Sau khi ăn no, Mộ Ngôn Tín cùng Dương Nhất ra suối rửa mặt rửa tay, Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín làm vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không nóng lòng biết, chờ vợ đến giải thích là được.

Mộ Ngôn Tín làm mặt lạnh, trong lòng thầm nghĩ, mình nhất định phải cho Dương Nhất một bài học, người này sao có thể nói nhảy xuống nước là nhảy, rắn là loài động vật nguy hiểm, sao có thể dùng tay không mà bắt, vạn nhất là rắn độc thì phải làm sao, tên tiểu tử này thật sự là càng ngày càng không nghe lời rồi, ngay trước mặt mình có thể làm ra hành động nguy hiểm như vậy, ưm, nhất định phải hảo hảo giáo dục cô một phen.

"Có biết hôm nay ngươi phạm sai lầm gì không?" Mộ Ngôn Tín lạnh lùng mở miệng.

Dương Nhất lắc đầu tỏ vẻ vô tội "Ách... không biết."

Cái này khiến Mộ Ngôn Tín bực nha, tên xấu xa này làm người ta lo lắng rồi còn nói không biết. Trừng mắt nhìn Dương Nhất "Tại sao phải bắt rắn, ngươi có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không?"

Dương Nhất nghe Mộ Ngôn Tín hỏi, ah, thì ra là vì chuyện này mà giận, trong nội tâm có chút ấm ức, nhưng là nghĩ lại, đoán chừng hành vi của mình làm cho bảo bối lo lắng, cho nên vội vàng ôm nàng dỗ dành "Tín bảo bối, ngoan ah, người ta không muốn để ngươi bị đói, thịt rắn rất có dinh dưỡng, hơn nữa cũng không phải rắn hổ mang, không có độc đâu." Dương Nhất nói xong liền hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Ngôn Tín.

Mộ Ngôn Tín bây giờ mới không dễ bị lời ngon tiếng ngọt của tên xấu xa này dụ dỗ, nàng chặn tay lên môi Dương Nhất, "Ngươi ngồi đàng hoàng cho ta, không cho phép quậy."

Dương Nhất nhìn nhìn, bảo bối quả thực bị chọc mất hứng rồi, cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, không sợ chết nói "Báo cáo, ta đã ngồi xuống, mời trưởng quan giáo huấn." Ngồi thẳng lưng, hai tay ép lên đùi.

Mộ Ngôn Tín nhìn thấy Dương Nhất như thế, lập tức cười ra tiếng, aiz, thực không có biện pháp với tên xấu xa này, nhưng có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn ah, Mộ Ngôn Tín nhéo lỗ tai Dương Nhất, "Nhất Nhất hư hỏng, không cho phép nghịch. Người ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi."

Dương Nhất nhìn khuôn mặt yêu mị của Mộ Ngôn Tín, thật sự là yêu đến khảm trong tâm rồi, Dương Nhất phát hiện cô rất thích mỗi khi Tín bảo bối bày ra khuôn mặt băng sơn với mình, oa, siêu quyến rũ, nhưng nghĩ lại, có phải mình có khuynh hướng thích bị hành hạ hay không, vì cái gì Tín bảo bối đối với mình càng lạnh, mình lại càng vui bẻ, aiz, ta không muốn trở thành sợ vợ nha. Dương Nhất phàn nàn trong lòng.

Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất ngồi đơ ra đó nhìn mình, rất là bực mình, đưa tay hung hăng nhéo mũ Dương Nhất, chỉ nghe "Ah" một tiếng, bạn học Dương con tôm đáng yêu của chúng ta đã hoàn hồn rồi, Dương Nhất bụm cái mũi, vẻ mặt uất ức nhìn bảo bối của mình, Mộ Ngôn Tín biết mình có hơi mạnh tay, đau lòng xoa xoa cái mũi cho Dương Nhất, ôn nhu nói "Nhất Nhất, ta muốn ngươi đáp ứng ta, về sau không được làm những chuyện như vậy nữa."

Dương Nhất vì để bảo bối yên tâm, vui vẻ đáp ứng, "Tuân mệnh, phu nhân của ta."

Mộ Ngôn Tín bị lời này của Dương Nhất làm đỏ mặt, nàng đánh tay Dương Nhất một cái, "Đáng ghét, ai là phu nhân của ngươi, hừ!"

