Lúc Trịnh Mặc vọt ra bên ngoài thì đúng lúc thấy đầu của Tiểu Tứ đụng vào bụng nam nhân áo trắng kia, hắn bị đau kêu to, một phát nắm lấy cổ Tiểu Tứ như bắt một con gà con rồi nhấc lên, hung hăng ném xuống đất, sau đó một đám người giơ roi ngựa quật vào đứa nhỏ gầy yếu. Tiểu Tứ không ngừng lăn trên mặt đất, Vũ Phượng và Vũ Quyên thương xót kêu lên, dùng thân thể của chính mình che trở cho Tiểu Tứ, để mặc roi quất vào người các nàng, từng đợt la khóc giống lưỡi kiếm sắc rơi vào tai Trịnh Mặc, rung động thật sâu linh hồn của cô.
Trịnh Mặc không thể nhịn được nữa, cô vọt tới phía trước, mạnh tay cầm một cái roi ngựa đang hung hăng đánh tới Vũ Phượng, tay kia cũng giơ lên nhanh chóng nắm chặt những cái roi nàng với tới được, không cho những cái roi tàn độc này đánh đến người bọn nhỏ nữa.
Vũ Phượng dùng hai tay mình gắt gao bảo vệ các em, quay đầu đi nhưng lại không cảm nhận được đau đớn đáng phải có. Nàng có chút kinh hãi ngẩng đầu, nhìn thấy người được nàng tình cờ cứu đang đứng bên người nàng, trên tay người đó nắm rất nhiều roi, mấy người giơ roi đánh đang dùng sức giật lấy roi nhưng thế nào cũng không giật được.
Vũ Quyên đột nhiên nhảy ra, một lát đã vọt tới thét lớn cãi nhau cùng nam nhân áo trắng, mấy đứa nhỏ sợ tới mức khóc lên, Trịnh Mặc vội vàng trấn an bọn nhỏ, không rảnh bận tâm những người ở đằng sau. Vũ Phượng ôm Tiểu Ngũ vào lòng rồi lại ôm chặt lấy Tiểu Tam và Tiểu Tứ, trên mặt chảy nước mắt, một lần lại một lần không ngừng trấn an bọn họ. Trịnh Mặc nghe thấy nàng nói năng đã có chút lộn xộn, cô ngồi xổm bên bọn họ, mắt gắt gao nhìn chằm chằm, không dám tránh ra nửa bước.
Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên ném cây đuốc về hướng phòng củi, lập tức ánh lửa ngút trời, trâu dê trong phòng củi đều sợ hãi chạy ra, lửa nhanh chóng lan tới chỗ phòng ở giống chim lửa trong đêm tối, nhanh chóng thổi quét toàn bộ sơn trang.
Trịnh Mặc khiếp sợ há miệng, Vũ Phượng và Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ cũng sợ ngây người, mọi người lúc thấy cháy phòng đều kinh hãi sững sờ tại chỗ.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân kêu thảm thiết:
- Triển nhị gia, hạ thủ lưu tình!
Trịnh Mặc quay đầu lại, nhìn thấy nam tử trung niên từng chiêu đãi cô - Tiêu Minh Viễn - cơ hồ vừa ngã vừa chạy tới, một chốc liền quỳ gối trước mặt nam nhân áo trắng đau khổ cầu xin.
Tiểu Tam Tiểu Tứ đều bò lên, lập tức chạy về phía cha của bọn chúng. Tiểu Ngũ lạnh run lui vào trong lòng Vũ Phượng.
Tiêu Minh Viễn nhìn thấy vết thương trên người bọn nhỏ thì lập tức phẫn nộ rít gào về phía nam nhân áo trắng. Tiếng lửa cháy, trâu dê kêu, cộng thêm tiếng bọn nhỏ khóc, nhất thời hoảng loạn. Trịnh Mặc căn bản không nghe không rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ, chỉ thấy bọn họ không ngừng dây dưa. Tiếp theo là một đám người tiến lên lấy roi đánh Tiêu Minh Viễn, Vũ Phượng Vũ Quyên và mấy đứa nhỏ ở bên cạnh khóc khàn cả giọng. Tiếp theo là nhìn thấy Vũ Phượng đột nhiên chạy về phía đống lửa, Trịnh Mặc sợ hãi vội vàng đuổi theo mấy bước, cũng may Vũ Quyên đã ôm cổ nàng.
Trịnh Mặc nhìn vẻ thương tâm muốn chết của Vũ Phượng, trong lòng rất khó chịu, cô nhìn trận cháy, lớn như vậy cho dù có bình chữa cháy và vòi dẫn nước lớn cũng có thể không cứu được bao nhiêu, huống chi niên đại này phỏng chừng chỉ có xô nước, muốn dập tắt đám lửa chỉ sợ là chuyện không thể.
Ngực Trịnh Mặc đột nhiên nảy mạnh, trong lòng run sợ nhìn lửa lớn trước mặt, này cơ hồ là hiện trường hỏa hoạn lớn và thảm khốc nhất cô từng thấy. Đứng tại chỗ nhìn lửa lớn trước mặt, nàng cảm thấy sợ hãi khảm sâu, theo bản năng lui lại một bước, lại nghe từ xa xa truyền đến tiếng hét đau triệt tâm. Trịnh Mặc vừa quay đầu liền thấy một bóng người đột nhiên vọt vào đống lửa, rất nhanh liền biến mất vô tung vô ảnh. Trịnh Mặc mở to hai mắt nhìn, cô nhìn lại về phía nhóm Vũ Phượng, thấy bọn họ quỳ trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm vào đống lửa kêu lên, một loại dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu.
Trong lúc nhất thời, bốn phía đột nhiên im lặng. Mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào đống lửa kia, tựa hồ có chuyện đáng sợ nào đó sắp sửa phát sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT