Lại một lần nữa cảm thụ cái ôm nhớ nhung của Dương Nhất, giống như đã qua 2 năm dài không gặp, mặc dù cái ôm này khiến nàng an tâm, nhưng Mộ Ngôn Tín đối với sự tình 2 ngày trước vẫn canh cánh trong lòng, nhớ tới chuyện Dương Nhất gạt mình, nàng đau lòng đẩy Dương Nhất ra, xoay người đi chỗ khác, không muốn nhìn cô.
Dương Nhất đột nhiên bị ngoại lực tác động, không kịp phản ứng, ngã ngồi trên đất, cô bĩu môi, tự mình lẩm bẩm "Ta biết ta gạt ngươi là ta không đúng, ngươi cảm thấy ta gạy ngươi là không tuân thủ ước định, nhưng là ngươi bây giờ cũng lừa ta, cũng không tuân thủ ước định của chúng ta."
Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất nói có chút kinh ngạc.
"Ngươi nói ta lừa ngươi là lừa cái gì?"
Dương Nhất chính là đợi những lời này của Mộ Ngôn Tín, cô đứng lên, hướng về Mộ Ngôn Tín tặc tặc mà cười.
"Lúc trước ngươi hứa với ta ăn cơm đúng bữa, ngủ đúng giấc, hai ngày này ngươi đều làm không được, cơm cũng không thèm ăn, ngươi đừng cho là ta không biết việc ngươi phát sốt. Ngươi không chăm sóc tốt bản thân."
Mộ Ngôn Tín nhìn tiểu tử Dương Nhất đắc ý, lòng nàng đau muốn chết, nàng ra cái dạng này còn không phải vì cô?!
"Ta không ăn cơm cũng là có nguyên nhân, không phải tại ai kia làm sai không biết hối cải."
Dương Nhất vô lại nhướng mày, đi đến trước mặt, nắm tay kéo Mộ Ngôn Tín ôm vào lòng, Mộ Ngôn Tín không có tâm tình cùng cô làm càn, dùng sức muốn đẩy Dương Nhất ra, nhưng tiếc là khí lực của nàng có điểm không bằng Dương Nhất, giãy dụa một hồi nàng cũng không động nữa, Dương Nhất chờ Mộ Ngôn Tín yên ổn, chậm rãi dán sát người nàng, tay vỗ lưng Mộ Ngôn Tín theo tiết tấu, thì thầm bên tai Mộ Ngôn Tín.
"Ta mặc kệ nguyên nhân ngươi không chịu ăn cơm, dù sao khi chúng ước định cũng không có thêm điều khoản có nguyên nhân là không cần ăn, chúng ta huề nhau rồi."
Mộ Ngôn Tín nghe xong lời này thật sự nổi trận lôi đình, nàng lại giãy dụa thoát khỏi Dương Nhất, nhìn Dương Nhất đắc ý, nàng tức giận cắn cổ Dương Nhất, hừ, cho ngươi đắc ý, lại còn giận ta.
Dương Nhất bị đau, có chút vặn vẹo, cái cổ luôn luôn là địa phương mẫn cảm cùng mềm mại nhất, bị cắn một cái như vậy thật sự đau a, toàn thân đều cảm thấy đau, Dương Nhất đau dựng tóc gáy, nhưng vẫn cố nén không dám lên tiếng, không để cho nước mắt rơi xuống, Dương Nhất dùng nghị lực kiên trì, nhưng là Mộ Ngôn Tín còn không có xu hướng nhả ra, Dương Nhất biết rõ lần cãi nhau này nội tâm Mộ Ngôn Tín có nhiều đau đớn, cho nên dứt khoát để cho nàng phát tiết, nếu không, để trong lòng lâu ngày sợ sẽ sinh bệnh.
Mộ Ngôn Tín đích thật là phát tiết, nàng dùng cách này biểu đạt cho Dương Nhất biết nàng đau lòng như thế nào, đến khi Mộ Ngôn Tín cảm nhận được vị tanh tanh trong miệng mới dần nhả ra, Dương Nhất vốn rất đau, đau đến không còn cảm giác rồi, nhưng thời điểm Mộ Ngôn Tín rời ra, hàm răng tách rời thịt, trong nháy mắt đau nhăng răng, nhưng sợ Mộ Ngôn Tín nhìn thấy, lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. Cô nghĩ đến chỗ bị cắn là cổ, có chút run lên, còn may Mộ Ngôn Tín cắn cổ chứ không phải là mặt, cái này nếu mà cắn trên mặt thì đúng là không thể ra cửa rồi. Dương Nhất trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.
Mộ Ngôn Tín nhìn máu ứa ra trên cổ, rất là đau lòng, cái này nhất định là rất đau a, nghĩ nghĩ nàng thò tay sờ sờ, nộ khí trong lòng Mộ Ngôn Tín biến mất không còn.
