Dương Nhất rất rõ ràng mình rơi vào cái tình huống gì, cô hiện tại suy nghĩ muốn Mộ Ngôn Tín cách xa nơi này, bởi vì tay phải của cô đã đụng vào cửa thùng thư, mắt thì nhìn thấy sợi cước nhuyễn, đây chính xác là dây dẫn kíp nổ mà trước kia trong trường huấn luyện cô từng gặp phải, cô còn chưa xác định là được đây là loại boom gì, cô đang bận suy nghĩ cách thuyết phục Mộ Ngôn Tín rời khỏi nơi này.

Mộ Ngôn Tín giờ phút này nhìn gương mặt Dương Nhất đột nhiên ngưng trọng, rất là nghi hoặc, lại cảm nhận được cô dùng sức kéo mình ra sau lưng, nàng cơ hồ đã đoán được chuyện gì, nàng lập túc nắm chặt tay Dương Nhất, vô luận nói thế nào cũng không rời xa cô.

Dương Nhất ổn định tâm can, nghĩ đến lần trước bởi vì mình giấu diếm khiến cho nữ vương nổi giận, lần này nếu giấu nữa chắc sẽ còn tệ hơn, được rồi, vẫn là nói thật đi, liền bình tĩnh nói.

"Tín Tín, nếu ta không nhầm, hiện tại trong thùng thư này có boom, tay phải ta đã đụng vào cửa thùng thư, cho nên hiện tại không dám động đậy, ta biết ngươi sẽ không chịu rời đi, nhưng bây giờ ngươi phải bình tĩnh, không thể xử trí theo cảm tính."

Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất nói, trong lòng an tâm không ít, bởi vì Dương Nhất không giấu nàng, cô đã nói với nàng để cùng nhau đối mặt, nàng gật đầu.

"Chúng ta có cần báo cảnh sát không?"

"Không, nếu báo cảnh sát Ngô Phi sẽ cảnh giác, chúng ta sẽ mất cơ hội phản công, vả lại báo cảnh sát rồi ngươi cũng sẽ bị điều tra liên quan."

Dương Nhất nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộ Ngôn Tín, dừng một chút nói thêm "Loại boom này trước kia ta đã từng được huấn luyện, uy lực sẽ không trí mạng, cho nên ngươi đừng lo lắng quá, ta hiện tại muốn ngươi rời xa ta, để ta tập trung suy nghĩ giải quyết vấn đề này."

Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất giải thích, hoàn toàn hiểu rõ Dương Nhất đang rất lý trí, nhưng trong lòng nàng vẫn sợ, nàng không muốn lúc này một mình nàng chạy đến chỗ an toàn, lưu lại Dương Nhất ở nơi này, nàng muốn cùng Dương Nhất đối mặt tình huống hiện tại, vạn nhất phát sinh chuyện gì bất trắc, ít nhất có thể chết cùng người mình yêu.

Nhưng Dương Nhất cũng nói, bây giờ không phải lúc xử trí theo cảm tính, vốn có cơ hội cho cả hai đều an toàn thoát khỏi đây, vạn nhất bởi vì mình không quả quyết, do dự, lại để cho Dương Nhất phân tâm, hậu quả kia Mộ Ngôn Tín càng không thể chấp nhận. Mộ Ngôn Tín hít sâu vài cái, nắm chặt tay Dương Nhất.

"Nhất Nhất, ta đáp ứng ngươi bây giờ rời xa chỗ này, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta không để gặp chuyện gì bất trắc."

Dương Nhất nhìn qua Mộ Ngôn Tín, ánh mắt kiên định, cười cười.

"Yên tâm, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không có việc gì."

Nghe Dương Nhất cam đoan, nàng thả tay Dương Nhất, kiên định giẫm giày cao gót bước đi, ra khỏi hoa viên nhà Dương Nhất, nhìn xem khoảng cách đủ an toàn, nàng dừng lại, chăm chú nhìn Dương Nhất.

Dương Nhất nhìn xem Mộ Ngôn Tín đến vị trí an toàn, trong lòng trầm tĩnh lại, quay sang nhìn thùng thư, cô biết hiện tại nếu mình buông tay sẽ có thời gian bốn giây để thoát thân.

Dương Nhất trong nội tâm rất rõ ràng quả boom này không đủ uy lực lấy mạng người, nhưng là người chạm đến nếu không biết sẽ mất ngón tay, ha ha, Ngô Phi thật sự dụng tâm lương khổ, biết rõ hạnh phúc của nữ nhân với nữ nhân trên ngón tay, nên muốn đem tay mình hủy đi.

Dương Nhất không suy nghĩ nữa, cô nhìn Mộ Ngôn Tín ở xa xa, điều chỉnh lại tâm tình, nhanh chóng quay người chạy, trong miệng còn lẩm nhẩm "Một, hai, ba, bốn." Thời điểm đếm đến bốn, cô phi thân ra sau bụi hoa.

Mộ Ngôn Tín nhìn thấy Dương Nhất ngã xuống sau bụi hoa, nàng rất khẩn trương, lòng bàn tay và trên trên cánh mũi đều toát mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm.

