Phương Hàn Tiêu đứng ở cửa tân phòng, không đi vào, chỉ tránh sang một bên, hóa ra phía sau hắn còn có hai nha hoàn, hắn tránh, họ mới lộ ra.

Là Ngọc Trâm và Đỗ Quyên.

Hai nha hoàn không biết có phải chịu tội hay không, đều mặt mày xám xịt, thấy Oánh Nguyệt cũng không dám lên tiếng, chỉ là mắt sáng bừng lên, vội kích động nhìn Oánh Nguyệt.

Oánh Nguyệt cũng kích động, đứng bật dậy:

– ___!

Nàng không biết Ngọc Trâm Đỗ Quyên cũng theo tới Bình Giang bá phủ, từ khi nàng bị giam ở Từ gia đã không còn thấy nha hoàn của mình nữa.

Phương Hàn Tiêu đến đi như gió, lại xoay người rời đi.

Oánh Nguyệt không chú ý tới hắn, gần như rưng rưng lao ra ngoài, hắn vừa đi, hai nha hoàn cũng hoạt bát hơn, vội chạy vào, một trái một phải đỡ lấy Oánh Nguyệt, ba chủ tớ nhìn nhau, đều nước mắt rưng rưng.

Đỗ Quyên òa khóc:

– Hu hu tiểu thư, phu nhân nói người sắp gả tới Bình Giang bá phủ, làm em với Ngọc Trâm tỷ đều bị dọa đơ, tụi em luôn bị người khác giám sát, mơ mơ hồ hồ theo hỉ kiệu ra ngoài, dọc đường em muốn tìm tiểu thư trò chuyện, nhưng không tới gần được. Đến đây rồi thì càng loạn, Hồng phu nhân muốn lôi tụi em ra đánh lần lượt mỗi người bốn mươi gậy, may mà Phương đại thiếu gia tìm tới, bảo người ta hỏi có ai là người trước đây hầu hạ tiểu thư không, em kêu lên nên mới được mang ra, bằng không thì… hu hu, em không biết mình có còn mạng gặp tiểu thư không nữa.

Nàng ấy vừa kể vừa khóc, mặt như mặt mèo, nhưng đầu đuôi mọi thứ cũng kể gần gần đủ rồi.

Ngọc Trâm trầm ổn hơn chút, nhanh chóng đánh giá mặt mũi Oánh Nguyệt, thắc mắc:

– Tiểu thư, trước đó em thấy Phương đại thiếu gia bế cô vào phủ, sau đó loáng thoáng nghe nói tiểu thư bị đụng đầu__?

Oánh Nguyệt lắc đầu, há miệng ra cho nàng ấy xem.

Ngọc Trâm hít một hơi, Đỗ Quyên:

– Hu hu hu___tiểu thư!

Ánh mắt Ngọc Trâm bừng tỉnh, đồng thời nước mắt cũng tuôn rơi:

– Em biết tiểu thư không muốn, nhưng tiểu thư tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, tiểu thư mà có mệnh hệ gì, em và Đỗ Quyên biết sống sao đây?

Đỗ Quyên cũng hu hu khuyên:

– Tiểu thư đừng làm chuyện ngốc nghếch vậy nữa nhé, đau lắm, có khám đại phu chưa? Đại phu nói thế nào?

Oánh Nguyệt:

– Hông cẩn thận thôi, khám rồi, có thể___khỏi.

Ở cùng người thân thiết, nàng thả lỏng rất nhiều, tốc độ nói chuyện rất chậm nhưng có thể biểu đạt rõ đơn giản ý mình.

Ngọc Trâm Đỗ Quyên nghe xong đều yên tâm, xốc lại tinh thần, đỡ Oánh Nguyệt về giường ngồi xuống.

Trên giường lúc này hơi bừa bộn, là do trước đó Oánh Nguyệt và Phương Tuệ gây nên, đống trái cây mà Phương Tuệ cào ra lúc sau còn chất trên đệm giường, bên cạnh còn có cái khăn voan, trong khăn voan đựng hai vỏ đã lột.

Ngọc Trâm nhìn sững sờ:

– Họ chưa cho tiểu thư ăn cơm?