Dương Nhất sau khi bị thương còn đối với nàng mỉm cười, Mộ Ngôn Tín lập tức không muốn làm khó cô nữa. Mộ Ngôn Tín bắt đầu thanh tỉnh. Nàng như thế nào có thể nói Dương Nhất không hề yêu nàng, như thế nào có thể cảm thấy Dương Nhất là thương hại nàng, cô bé từ này từ lúc cùng mình thổ lộ, luôn luôn yêu thương, chăm sóc nàng mọi lúc mọi nơi. Nghĩ đến ngày đó cãi nhau, Dương Nhất vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng, Mộ Ngôn Tín lại khóc rồi, nàng đã hiểu lầm bảo bối của bàng, nàng không chấp nhận nghe cô giải thích, tự mình chủ trương.
Dương Nhất nghe Mộ Ngôn Tín thút thít trong lòng mình, rất là khó hiểu, rõ ràng là nàng cắn mình, muốn khóc cũng phải là mình nha, cô vỗ lưng Mộ Ngôn Tín dỗ dành.
"Tín Tín bảo bối, ngoan nào, đừng khóc, người nhìn xem, trời đã muộn, chúng ta về nhà trước nha, ngươi khẳng định chưa ăn cơm tối, ta làm mì sợi cho ngươi ăn."
Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất nói, kịp phản ứng, đúng là trời đã muộn, cũng rạng sáng rồi, liền từ trong ngực Dương Nhất rời ra, lau nước mặt, kéo Dương Nhất đi về nhà.
Hai người cùng nhau trở về nhà Mộ Ngôn Tín, hai người tâm tình đều rất tốt, Mộ Ngôn Tín hai ngày nay chưa có về nhà, không phải ở nhà Nhâm Sơ thì là đến công ty, hôm nay mang theo Dương Nhất về nhà, cảm thấy rất ấm áp, vậy mới là nhà a.
Dương Nhất sau khi khai giảng, ngẫu nhiên buổi tối sẽ ngủ lại nhà nàng, nhưng đa số vẫn là ở ký túc xá. Mộ Ngôn Tín sau khi về nhà, lục tung tìm hộp cứu thương, từ lúc bị cắn tới giờ vết thương vẫn còn ứa máu, cho nên phải tìm băng gạc, băng bó một chút. Mộ Ngôn Tín tìm được chai thuốc xịt cầm máu, để Dương Nhất ngồi ở sofa, nàng lấy cái khăn sạch đi thấm nước ấm.
Mộ Ngôn Tín dùng khăn lau miệng vết cắn khử trùng, sau đó vẻ mặt áy náy nhìn Dương Nhất, cầm chai thuốc xịt không dám xuống tay, Dương Nhất cảm giác trên cổ không có động tĩnh, ngước nhìn Mộ Ngôn Tín, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Mộ Ngôn Tín, cô biết Mộ Ngôn Tín đau lòng.
"Tín Tín, không có gì đâu, ta không đau, ngươi xịt đi, ngươi nhìn thời gian đều không còn sớm."
Dương Nhất nói xong tự mình cắn chặt răng, tay nắm quyền, để ngừa chính mình nhịn không được kêu đau.
Mộ Ngôn Tín nhìn động tác của Dương Nhất, tự trách cả buổi, nàng nhẹ nhàng xoa mặt Dương Nhất, hôn lên môi Dương Nhất, quấn lưỡi Dương Nhất, mút mát thỏa thích, Dương Nhất nhiệt tình đáp lại, Mộ Ngôn Tín lúc này nắm tay Dương Nhất kéo vào nội y của mình, Dương Nhất được cỗ vũ, xoa xoa tấm lưng mềm mại của Mộ Ngôn Tín, liếm liếm tai nàng. Ừm, như vậy tốt rồi, Mộ Ngôn Tín âm thầm nhắc nhở mình, Mộ Ngôn Tín dựa theo cảm giác, "Xì... . .xì. . ." phun hai cái lên cổ Dương Nhất, Dương Nhất bị đau không khỏi rùng mình một cái.
Dương Nhất rời khỏi cánh môi Mộ Ngôn Tín, bĩu môi xem thường, trong lòng nghĩ "Chiêu này mà cũng dùng." Nội tâm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng không dám nói ra, nhìn đồng hồ, đã rạng sáng, ăn cơm xong ngủ cũng không biết ngủ được bao lâu, trong lòng suy nghĩ một chút.
"Tín Tín, ngày mai ngươi có bận rộn nhiều việc không, chiều tối hãy đi công ty có được không?"
"Ngày mai sẽ xếp lại lịch, ta muốn đưa ngươi đi bệnh viện trước, ta lo cổ người bị nhiễm trùng."
Nàng nắm tay Dương Nhất nói "Ngươi có đói bụng không, ta đi làm mì sợi, chúng ta cùng ăn."