Dương Nhất trong tư thế ôm đầu núp sau bụi hoa, nhìn xem bên kia không có gì rồi mới đứng dậy chạy đến chỗ Mộ Ngôn Tín, hướng về phía Mộ Ngôn Tín giơ tay ra hiệu ok, vui vẻ nở bụ cười.

Mộ Ngôn Tín nhìn xem Dương Nhất không sao, vội vàng nghênh đón, vọt tới trong lòng Dương Nhất, hù chết nàng, nàng không dám nói ra sợ hãi trong lòng, vừa rồi lúc rời đi, mệnh lệnh cho Dương Nhất không được tổn hao cộng tóc nào trở về, cũng không dám tạo cho Dương Nhất áp lực quá lớn, nàng biết Dương Nhất sẽ hiểu cho lòng nàng, nàng tin tưởng Dương Nhất sẽ hiểu nàng.

Lần nữa được ôm mỹ nhân của mình, Dương Nhất tâm tình thật sự rất tốt, tục ngữ có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc, trải qua chuyện lớn như vậy còn có thể hưởng thụ cái ôm của mỹ nhân, thật sự là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỹ cũng phong lưu. Aiz, Dương Nhất thật sự là sắc tâm không thay đổi, lúc này mà còn có thể có loại nhã hứng này, thật để cho người ta khinh bỉ.

Dương Nhất trấn an Mộ Ngôn Tín cả buổi, nàng mới bình tĩnh trở lại.

"Tín Tín, có khá hơn không, chúng ta đi đến thùng thư lấy đồ."

Nghe Dương Nhất nói như vậy, Mộ Ngôn Tín ngẩng đầu, chỉ chỉ môi mình, Dương Nhất lĩnh hội, mạnh mẽ hôn nàng.

Ngô Phi lúc này nhận được điện thoại của kẻ đặt boom, hắn nói cho Ngô Phi biết Dương Nhất đã tránh thoát.

"Cái gì?! Tránh được, như thế nào tránh được, các người làm ăn cái kiểu gì mà để con tiện nhân đó tránh thoát, đúng là một đám vô tích sự."

Ngô Phi nổi trận lôi đình, ném điện thoại xuống đất, đốt điếu xì gà rít một hơi, nội tâm thầm mắng, "Tiện nhân chết tiệt, nổ ngươi không chết, thua keo này ta bày keo khác, hãy đợi đấy."

Dương Nhất kéo Mộ Ngôn Tín tới thùng thư, phần ngoài thùng thư đã nổ tan tành, đằng sau vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.

"Đồ vật của cha mẹ thật chắc chắn, Tín Tín ngươi xem, thùng thư có 2 tầng, đồ ta cần ở tầng trong kia, kia là một khối bả kẹo cao su."

Nói xong Dương Nhất nâng cánh tay, duỗi ngón tay vào tầng hai của thùng thư, gảy lên khối bả kẹo cao su. Mộ Ngôn Tín vẫn nhìn theo động tác của Dương Nhất, thầm nghĩ cha mẹ Dương Nhất không phải người bình thường, loại thùng liên lạc này cũng nghĩ ra được.

"Nhất Nhất, lấy được đồ rồi liền đi thôi, chỗ này không an toàn."

Các nàng trở lại trong xe, khởi động xe chuẩn bị đến địa điểm kế tiếp --- bệnh viện. Mộ Ngôn Tín sau khi lên xe bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Dương Nhất.

"Nhất, ngươi cảm thấy quả boom kia là vì cái gì? Không phải buổi sáng ngươi vừa hận được điện thoại sao?"

"Ta nghĩ hẳn là tối qua Liêu Huy thông báo tin tức, khẳng định Ngô Phi cũng đã điều tra ta, chỉ là cái hắn tra được là lớp vỏ bọc bên ngoài, hơn nữa dùng thái độ làm người của hắn, ta nghĩ cũng sẽ không bỏ tiền điều tra sâu về ta. Đoán chừng hắn cho người theo dõi, biết ta hai tuần sẽ về đây lấy thư một lần nên cho người đặt boom. Tín Tín ngươi không cần lo lắng, nhà ta tuy nhìn bề ngoài rất bình thường, nhưng thực ra nơi này có hệ thống giám sát và điều khiển, người Ngô Phi cho đến gắn boom khẳng định bị quay lại rồi, đợi chút nữa ta gửi tin nhắn cho Liêu Huy, hắn sẽ nockout thôi, trước kia hắn gửi ta con mèo chết cũng có chứng cứ, nếu Ngô Phi còn lập lại hành động này, ta không cần chơi chết công ty hắn nữa, những chứng cứ kia cũng đủ cho hắn ngốc trong tù cả đời."

Dương Nhất nói xong, không quên tặc tặc cười gian. Mộ Ngôn Tín nghe những điều rõ ràng hợp lý thế đạo, nàng nhìn tôm luộc của nàng, thật sự là yêu con người này đến khảm trong tâm rồi, nhưng nàng vẫn còn chút lo lắng.