Oánh Nguyệt có vô tâm tới đâu cũng sẽ không thèm thuồng trái cây mừng ở tân phòng, vừa nhìn là biết do đói quá.

Oánh Nguyệt gật đầu, nhớ ra mới hỏi:

– Tụi em__cũng chưa à?

Nàng còn đói tới giờ, hai nha hoàn vừa thoát khỏi gậy gộc, sao có thể được ăn chứ.

Đỗ Quyên nhăn mặt gật đầu:

– Dọc đường sắp đói chết rồi, vừa tới đây, Hồng phu nhân liền áp giải tụi em ra đòi đánh, em sợ, quên luôn cơn đói, bây giờ tiểu thư hỏi em mới nhớ. Tiểu thư nghe xem, bụng em réo mãi đây nè.

Ngọc Trâm nhìn quanh một vòng, muốn tìm người hỏi chuyện, nhưng trong tân phòng trống rỗng, trừ các nàng ra chẳng có ai.

Oánh Nguyệt kéo nàng ấy:

– Không có ai đâu, ăn đỡ trái cây cho lửng bụng tí đã.

Ngọc Trâm lưỡng lự, nơi này lạ nước lạ cái, lại vừa về từ chỗ chết, nàng ấy không dám ra khỏi tân phòng hỏi, chỉ đành ngồi xuống giúp lột trái cây cho Oánh Nguyệt, thấy cũng còn nhiều, bèn thỉnh thoảng cũng tự ăn một ít.

Đỗ Quyên thấy trên bàn có bình trà, bèn nhiệt tình đi rót, nhưng vừa sờ vào thân bình liền cau mày:

– Trà lạnh hết rồi, tụi em uống không sao, không biết tiểu thư có uống được không.

Oánh Nguyệt cũng đang khát nước, nói:

– Đợc___

Nàng mới nói một chữ liền nghe tiếng rèm cửa vang lên, một nha hoàn mười bảy mười tám tuổi mặc áo màu hồng tiến vào, tay xách theo một hộp thức ăn hình chữ nhật bằng gỗ tử đàn khảm xà cừ tinh xảo, cười nói:

– Chào đại thiếu phu nhân, nô tỳ mang cho đại thiếu phu nhân bát mì ạ.

Nàng ấy đặt hộp thức ăn lên bàn, mở nắp hộp, bên trong quả nhiên là một bát mì, nước canh gà màu vàng trong vắt, sợi mì trắng như tuyết, trên vắt mì còn có một quả trứng luộc mềm, xung quanh là hành lá màu xanh biếc, hơi nóng lượn lờ mang theo hương thơm tỏa ra, bất kể là Đỗ Quyên đứng cạnh bàn hay Oánh Nguyệt và Ngọc Trâm ngồi bên giường đều cùng dán mắt vào.

Ngọc Trâm hoàn hồn vội đứng dậy:

– Làm phiền tỷ tỷ, xin tỷ tỷ thay tiểu thư chúng tôi đa tạ đại thiếu gia đã suy nghĩ____

Nha hoàn hé môi cười:

– Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải nha hoàn của đại thiếu gia mà là nha hoàn của đại tiểu thư chúng tôi, đại tiểu thư bảo tôi đi nhà bếp lấy mì.

Ngọc Trâm ngơ ngác__đại tiểu thư gì? Trong suy nghĩ của Ngọc Trâm, Phương Hàn Tiêu đặc biệt đến chỗ Hồng phu nhân đưa mình và Đỗ Quyên về trả cho Oánh Nguyệt, vậy mì đương nhiên cũng do hắn căn dặn, sao lại chạy ra một đại tiểu thư?

Oánh Nguyệt cũng rất bất ngờ, sau bất ngờ là cảm kích, không ngờ cô bé kia lại có thể thay nàng nghĩ đến điều này, nàng chầm chậm nói:

– Đa tạ đại tiểu thư__của các ngư.

Nha hoàn cười khom người:

– Đại thiếu phu nhân không cần khách sáo ạ, trời muộn rồi, nô tỳ không quấy rầy đại thiếu phu nhân nữa.