Dương Nhất vốn muốn nấu cho Mộ Ngôn Tín ăn, vừa muốn phản bác lại nhìn thấy Mộ Ngôn Tín liếc một cái, lập tức bất động.
Mộ Ngôn Tín rất nhanh làm xong mì sợi bưng ra, Dương Nhất nghe mùi thơm, lập tức chạy đến bàn ăn, Dương Nhất bởi vì quá đói nên ăn rất nhanh, Mộ Ngôn Tín vừa thổi thức ăn vừa hét lên.
"Ăn từ từ, bị phỏng bây giờ, nè, cho ngươi cái này, ta thổi nguội rồi."
Nói xong nàng đưa cho Dương Nhất cái chén nhỏ, Dương Nhất cười hắc hắc, tiếp nhận chén, ăn như hổ đói, Mộ Ngôn Tín cũng bắt đầu ăn, thỉnh thoảng cưng chiều xoa đầu Dương Nhất.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Nhất nói cái gì cũng không cho Mộ Ngôn Tín động, chính mình đi rửa chén, không để ý hàn khí của Mộ ngự tỷ, cầm chén tiến vào phòng bếp.
Sau khi rửa chén xong, vốn tưởng Mộ Ngôn Tín đi tắm rửa, nhưng ra thấy nàng ngồi trên sofa đợi mình, rất kỳ quái hỏi "Tín Tín, sao ngươi không đi tắm, muộn rồi, tắm xong còn ngủ."
"Không tắm, cổ ngươi như vậy cũng không được tắm, chúng ta đi ngủ, ngày mai ngủ dậy rồi tắm, còn có, tuy ta không giận nữa, nhưng nếu ngươi không giải thích rõ ràng ta sẽ không tha thứ cho ngươi, cho nên, ngày mai sau khi tan tầm, ta muốn nghe lời giải thích."
Nói xong Mộ Ngôn Tín lôi Dương Nhất về phòng ngủ.
Tám giờ sáng, Dương Nhất bị Mộ Ngôn Tín tóm đi bệnh viện, Mộ Ngôn Tín rất lo lắng cổ Dương Nhất sẽ bị nhiễm trùng. Bác sĩ nhìn cổ Dương Nhất, nói cho Mộ Ngôn Tín sẽ lưu lại sẹo, cái này để cho Mộ Ngôn Tín cảm giác áy náy, nhưng Dương Nhất sau khi nghe thì cực kì cao hứng, cười nói bên tai Mộ Ngôn Tín, cái này rất tốt, không cần đi xăm hình, ấn ký tình yêu độc nhất vô nhị. Nghe Dương Nhất nói, Mộ Ngôn Tín hỏi ngược lại, "Nếu là ấn ký tình yêu, có phải ngươi cũng nên cắn ta một cái?"
Dương Nhất trừng mắt nhìn Mộ Ngôn Tín, nghĩ đến thực sự không thể đùa với người này.
"Đương nhiên là không cần a, dù sao Tín Tín được công nhận là băng sơn nữ vương, người ta làm sao có thể để lại ấn ký trên người nữ vương, mất thân phận lắm."
Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất trêu chọc mình, nàng không có tức giận, nàng hiểu Dương Nhất nói thế kia là không muốn mình áy náy. Bất quá không bao lâu sau Mộ Ngôn Tín lại đau đầu, bác sĩ nói cho Dương Nhất đi chích ngừa vacxin chó dại, nàng thầm nghĩ nàng đường đường là chủ tịch lại bị coi là chó, trong lòng rất là bất mãn, Dương Nhất tặc tặc cười trộm. Nhìn vẻ mặt 囧 của Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất trong lòng buồn cười, tiêm thuốc so với bình thường cũng ít đau hơn. Sau khi tiêm xong, cô gửi tin nhắn cho Đổng Nghệ nhờ nàng xin phép nghỉ, rồi theo Mộ Ngôn Tín đến công ty.
Nhìn Mộ Ngôn Tín bởi vì thiếu ngủ mà hai mắt có thâm quầng, Dương Nhất rất là đau lòng, cho nên sau khi đến công ty, cô giúp Mộ Ngôn Tín xử lý một số văn kiện, công ty cổ phần điều chỉnh tổng thể, lại thay nhân sự, không thể nghi ngờ lượng công việc của Mộ Ngôn Tín tăng lên, phải đào tạo nhân viên, khảo hạch trưởng phòng, còn vấn đề tài chính lưu động, rất nhiều việc khác đều cần chủ tịch thẩm duyệt tiến trình.
Dương Nhất nhìn thời gian, đã 12 giờ trưa, gọi điện thoại đến nhà hàng đặt cơm trưa, cho dù bận rộn cũng phải ăn cơm trưa đúng hạn, đó là triết lý của Dương Nhất, cho nên cơm trưa đưa tới, cô cường ngạnh bế Mộ Ngôn Tín đang thẩm duyệt hồ sơ đến phòng nghỉ ăn cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT