Buổi chiều, trước khi ra ngoài, Mộ Ngôn Tín muốn chuẩn bị cho Dương Nhất trông thật bảnh, nàng lệnh cho thư ký lệnh gọi đến các cửa hàng đưa quần áo đến Mộ Lâm.

Trong phòng làm việc, Mộ Ngôn Tín bắt Dương Nhất thử hết cái này đến cái kia, Dương Nhất rất là phiền muộn, nhưng là được người yêu chọn quần áo, nên cũng không dám phàn nàn, mà cô cũng hiểu bảo bối nha mình cường ngạnh như thế nào, cho nên cứ thế thử tới thử tới, cuối cùng sau một giờ đồng hồ, rốt cuộc chọn được một bộ ưng ý.

Mộ Ngôn Tín nhìn xem Dương Nhất mặc quần jean, áo sơ-mi, khoác áo gilet, chân mang giày board, nhịn không được giương lên khóe miệng, ưm, quả nhiên ăn mặc như vậy làm cho cô càng tuần tú, trong lòng nàng vô cùng thỏa mãn với kiệt tác của mình.

Dương Nhất tiến lên ôm Mộ Ngôn Tín, hôn nàng, rồi lên đường đến Đông Á. Liêu Huy đã thông báo với tất cả thành viên ban hội đồng quản trị sẽ tổ chức hợp đại hội cổ đông, trong thấy Liêu Huy đứng ở cửa chờ mình, cô rất lịch sự đi đến bắt tay.

"Huy ca, cám ơn, ta nợ ngươi một ân tình, về sau có việc gì cần ta cứ mở miệng." Dương Nhất vừa cười vừa nói.

"Ta cũng như thủ trưởng gọi ngươi là Tiểu Nhất, đừng có khách khí như vậy, anh em một nhà đương nhiên phải giúp đỡ nhau, tiện tay thôi, đúng rồi, người đã tới đủ, Ngô Phi ở bên trong phun một vũng nước bọt lớn rồi, chúng ta nên vào thôi."

"Ừ, đi thôi."

Liêu Huy dẫn Dương Nhất tiến vào trong, bởi vì đã bố trí từ trước, nên bảo an cũng không có hỏi thăm.

Hợp hội đồng ban quản trị là ở tầng cao nhất, Liêu Huy dẫn Dương Nhất tiến vào thang máy, nhấn nút lên tầng cao nhất. Dương Nhất không biết hiện tại trong nội tâm mình là cái dạng gì, cô cảm thấy nếu hôm nay giải quyết xong mọi chuyện, nếu có thể cô muốn đánh Ngô Phi một trận, kỳ thật cái này vốn là chiến tranh tình địch, không nên liên lụy nhiều người như vậy, ngay tại khi Dương Nhất nghĩ cái này, thang máy "ding" báo hiệu đã đến tầng cao nhất.

Liêu Huy muốn để Dương Nhất đi trước, dù sao mình cũng là vì cô là việc, nhưng Dương Nhất ghé vào lỗ tai hắn thì thầm điều gì đó, Liêu Huy trước tiếp đi trước vào phòng họp.

Cửa vừa mở ra, Liêu Huy đã bị các vị có mặt dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm, Ngô Phi nhìn thấy một người xông vào, hắn tức giận.

"Ngươi là ai, bảo an đâu, sao lại để cho hắn vào đây."

Nói xong muốn lấy điện thoại gọi bảo an, mà Liêu Huy trên mặt vẫn một bộ dáng tươi cười, hắn đá khuỷa chân Ngô Phi một cái, Ngô Phi đột ngột bị lực tác động, mất thăng bằng ngã ra đất, Liêu Huy đi đến ghế lãnh đạo ngồi, Ngô Phi làm sao chịu được một người xa lạ ngay tại sân nhà mình giương oai, hắn lập tức bò lên, tay nắm thành quyền lao tới Liêu Huy.

Liêu Huy đương nhiên biết rõ ý đồ của Ngô Phi, sớm đã chuẩn bị, đợi hắn ra tay, chụp tay hắn bẻ ra sau, Ngô Phi vốn dồn hết sức lực vào cánh tay, kết quả bị Liêu Huy mượn lực phản công, chỉ nghe một tiếng rắc, bàn tay nhỏ bé đã gãy rồi, Ngô Phi toát mồ hôi lạnh, nhưng Liêu Huy vẫn không buông tay.

"Đại ca, ta sai rồi, ngài buông tay trước đã." Ngô Phi đau đến đến sắp ngất.