Nha hoàn đi rồi, Đỗ Quyên vui vẻ bước nhanh đến giường đỡ Oánh Nguyệt:

– Tiểu thư, Phương đại thiếu gia tốt với tiểu thư quá, cả muội muội của đại thiếu gia cũng tốt với tiểu thư nữa.

Oánh Nguyệt lắc đầu rồi gật đầu:

– Muội muội tốt, hắn không tốt, hắn___ép ha bái đường.

Nghĩ đến việc bị ép bái đường, Oánh Nguyệt rất tủi thân, sau khi được đỡ đến bên bàn, nhìn bát mì canh gà trước mặt trông cũng không còn ngon nữa.

Ngọc Trâm kinh ngạc:

– Ép tiểu thư bái đường?

Oánh Nguyệt gật đầu:

– Hắn véo ta, không cho ta nói.

Đỗ Quyên vội nói:

– Thật ạ? Véo chỗ nào của tiểu thư?

Oánh Nguyệt cúi đầu vén y phục, bây giờ eo nàng còn ê ê, nàng cảm thấy chắc chắn là bị bầm tím rồi.

– Trời ơi!

Đỗ Quyên chợt kêu lên kinh hãi, Ngọc Trâm nghe vậy khom người qua xem, lập tức cũng che miệng:

– Tiểu thư…

Phản ứng này khoa trương quá? Dù bầm tím thật thì cũng đâu nặng hơn vết thương trong miệng nàng__Oánh Nguyệt cúi đầu khó hiểu, nàng vẫn đang mặc giá y tầng tầng lớp lớp nên không tiện nhìn, nàng túm y phục qua nhìn thì mới hiểu tại sao nha hoàn lại phản ứng dữ thế.

Chỗ eo lộ ra không lớn của nàng mảng xanh mảng tím, đối chiếu với làn da trắng như tuyết xung quanh trông càng dữ tợn.

Đỗ Quyên rất tức giận:

– Sao có thể ra tay với tiểu thư nặng thế, em còn tưởng hắn là người tốt!

Oánh Nguyệt sững sờ:

– Không__

Ngọc Trâm mím chặt môi, vẻ mặt kiềm chế vén y phục của nàng thêm lên, thấy tình hình sau lưng nàng càng thê thảm hơn, xanh tím lốm đốm như mơ rụng, thực khiến người ta không nhẫn tâm nhìn.

Đỗ Quyên vừa tức muốn chết vừa đau lòng:

– Tiểu thư ở nhà cũng chưa từng chịu tội dữ vầy, sao Phương đại thiếu gia xuống tay được thế, đúng là, sao hắn có thể xấu xa vậy chứ!__Tiểu thư, sao thế?

Nàng ấy thấy Oánh Nguyệt chợt hoảng hốt kéo y phục xuống, Ngọc Trâm cũng đang giúp.

Đỗ Quyên mờ mịt ngẩng đầu, ngây người.

Có câu đừng nói xấu sau lưng người khác, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Phương Hàn Tiêu lại quay về, đang đứng ở cửa, dáng vẻ không biết có muốn vào hay không.

Đỗ Quyên hoàn hồn, cũng vội giúp Oánh Nguyệt chỉnh sửa lại xiêm y, lòng thấp thỏm, không biết Oánh Nguyệt có bị hắn nhìn thấy chưa.

Phương Hàn Tiêu đương nhiên nhìn thấy, hắn vừa đến bên cửa thì thấy Oánh Nguyệt đang vén y phục, bước chân hắn liền dừng lại, ai ngờ nàng càng vén dữ hơn, hắn thấy nàng ngồi trong mớ giá y như ráng chiều, yếm cũng vén lên một khoảng nhỏ, lộ ra vòng eo trắng như tuyết, trên eo có dấu tay.

Ánh mắt hắn lóe lên.

Từ góc độ của hắn không thấy phần lưng nàng, nhưng nghe tiếng kêu đau lòng của nha hoàn cũng có thể đoán được, tiểu thư trước khi xuất giá mà bị véo thành như thế thì bình thường ở nhà nàng sống ra sao, không hỏi cũng biết.

