bức màn mờ mịt vừa giăng ngang mắt, để cô khỏi trông thấy vẻ hối hận và mất bình tĩnh.

Hắn nhớ lại nỗi hận hôm ấy, hận cô chỉ trong nháy mắt đã giết hại cả nhà mình. Mái nhà duy nhất, hơi ấm duy nhất hắn tìm được sau bao năm lênh đênh trôi dạt lại bị người mình yêu thương nhất chính tay phá nát. Trong đầu hắn, ngày cũng như đêm, chỉ đau đáu nhớ hình ảnh cô cầm gói tỳ sương, vẻ mặt lạnh lùng đến quái dị, không cách nào xua tan đi được… Bao nhiêu yêu thương đều đã hóa thành vũng máu đen đặc nhấn chìm hắn, khiến hắn đờ đẫn cả người. Đến khi sực tỉnh, hắn đã thấy mình ở phủ tiết độ sứ, bức thư tình kia cũng đã được trình lên Phạm Ứng Tích.

Vũ Tuyên dựa lưng vào bụi trúc phía sau, thấy mồ hôi vã ra đầm đìa, số mệnh đã xẻ thế giới trước mặt hắn ra thành hai vùng ảo ảnh, khiến cả người hắn run bắn lên, ngực đau như bị dao cùn cứa nát.

Một bên là cảnh tượng năm hắn mười sáu tuổi, khoảnh khắc thấy Hoàng Tử Hà chân trần lội xuống hồ sen, ánh mặt trời dường như cũng rực hồng, cả trời đất đều nhuốm một màu đỏ thắm như máu. Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, diễm lệ biết mấy, cũng ẩn giấu điềm lành biết mấy.

Bên kia là cảnh tượng năm hắn mười bốn tuổi, mở mắt trông thấy ánh mặt trời len qua khe cửa cũ nát, bốn bề lặng phắc như tờ, yên ắng đến đáng sợ. Hắn từ giường ngồi dậy loạng choạng chạy ra ngoài, trông thấy trên vách tường loang lổ bong tróc, bóng mẹ hắn được ánh mặt trời đỏ gắt hắt lên, lủng lẳng trên xà ngang, hình như còn đung đưa nhè nhẹ.

Đời người vốn là như vậy, gặp được một ai đó, vĩnh biệt một ai đó, hình như đều mang màu sắc giống nhau, cũng chẳng thể phân biệt được số phận ấy rốt cuộc là buồn hay vui, sắc đỏ trước mặt là vết máu, hay là ánh dương.

Giọng Hoàng Tử Hà văng vẳng bên tai hắn: “Muội đã điều tra toàn bộ những người ở trong phủ lúc ấy, song chưa tìm được kẻ tình nghi. Bởi thế, giờ phải bắt tay vào tra vụ án giết người tại ngôi nhà ở phố Tùng Hoa trước.”

Vũ Tuyên gắng gượng hít thở, lồng ngực phập phồng dữ dội, cố ép mình bình tĩnh lại. Giọng hắn run run, song vẫn cố nói thành lời: “Muội nói đã chứng minh được mình không phải là hung thủ, bởi… mọi người không trúng độc tỳ sương ư?”

“Là trẩm độc, tình trạng lúc phát tác giống hệt tỳ sương, nên lão ngỗ tác nổi tiếng nhất Thành Đô cũng lầm lẫn đến hai lần.” Hoàng Tử Hà gật đầu.

Hắn đăm đăm nhìn cô, thật lâu sau lại hỏi: “Trẩm độc đó từ đâu ra vậy? Bỏ vào bằng cách nào? Nếu là trẩm độc, sao muội không tăng liều lượng thêm một ít, há chẳng tác dụng nhanh hơn tỳ sương nhiều ư?”

Hoàng Tử Hà phản bác: “Muội lấy đâu ra trẩm độc? Loại độc này chỉ có trong cung, dân gian rất hiếm. Hơn nữa hung thủ cố ý dùng loại độc có biểu hiện phát tác giống hệt tỳ sương, ắt là muốn đổ tội cho muội.”

“Vậy… bức thư kia giải thích thế nào đây?” Giọng hắn, kể cả lúc run rẩy, vẫn có vài phần nghi hoặc, khiến cô nhận ra, hắn trước giờ vẫn chưa thực sự tin mình.

Hoàng Tử Hà thoáng ngẩn người, sực nhớ đến phong thư viết cho Vũ Tuyên lúc ở Long Châu, bèn đáp: “Bức thư đó… muội chỉ nói vậy thôi, huynh đã nghi rồi.”

“Thế ư…” Hắn nói, ánh mắt nhìn cô cuối cùng cũng dịu lại, “Có lẽ lúc trước ta đã sai khi khăng khăng muội là hung thủ… Nếu có gì cần muội cứ tìm ta, ta cũng muốn chung tay cùng muội tra rõ cái chết của mẹ nuôi.”