Liêu Huy nhìn hắn kinh sợ, không khỏi cười lạnh vài tiếng, buông tay Ngô Phi ra, sau đó nghiêm mặt nhìn một lượt qua các cổ đông đã quen biết trước đó, tất cả đã chuẩn bị cho việc thay đổi triều đại, đối với cổ đông đương nhiên ai cho mình nhiều lợi ích mình ủng hộ người đó rồi. Huống hồ bọn họ đối với Ngô Phi mà nói chỉ có hai chữ khinh thường, nhìn bề ngoài cũng lịch sự nhã nhặn, nói chuyện đạo lý, nhưng thực chất chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, thời gian hắn tiếp nhận công ty, một hạng mục cực kỳ nhỏ bé cũng bị hắn phá hỏng, sớm đã muốn đá hắn đi, nhưng cổ phần trong tay không nhiều bằng hắn, chỉ có thể chịu đựng chờ cơ hội tới, hiện tại cơ hội đã tới, đương nhiên muốn ủng hộ, chưa nói tới người nay có năng lực hay không, chỉ nói đến thủ đoạn lần này, có thể nhìn ra so với hắn mạnh hơn nhiều.

"Các vị đổng sự, ta hôm nay tới đấy để tuyên bố với các vị, từ giờ trở đi ta là tổng giám đốc công ty cổ phần tập đoàn Đông Á, ta sẽ đưa xí nghiệp đi lên, cũng hứa với các vị sẽ không ngừng phát triển, thêm nhiều lợi ích." Hội đồng sau khi nghe nhao nhao vỗ tay, tỏ vẻ đồng ý, Ngô Phi nghe xong lời này, thân thể run lên, không để ý đến cánh tay gãy, hét lên "Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa, ta tm như thế nào không biết ngươi thu mua cổ phần công ty ta."

Sau đó hướng các vị cổ đông hét lên "Nói, các ngươi, ai bán đứng ta?" Ngô Phi hung dữ nhìn những lão già này, trong lòng rất rõ ràng là có người giở trò.

Ngay tại thời điểm Ngô Phi nổi bão, Dương Nhất đi vào phòng họp, cô nhìn Ngô Phi, Dương Nhất quan sát một vòng quanh phòng, nhìn thấy sự tình khẩn trương, Ngô Phi thấy Dương Nhất, lập tức minh bạch hết thảy là do Dương Nhất sắp đặt, hắn đã quá xem thường cho rằng nữ nhân này chỉ là đệ tử nghèo, thì ra đều là do nữ nhân này điều khiển.

Dương Nhất nhìn xem Ngô Phi ánh mắt dữ tợn, trong lòng đột nhiên dự cảm không lành, sợ hắn đột nhiên điên tiết làm bậy a, vì vậy vội vàng dùng mắt ra hiệu với Liêu Huy.

Liêu Huy lĩnh hội, "Các vị cũng mệt mỏi rồi, hôm nay đến đây kết thúc, ta đã an bài rất nhiều tiết mục, mời các vị thưởng thụ..."

Liêu Huy còn chưa nói hết, Ngô Phi liền móc súng trong túi quần ra, "Các ngươi không cho lão tử sống dễ chịu, lão tử không bỏ qua cho các ngươi, ta xem hiện tại ai dám rời chỗ một bước."

Đám cổ đông nhìn Ngô Phi cầm súng, lập tức sợ không dám động, Dương Nhất thầm kêu không tốt, xem ra dự cảm của mình rất chuẩn.

Ngô Phi làm vậy chỉ khiến sự tình ngày càng kịch liệt, Liêu Huy xuất thân trong quân ngũ, ngay khi Ngô Phi rút súng ra, liền nhìn chằm chằm Ngô Phi, muốn nhân cơ hội tước sung trên tay hắn, Ngô Phi giơ súng cười to "Hôm nay ở trước mặt các người , ta sẽ giết chết nữ nhân này."

Ngô Phi nói xong, chỉa súng về hướng Dương Nhất, "Ngươi là nữ nhân, không đi tìm nam nhân hưởng lạc, lại đến giành nữ nhân với ta, lần trước muốn nổ phế tay ngươi nhưng không thành, dù sao bây giờ cũng không còn gì, cho ngươi lót xác ta cũng tốt, ngươi cũng đừng nghĩ trốn thoát. Còn đám lão già các ngươi, ngươi nữa..." hắn chỉ cài Liêu Huy "để tay lên đầu, úp mặt vô tường, nhanh." Nói xong không quên nổ súng chỉ thiên, đám cổ đông sợ chết đều ngoan ngoãn nghe lời.

Liêu Huy nhìn Ngô Phi lia súng, trong đầu tính toán, lúc nhìn thấy Ngô Phi hướng mình đi tới, Liêu Huy chớp thời cơ, lập tức nghiêng người phi cước, đem súng trong tay Ngô Phi bay lên không trung, Dương Nhất cũng lựa đúng thời điểm nhảy lên tiếp nhận súng trong tay, lúc này Ngô Phi lại từ trong túi quần lấy thêm cây súng, đùng một tiếng, viên đạn hướng Dương Nhất bay tới, xuyên qua vai, Dương Nhất trúng đạn, trong đầu hiện lên đều là hình ảnh Mộ Ngôn Tín, dựa vào ý chí tốt nhất, nắm chắc súng trong tay, bóp cò, trên mặt hiện lên một nụ cười, chỉ nghe đùng một tiếng, Ngô Phi đình chỉ tiếng cười.