Nhưng điều đáng kinh ngạc là, nơi nước đắng lại không cho ra hoàng liên hay nấm độc, mà cho ra một đóa sen trắng.

Vòng eo của đóa sen trắng ấy trắng trẻo yểu điệu, là đường cong của thiếu nữ không chút nghi ngờ, nhưng luận tâm cơ bụng dạ thì e là còn không bằng Phương Tuệ mới tám tuổi.

Còn tố cáo hắn với nha hoàn nữa chứ__thật không biết cô ngốc đó sao lại lớn được tới chừng này.

Ngọc Trâm và Đỗ Quyên luống cuống tay chân giúp Oánh Nguyệt chỉnh sửa lại xiêm y xong đều không đi, cảnh giác vây quanh bên cạnh Oánh Nguyệt, trừng mắt với Phương Hàn Tiêu. Lúc này trong mắt hai nha hoàn, hắn đã từ ân nhân cứu mạng biến thành đao phủ.

Oánh Nguyệt hơi xấu hổ nhỏ giọng nói:

– Không, không liên quan với hắn.

Tuy nàng rất giận vì bị Phương Hàn Tiêu cưỡng ép bái đường, nhưng nàng nhớ, Phương Hàn Tiêu chỉ bấm nàng một cái, bây giờ đem thương tích đầy mình ra bắt hắn đổ vỏ thì không đúng.

Phương Hàn Tiêu đã hơi dời tầm mắt, khóe mắt thấy nàng đã chỉnh lý xong xuôi mới bước vào, trong tay cũng xách theo một hộp thức ăn còn lớn hơn hộp của nha hoàn trước đó đem đến, có ba tầng, hắn đặt hộp thức ăn lên bàn, nhìn thấy bát mì thì hơi khựng lại.

Nghe nói không phải do hắn véo, thái độ Ngọc Trâm lại quay về, rất biết quan sát, cười giải thích:

– Dạ là của đại tiểu thư sai người đưa tới ạ, không ngờ lần này đích thân đại thiếu gia đưa tới, đa tạ đại thiếu gia.

Phương Hàn Tiêu gật đầu, xoay người lại rời đi.

Các nha hoàn dù sao không thân với hắn, không dám gọi hắn lại, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

Qua một lát, Đỗ Quyên mới do dự nói:

– Sao ngài ấy lại đi rồi? Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc mà__ngài ấy còn quay lại không?

Tuy không biết Phương đại thiếu gia rốt cuộc đang nghĩ gì nhưng đã ép tiểu thư nhà họ bái đường thì cho thấy muốn làm phu thê với nhau rồi.

Ngọc Trâm suy nghĩ, nói:

– Chắc không về đâu nhỉ? Tiểu thư còn đang bị thương mà.

Đỗ Quyên liền thoải mái, cũng đúng, tiểu thư nói còn nói không lưu loát, người lại thương tích đầy mình, có thể làm gì chứ, nên nghỉ ngơi mới tốt.

Nghĩ đến vết thương, nàng ấy lại vội hỏi:

– Tiểu thư, vậy là ai véo tiểu thư thành thế này?

Oánh Nguyệt:

– Thái ma ma.

– Hèn gì!

Đỗ Quyên nghiến răng:

– Bên cạnh phu nhân thì bà lão đó hung dữ nhất. Tiểu thư đừng sợ, lúc nãy tụi em bên viện kia, Thái ma ma cũng bị bắt ở đó, đại thiếu gia mang tụi em ra ngoài nhưng mặc kệ bả, bây giờ chắc chắn bị đánh lộp bộp rồi, bốn mươi gậy lận đó, không thiếu gậy nào đâu.

Oánh Nguyệt suy nghĩ, thấy hả giận, gật đầu cười.

Ngọc Trâm vừa mở nắp hộp thức ăn vừa cười nói:

– Khó cho đại thiếu gia còn lo tiểu thư chưa ăn gì, lúc nãy oan cho đại thiếu gia rồi.

Đỗ Quyên ló đầu nhìn, cũng vui vẻ:

– A, thật không ít đâu, em và Ngọc Trâm tỷ cũng có thể dựa hơi tiểu thư, được no bụng rồi.