"Ngươi nói cũng đúng, nhưng chứng cứ là dựa vào tổn thương của ngươi mới có, như vậy rất nguy hiểm, nếu không ta giúp ngươi được không?"

Mộ Ngôn Tín dè chừng hỏi, Dương Nhất lắc đầu.

"Tín Tín, nghe lời, đây là chiến tranh của ta với tình địch, ngươi chỉ cần đứng bên cạnh xem cuộc chiến thế nào là tốt rồi."

Dương Nhất không muốn Mộ Ngôn Tín nhúng tay vào việc này. Mộ Ngôn Tín kỳ thật cũng biết Dương Nhất không để mình giúp cô, dùng hiểu biết của nàng đối với Dương Nhất, con người kia bình thường nhìn mềm yếu như tôm luộc, nhưng khi phát sinh sự tình tuyệt đối có tiềm lực bộc phát thành rắn hổ mang, đối với địch nhân tập kích mình cho một đòn trí mạng.

"Được rồi, nghe lời ngươi, chuyện này ta không nhúng tay, nhưng ngươi tùy thời tùy hướng phải báo cáo với ta đó."

Nếu đổi lại Mộ Ngôn Tín bị khiêu khích cùng trả thù như thế, đoán chừng thủ đoạn của nàng so với Dương Nhất càng thêm kịch liệt, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn, xem ra bạn học Dương tôm luộc của chúng ta so với nữ vương, tâm vẫn là không đủ hung ác, thủ đoạn vẫn là còn chút non nớt.

Sau một hồi lái xe, các nàng đã đến bệnh viện, bởi vì vừa rồi Dương Nhất vì né boom mà ngã ra đất, nên Mộ Ngôn Tín lôi Dương Nhất đi kiểm tra tổng quát toàn thân, Dương Nhất chỉ im lặng nhìn theo Mộ Ngôn Tín, cô rõ ràng an toàn khỏe mạnh đứng trước mặt nàng, không có bị thương, cũng không có trật khớp chỗ nào, lại bị nàng lôi kéo đi một vòng bệnh viện, phòng nào cũng vào kiểm tra một phen, nhãn khoa cùng khoa tai mũi họng cũng không buông tha. Còn tốt là Mộ Ngôn Tín chưa lôi cô đi kiểm tra phụ khoa, nếu không chẳng phải là muốn cô mắc cở chết sao. Dương Nhất cảm thán trong lòng.

Đợi làm xong một loạt kiểm tra, vết thương ở cổ cũng thay băng rồi, các nàng lái xe rời khỏi bệnh viện, lúc đến Mộ Lâm đã đến giờ có thể ăn cơm tối.

Dương Nhất đi theo Mộ Ngôn Tín vào phòng chủ tịch, nhìn đồng hồ, lấy di động ra gọi đặt bữa tối. Sau đó cô bắt đầu xem xét tài liệu mới mà buổi trưa thư ký đưa vào, bởi vì buổi chiều rất nhiều tài liệu phải sửa sang nên các nàng vừa ăn cơm vừa bận rộn, thẳng đến tối mười giờ mới xử lý xong.

Dương Nhất đưa tay ra sau tự đấm cái lưng mỏi.

"Tín Tín, sáng mai ta có lớp, hơn nữa vài ngày nay không có trở về ký túc xá, đêm nay ta muốn trở về trường."

Mộ Ngôn Tín rất không nỡ để Dương Nhất đi, nàng thật không muốn một mình trở về căn nhà quạnh quẽ, nàng nhíu mày.

"Cái kia. . . Ta với ngươi cùng trở vêd ký túc xá có được không? Dù sao ta cũng có phòng lão sư trong trường."

Dương Nhất nghe ra ý tứ trong lời nói của Mộ Ngôn Tín, trong lòng đương nhiên trăm vạn lần đồng ý, cô bất ngờ ôm Mộ Ngôn Tín quay vài vòng, hôn hôn môi nàng.

"Vẫn là Tín Tín thông minh, ta như thế nào quên ngươi cũng là lão sư đại học [Y], hì hì, chúng ta cùng nhau trở về ngủ, đổi cảm giác a." Dương Nhất cười gian nói.

"Nhìn tiểu tử ngươi cười xấu xa là biết ngươi muốn làm chuyện xấu, ta nói trước, không cho phép náo, hôm nay ta rất là mệt."

"Ừm, ta thật biết điều nha, ngươi mệt mỏi như vậy, hãy để vi phu bế ngươi xuống lầu về nhà a.

Nói xong không để ý Mộ Ngôn Tín tóm lỗ tai mình, Dương Nhất đưa tay bế nàng ôm vào lòng.

Bận rộn cả ngày, lại thêm hôm nay xảy ra truyện khẩn trương cao độ, hơn thế nữa là ngày hôm trước còn vận động hữu ái, khiến cho Mộ Ngôn Tín vừa lên xe liền ngủ, Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín ngủ thật ngọt ngào, tay xoa mặt nàng, "Tín bảo bối, ta hảo đau lòng vì ngươi, ta sẽ trở nên mạnh mẽ, kiên cường để ngươi dựa vào, ta sẽ không để ngươi phải vất vả nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play