"Ô, ngươi đã là vợ ta, đương nhiên cũng là phu nhân của ta, đừng có ngượng ngùng như vậy, phu nhân ah~" Dương Nhất rất là thích ý, liên tục trêu ghẹo Mộ Ngôn Tín.

Mộ Ngôn Tín nghe lời nói của Dương Nhất, càng thêm ngượng ngùng, vùi mặt vào ngực Dương Nhất, "Ngươi không có cầu hôn ta, người ta cũng không nói muốn gả cho ngươi."

Mộ Ngôn Tín phúc hắc nghĩ đến, Nhất Nhất thối, không có chính thức cầu hôn ta, hừ, ta sẽ không dễ dàng như vậy đáp ứng ngươi.

Dương Nhất nghe Mộ Ngôn Tín nói như vậy, đột nhiên ý thức được vấn đề này, kỳ thật trước giờ mình chưa cầu hôn nàng, mình còn chưa dẫn bảo bối về nhà gặp cha mẹ, hơn nữa cha mẹ bảo bối còn chưa chấp nhận mình, nếu cứ như vậy mà cầu hôn, Dương Nhất tổng cảm thấy chưa đủ thành ý, dù sao cô là muốn cùng nàng qua cả đời, đương nhiên là nếu được song thân hai bên tán thành sẽ hoàn mỹ hơn. Hơn nữa, Dương Nhất nhớ rõ Mộ Ngôn Tín đã nói nàng có một anh trai, vì tai nạn giao thông mà qua đời, cho nên hiện tại trong nhà chỉ còn Tín bảo bối, cô không muốn vì mình mà Tín bảo bối trở mặt với cha mẹ, cho nên Dương Nhất mới kiên trì, hy vọng có thể làm cho cha mẹ Tín bảo bối thấy quyết tâm của mình.

Mộ Ngôn Tín chờ Dương Nhất cả buổi cũng không thấy cô có phản ứng, vì vậy ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ngươi kia suy nghĩ, "Nhất Nhất, ngươi làm sao vậy, có phải ta nói làm ngươi không vui, ta không có ý gì đâu, vô luận ngươi có cầu hôn ta hay không, ta đều gả cho ngươi, người ta chỉ chọc ngươi một chút thôi." Mộ Ngôn Tín nói xong, không quên lắc lắc tay Dương Nhất, Dương Nhất phục hồi tinh thần, trong lòng đột nhiên cười gian, "Có thật không? Dù ta không cầu hôn ngươi cũng sẽ gả cho ta." Dương Nhất làm bộ xụ mặt hỏi.

"Ưm..." Mộ Ngôn Tín ngượng ngùng nhỏ giọng.

Dương Nhất rốt cuộc không nhịn được cười, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Tín bảo bối, cô cười khanh khách, Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất cười, ngẩng đầu nhìn tên xấu xa, nàng biết mình đã bị lừa, giận đỏ mặt, đưa tay véo cổ Dương Nhất, "Ngươi, nói, sau này có còn chọc ghẹo ta nữa không?"

Dương Nhất vừa cười vừa ôm tay Mộ Ngôn Tín xin tha "Tín Tín, ta sai rồi, ngươi ngoan ah, muốn mưu sát chồng sao?"

"Xì, ai là chồng của ta, ah~" Mộ Ngôn Tín không thể nói hết, vì nàng đã bị Dương Nhất cưỡng hôn rồi, sau một hồi triền miên, Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín, nghiêm túc nói "Tín Tín, đợi khi cha mẹ ngươi chấp nhận chúng ta, ta sẽ dẫn ngươi về nhà gặp cha mẹ ta, lúc đó ta có thể chính thức cầu hôn ngươi, cho ngươi hôn lễ lãng mạn, ta biết ngươi không quan tâm những thứ này, nhưng là cả đời chỉ có một lần, nên có cha mẹ chúc phúc, ta muốn cho ngươi một ký ức đẹp khi nhớ lại."

Lúc này trời dần tối, các nàng leo lên giường, nằm trên đó, rất là ấm áp, Dương Nhất cởi áo khoác đắp lên người Mộ Ngôn Tín, để nàng gối đầu lên tay mình, ôm nàng.