Oánh Nguyệt không cảm thấy mình được lo, từ khi nàng bước vào cổng lớn Bình Giang bá phủ, chuyện nào xảy ra cũng rất kỳ lạ, nàng không nói rõ được, nhưng nàng biết có gì đó không ổn.

Nhưng bây giờ nàng không có sức đâu nghĩ sâu hơn, nàng và hai nha hoàn ngồi vây lại với nhau, chậm rì rì chọn những thứ cơm canh thanh đạm mềm nát ăn cho lửng dạ, rồi cơn buồn ngủ dâng lên.

Các nha hoàn hầu hạ nàng cởi giá y từng lớp từng lớp, không có nước, các nha hoàn không dám ra ngoài xin, Oánh Nguyệt buồn ngủ quá, cũng không muốn tắm, thế là ngả ra giường, co lại ngủ thiếp đi.

Một ngày hỗn loạn cuối cùng tạm thời kết thúc.

***

Oánh Nguyệt nghỉ ngơi, nhưng Phương Hàn Tiêu thì chưa.

Hắn đang uống rượu.

Hắn là tân lang, cần tiếp khách.

Người bình thường không thân thiết với hắn, cộng thêm hắn bị câm nên không dám tới chuốc rượu hắn, nhưng mấy người bạn thân cũ của hắn thì không kiêng kỵ, cùng hắn bá vai bá cổ, vừa rót rượu vừa oán trách:

– Phương gia, mày quá chả ra sao, mấy năm nay lơ người khác thì cũng thôi, nhưng lơ luôn cả tao, chỉ lo mình chạy ra ngoài vui vẻ, ngay cả lá thư cũng không biết gửi về! Không được, hôm nay ly rượu này mày bắt buộc phải uống, không uống không cho đi động phòng!

– Phải, bắt buộc uống!

Phương Hàn Tiêu không từ chối, rượu tới là cạn, thế là hết ly này tới ly nọ, người nhanh chóng bị nhuốm mùi rượu, ánh mắt cũng dần trở nên không tỉnh táo.

– Được, Phương gia sảng khoái!

– Vậy mới là bằng hữu chí cốt chứ, không uổng ca ca đây luôn nhớ mày, mày không biết đâu, năm đó mày đi rồi, tiểu tử Phương Hàn Thành kia thể diện lắm, ra ngoài rêu rao khắp nơi, còn bày đặt mời tao uống rượu, hứ, nó cũng xứng__!

– Tiết gia, uống say nói bừa rồi.

Thanh niên bên cạnh bịt miệng hắn lại, nhưng sau đó tự nhỏ giọng nháy mắt với Phương Hàn Tiêu:

– Không chỉ Tiết gia, tao cũng không ưa nó, giả bộ lịch sự nói chuyện với nó hai câu cũng nổi da gà, ca thấy nó là quạo, không tẩn nó một trận là tốt lắm rồi, còn uống rượu cái rắm!

Khóe môi Phương Hàn Tiêu cong lên, ly rượu mới rót đầy chạm nhau, ai nấy đều uống cạn.

– Phương huynh, ta cũng kính huynh một ly!

Người ồn ào nói câu này là thế tử Sầm Vĩnh Xuân của Long Xương hầu phủ, hắn ta vốn không ở bàn này mà bưng ly rượu chen chúc qua, mặt mày hớn hở, dáng vẻ cũng sáp vào xem náo nhiệt.

Ánh mắt Phương Hàn Tiêu ngước lên, lười nhác từ từ nhìn qua.

Trong màu đỏ chót nơi nơi vui mừng, khi đối diện với gương mặt cũng có thể xem như tuấn tú nhưng giữa hàng mày vì đắc ý mà vô cớ lộ vẻ hơi quái dị, Phương Hàn Tiêu phát hiện nội tâm mình vô cùng bình tĩnh, thậm chí hơi buồn cười.

Hắn xoay đầu, để thị nữ lại rót đầy rượu, sau đó giơ lên với Sầm Vĩnh Xuân.

Mời.

Mời gậy ông đập lưng ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play