Cuối cùng Dương Nhất ngã trên thảm, Liêu Huy thấy Dương Nhất trúng đạn, vội vàng chạy tới cởi áo cầm máu cho cô. Liêu Huy rất áy náy, hắn không nghĩ tới Ngô Phi lại đem theo súng, hắn lấy điện thoại trong túi bấm gọi, sau khi gọi hắn không đếm xỉa đến ai, bế Dương Nhất chạy khỏi phòng họp. Trong miệng không ngừng nói với Dương Nhất.

"Tiểu Nhất, cố chịu đựng một chút, Mộ tổng đang chờ ngươi."

Dương Nhất lúc này vẫn còn ý thức, cô cảm giác mình không còn khí lực, muốn ngủ, nhắm mắt lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Mộ Ngôn Tín, nàng còn gọi mình.

Mộ Ngôn Tín đang ngồi trong xe, lệnh cho lái xe chạy nhanh đến chỗ Dương Nhất. Sau khi Dương Nhất rời nàng đi Đông Á, nàng rất lo lắng, mắt phải liên tục giựt giựt. Lần trước gặp chuyện không may, Thất ca cho người âm thâm bảo hộ các nàng, lúc Ngô Phi nổ súng lên trần nhà, người âm thầm bảo hộ Dương Nhất nghe được động tĩnh, liền báo cáo cho Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín thầm kêu không tốt, nàng vội vàng gọi cho người của Thất ca chờ dưới lầu, sau đó phóng nhanh vào thang máy, xuống lầu, lên xe.

Liêu Huy ôm Dương Nhất chạy xuống lầu, miệng không ngừng nói chuyện với Dương Nhất, trong lòng rất là sốt ruột, nghĩ tự mình lái xe, nhưng như vậy ai sẽ đè vết thương cầm máu cho Dương Nhất. Lúc này một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, Mộ Ngôn Tín vội vàng xuống xe, nhìn thấy Liêu Huy ôm Dương Nhất, nàng nhào tới "Nhất... Nhất... ngươi làm sao vậy, Nhất Nhất ngươi đừng ngủ, ngươi không thể bỏ ta."

Liêu Huy lúc này coi như lý trí, hắn ôm Dương Nhất xông lên xe, lại hướng Mộ Ngôn Tín hô "Mộ tổng, nhanh lên xe, đi bệnh viện."

Mộ Ngôn Tín kịp phản ứng, bộ pháp bất ổn leo lên xe.

Dương Nhất lúc này đã mê man, nhưng cô vẫn có thể nghe được tiếng nói của Mộ Ngôn Tín, cô biết Mộ Ngôn Tín đã đến, ngay bên cạnh mình, nghe được Mộ Ngôn Tín ôm mình khóc, cô rất muốn mở mắt cười với nàng, nhưng cố gắng mấy cũng không làm được.

Mộ Ngôn Tín nói với lái xe nhanh đến bệnh viện gần nhất, sau đó gọi điện mệnh lệnh cho những bác sĩ lần trước xem tay cho Dương Nhất, nhanh ra đợi.

Mộ Ngôn Tín nắm tay Dương Nhất, truyền cho Dương Nhất sức mạnh, trong nội tâm không ngừng nói "Nhất Nhất, kiên trì một chút, nhanh đến thôi, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi đã đáp ứng ta dẫn ta về nhà ra mắt, ta cũng muốn dắt ngươi đến gặp cha mẹ ta, chúng ta còn phải kết hôn, sinh cục cưng, ta tuyệt đối không cho phép ngươi bỏ lại ta." Mộ Ngôn Tín nhìn áo sn đã thấm đẫm màu máu, lại nhìn thấy Liêu Huy tay đè miệng vết thương, trong lòng không ngừng run rẩy, nàng rất muốn khóc, nhưng bây giờ không thể, nàng phải lo cho Dương Nhất, trên người nàng cũng thấm đỏ máu của Dương Nhất.

Nàng rất lo sợ, không để ý đến sự tồn tại của Liêu Huy, nàng nghiêng mình hôn lên môi Dương Nhất, liếm liếm lên cánh môi đã khô kia, cánh môi từ đỏ đã chuyển sang trắng bệch, Mộ Ngôn Tín giờ phút này cảm giác mình đang đứng trên bờ vực sụp đổ, nàng rất hối hận, hối hận sao mình không sớm ra tay diệt trừ tên nam nhân kia, hiện tại nàng không mình nên nghĩ cái gì, cũng không dám nghĩ gì, chỉ nắm tay Dương Nhất, thỉnh thoảng hôn lên môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play