Mộ Ngôn Tín nằm trong vòng tay Dương Nhất rất là an tâm, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời nói Dương Nhất nói vừa rồi, một lần nhớ là một lần ngọt ngào ấm áp, hơn nữa còn làm nàng cảm động, nàng minh bạch cách làm của Dương Nhất, cũng biết ý nghĩ của cô, người này chỉ cần là xử lý vấn đề liên quan đến nàng, tuyệt đối sẽ không qua loa, thậm chí còn rất cẩn thận, Mộ Ngôn Tín mang theo suy nghĩ ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Sáng sơm thức dậy, Dương Nhất cảm thấy đầu óc choáng váng, có chút không khỏe, ngẫm lại tối hôm qua nguyên đêm nghe tiếng dơi trong hang, mà dơi có cường độ sóng âm cao, Dương Nhất ngồi dậy không bao lâu, Mộ Ngôn Tín cũng tỉnh lại, nàng kéo áo Dương Nhất, Dương Nhất xoay người nhìn bảo bối của mình, nghiêng người hôn xuống, Mộ Ngôn Tín rất là phối hợp, quàng tay sau cổ Dương Nhất đáp lại, đầu lưỡi quấn lấy nhau, không ngừng khiêu khích nhau, hấp thụ chất lỏng của đối phương.

Mộ Ngôn Tín vốn tưởng rằng Dương Nhất sẽ tiến thêm một bước, ai ngờ, chẳng những không có, còn dừng đáp lại, Dương Nhất rời khỏi nụ hôn, sờ sờ mặt nàng, nói với nàng chờ mình trở về, liền chạy ra ngoài hang.

Mộ Ngôn Tín có chút oán niệm, chẳng lẻ bởi vì nàng mấy ngày không được tắm rửa đàng hoàng nên ghét bỏ nàng, nhưng nghĩ lại, không phải ah, Nhất Nhất không phải người như vậy, Mộ Ngôn Tín dừng suy đoán, quyết định đợi thời điểm thích hợp sẽ hỏi Dương Nhất.

Dương Nhất một thân lửa nóng chạy ra hang, chạy vào rừng, không bao lâu, liền phát hiện sau lùm cây rậm rạp có một con sông, Dương Nhất nhìn một hồi, nước bên trong không được trong, khá là đục, không thể dùng để uống, nhưng là rửa mặt thì không có vấn đề gì. Cô hiện tại cần hạ nhiệt cơ thể, sáng sớm đã bị Mộ Ngôn Tín khiêu khích thành dục vọng, nhất định phải chạy nhanh đi tiêu diệt, Dương Nhất nghĩ, không thể vì ham muốn nhất thời của mình mà khiến cuộc sống sau này của Tín Tín khó vượt qua.

Dương Nhất không ngừng tạt nước lên mặt, muốn mượn dòng nước dập tắt dục hỏa, buổi sáng nước hồ lạnh buốt, Dương Nhất dần dần bình tĩnh lại, lúc này nghe được tiếng bước chân, nhìn thấy Tín bảo bối hướng mình đi tới, Dương Nhất cười cười, lúc này, Dương Nhất vừa nghe tiếng nước sàn sạt, chợt nghĩ tới cái gì đó, thầm kêu không tốt, nhanh tay nhặt khúc cây dưới đất, quay người chèn vào miệng con sói.

Dương Nhất vừa nghe âm thanh, là sói đến gần, sói săn mồi là canh con mồi, sau đó đột ngột nhảy lên cắn cổ con mồi, cho nên Dương Nhất mới quơ lấy khúc cây, tay chống đỡ khúc cây trong miệng con sói, chân thì không ngừng đá bụng con sói, muốn hạ gục nó.

Mộ Ngôn Tín thấy một màn như vậy, chân tay mềm nhũn, nàng không biết phải làm sao, ngay tại lúc nàng rối bời, chợt nghe Dương Nhất hô lên "Tín Tín, chạy mau, nhanh, không cần lo cho ta." Dương Nhất dùng toàn bộ sực lực muốn hạ gục con sói.

Dương Nhất tinh tường, sói là quần thể, nếu như kéo dài, sẽ có nhiều con sói nữa đến công kích, cô nhìn thấy Mộ Ngôn Tín chết sống không đi, xem ra chỉ có thể dựa vào sức mình.

Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất ra lệnh, nhưng chân nàng hoàn toàn không chịu hành động, chỉ đứng yên chỗ, đột nhiên nàng nhìn thấy con sói lấn về phía Dương Nhất, lúc này nàng không biết khí lực từ nơi nào, khiêng lên tảng đá lớn, thoáng một phát nện tới, chỉ nghe được "Ah" to một tiếng, Mộ Ngôn Tín ngã xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play