“Ừm, trong vụ án tự vẫn có phố Tùng Hoa có vài chuyện cần huynh giúp đây. Dù sao một trong hai người chết trong vụ đó cũng là người quen của huynh.” Hoàng Tử Hà thở hắt ra, nói khẽ: “Vụ tự vẫn này có thể liên quan đến vụ án gia đình muội. Bởi… chất độc dùng trong hai vụ giống nhau.”

“Trẩm độc hiếm lắm à?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Phải.”

Vũ Tuyên day day huyệt thái dương, đợi cơn choáng váng qua đi mới nói: “Ôn Dương cũng không qua lại nhiều với ta, song trước đây từng tham gia cùng một thi xã, thỉnh thoảng có chạm mặt.”

“Huynh có biết chuyện y qua lại với Phó Tân Nguyễn không?”

Vũ Tuyên ngẩn người một thoáng, rồi như sực nhớ ra gì đó, vội hỏi: “Nghe nói… Ôn Dương tự vẫn cùng một ca kỹ?”

Hoàng Tử Hà gật đầu, lại hỏi: “Bình thường y là người thế nào?”

Vũ Tuyên cuối xuống né tránh ánh mắt cô, đáp khẽ: “Ôn Dương trước mặt mọi người thì trầm tính ít nói, nhưng đời tư… khá tai tiếng.”

“Tai tiếng thế nào?” Hoàng Tử Hà gặng tiếp.

Vũ Tuyên ngập ngừng mãi, nhưng thấy cô hỏi riết không buông, đành đáp: “Y không đứng đắn, nên ta thường kính nhi viễn chi.”

Hoàng Tử Hà vỡ lẽ, hẳn là việc Ôn Dương lui tới những chốn đường hoa ngõ liễu bị người ta phát hiện, với cá tính của Vũ Tuyên, đương nhiên không muốn qua lại cùng y.

“Những người khác có biết việc y làm không?”

Vũ Tuyên lắc đầu: “Không nhiều. Bằng không người trong thi xã đó đa phần giữ mình trong sạch, sao chịu giao lưu với hạng ấy?”

Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi sực nhớ ra một chuyện: “Dạo này huynh thường tới chỗ Mộc Thiện đại sư ở chùa Quảng Độ ư?”

Vũ Tuyên gật đầu: “Việc đời lắm biến ảo vô thường. Gần đây ta hay xem kinh phật, cảm thấy trời đất mênh mang mà bản thân chỉ như hạt cải, những khổ ải trên trần thế mà người ta phải chịu, chẳng qua chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi trên hạt cải mà thôi. Có lúc nghĩ ngợi như thế cũng thế nhẹ nhõm chốc lát.”

“Nhưng cũng chỉ là chốc lát thôi, đúng không nào? Chỉ có tra rõ chân tướng, đem tế trước hương hồn người thân, mới được yên lòng mãi mãi.”

Vũ Tuyên đăm đăm nhìn nét mặt quật cường của cô, đáp khẽ: “Đúng vậy. A Hà, nói cho cùng ta cũng chẳng thể thấu tỏ thông suốt như muội được.”

“Muội không thấu tỏ, cũng không thông suốt, muội không hứng thú với việc xuất thế.” Hoàng Tử Hà lắc đầu, “Sống trên đời này, đau khổ cũng thế mà vui sướng cũng vậy, xưa nay muội chưa hề có ý định trốn tránh. Điều gì phải đến ắt sẽ đến, dù là tốt hay xấu, muội cũng phải đón nhận, ngày nào còn chưa tra rõ trắng đen, muội sẽ không buông tay đâu.”

Vũ Tuyên lặng lẽ gật đầu. Hai người đứng dưới rặng trúc, nghe tiếng nước rì rào, không ai nói thêm lời nào nữa.

Ở đầu kia con ngõ, Lý Thư Bạch và Chu Tử Tần đã vòng về.

Lý Thư Bạch bình thản bảo cô: “Đi thôi.”

Chu Tử Tần thì hào hứng hỏi cô: “Sùng Cổ có biết cụm hồng tú cầu trên bức họa kia có bao nhiêu hoa không?”

Hoàng Tử Hà chẳng buồn ngoái lại, lạnh nhạt đáp: “Rất nhiều.”

“Ôi dà, cứ xem thái độ của Sùng Cổ là biết nhất định không thể thành thần thám như Hoàng Tử Hà rồi! Hoàng Tử Hà sẽ nắm rõ từng li từng tí trên hiện trường như lòng bàn tay chứ, đâu có giống Sùng Cổ, thái độ chẳng ra sao cả…”

Vũ Tuyên hành lễ với họ rồi xách giỏ đồ lễ đi mất.

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà vờ như không nghe thấy gã nói, nhảy lên ngựa đi thẳng.

Chu Tử Tần hậm hực bĩu môi lẩm bẩm: “Sùng Cổ đúng là nhỏ mọn! Không bằng Hoàng Tử Hà thì thôi, còn không chịu thừa nhận!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play