Thể loại: Hiện đại đô thị , nhất thụ đa công, ngược thân ngược tâm , cường bạo , giam cầm, SM – toys.
Editor: Polly Polly
Beta – reader:Thiên Niên Tiếu
Lúc này, Thiệu Diệp đã nhìn rõ được mục đích của Ân Kiện Nam, một cảm giác không lý giải được bất chợt trỗi dậy trong lòng, hắn nhắm ngay mặt của Ân Kiện Nam mà tung cú đấm. Vốn đã phòng bị từ trước, Ân Kiện Nam rút ra khỏi người Trung Dật, nhanh chóng phá giải thế công.
Mất đi chống đỡ, Trung Dật ngã nhào lên ghế salon, bị va đập mạnh, ngũ quan vì đau đớn mà bắt đầu vặn vẹo, gương mặt xinh đẹp khó chịu nhăn nhó, hắn dựa người vào salon thở dốc hồi lâu. Vừa nãy bị cưỡng chế, hai chân lúc này không cách nào khép lại được, từ hậu huyệt, một dòng chất lỏng hỗn hợp giữa máu đỏ và dịch thể chảy xuống dọc theo bắp đùi. Khó khăn lắm mới di chuyển được một chút, xương cốt hắn như vừa bị đánh rã rời, cơ thể run rẫy không cách nào dừng lại được: “…Diệp… mau ôm Nhạc Nhạc lại đây…”
Cảm giác lo lắng cho đứa con thân yêu khiến hắn chẳng còn để tâm đến nỗi xấu hổ khuất nhục với thân thể xích lõa của mình.
Thiệu Diệp lúc này đang đuổi đánh Ân Kiện Nam, mãi đến lúc Ân Kiện Nam thối lui, chợt hắn nghe tiếng Trung Dật gọi khẽ, như từ giấc mộng bước ra, hắn không tiếp tục đấm đá nữa mà vội vàng ôm Nhạc Nhạc chạy đến trước mặt Trung Dật.
“Ta không biết mọi chuyện sẽ như thế này…” Thiệu Diệp run giọng nói.
Thấy Nhạc Nhạc, Trung Dật đau lòng đưa tay xoa theo từng lớp băng vải quấn trên người nó, từ đầu đến thân, miệng lẩm bẩm: “…Sao lại thành thế này?”
Trung Dật lòng đau như cắt, nhưng thấy mắt đứa trẻ đang ngây ngốc nhìn bắp đùi của mình, hắn liền xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn Nhạc Nhạc nữa, giả vờ cười nói: “Trong bụng ba có giun, bọn họ giúp ba lấy ra…” Hắn còn nói chưa hết lời, một ngón tay bé nhỏ đã để lên miệng chặn hắn lại: “Ba đừng nói nữa, con biết ba bị hai thúc thúc bắt nạt mà…”
Trung Dật nói không nên lời, hắn nhắm nghiền mắt lại, lệ từ khóe mắt âm thầm chảy xuống, hắn vốn không thích khóc, nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay lại khóc nhiều như vậy… Không được, người làm cha nhất định phải kiên cường, hắn lau vội nước mắt, cố nén cơn đau như xé nát toàn thân, gắng sức chống giữ đôi chân đã không còn cách nào khép lại được mà tựa vào ghế salon đứng lên.
Toàn than Trung Diệp xích lõa, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn cúi người nhặt lấy quần áo đã bị xé văng tứ tung trên sàn, nhưng mới nhặt được một mảnh mà toàn thân cơ hồ không cách nào gượng dậy nổi, Thiệu Diệp khẩn trương chạy đến, toan giúp hắn một tay nhưng lại bị hắn hổn hển thét lớn: “Cút… không được uy hiếp Nhạc Nhạc…”
Trong lòng vốn chẳng muốn dây dưa lâu với Thiệu Diệp, Ân Kiện Nam liền tiến lên, ôm lấy Trung Dật, ra vẻ hảo tâm, “Ta ôm ngươi đi tắm rửa…”
Trung Dật nhắm mắt lại, không trả lời, ý bảo người kia là hắn đồng ý…
Ân Kiện Nam ôm Trung Dật đi tắm rửa, mặc cho người kia xoay trở như thế nào, toàn thân hắn vẫn trống rỗng, vô lực, tựa như cái xác không hồn. Ân Kiện Nam ôn nhu nói, “Ta biết thế này là tàn nhẫn, nhưng Nhạc Nhạc cũng lớn rồi, trước sau gì nó cũng biết thôi, chỉ là biết sớm hơn một chút mà thôi.” Ân Kiện Nam an ủi, thấy Trung Dật vẫn không phản ứng, liền nhẹ nhàng luồn ngón tay vào mật huyệt của hắn, dẫn dòng dịch thể cùng máu tươi bên trong chảy ra ngoài, ngón tay y tròn đầy nên khi cho vào dũng đạo, luôn luôn nhỏ hơn tay Thiệu Diệp…
Khi khuyếch trương động khẩu xong, y cảm thấy thân thể Trung Dật hơi cuộn lại, mặc cho y thích làm gì thì làm, chỉ cần hắn không phản kháng là tốt rồi.
Ân Kiện Nam thở dài, nhìn Trung Dật ngoan ngoan nằm đó, rõ ràng đã chấp nhận đối mặt với sự thật này, ngay cả hoan ái còn bị Nhạc Nhạc nhìn thấy, hắn sẽ không thể đối mặt với Nhạc Nhạc được nữa: “Chuyện đến nước này rồi, chi bằng ngươi hãy ngoan ngoãn, toàn tâm toàn ý theo ta đi, ta hứa sẽ đối với ngươi thật tốt…” Ân Kiện Nam dịu dàng dỗ dành, thấy Trung Dật vẫn không có phản ứng, y có chút tức giận cào cào vào mật huyệt của hắn, hài lòng nhìn hắn hít một hơi thật sâu, hai tròng mắt ngấn lệ, cầu khẩn nhìn mình. Ôi! Trung Dật ơi Trung Dật, đúng là trời sinh ngươi ra ti tiện mà, ta muốn đối xử với ngươi tốt một chút cũng không được…
Chờ y tắm rửa sạch sẽ cho Trung Dật xong, giúp hắn mặc lại quần áo đàng hoàng, thấy thần trí Trung Dật vẫn như lưu lạc nơi nào, y liền ôm hắn đi vào phòng, miệng ôn nhu vỗ về, “ …Đêm qua ngươi cũng mệt rồi phải không, ta mang ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, ngươi muốn ăn cái gì, hay uống sữa được không?”
“Mang ta đi gặp Nhạc Nhạc.”
Ân Kiện Nam nhún nhún vai, xem như hắn ngủ mê nói mớ, y chẳng quan tâm, tiếp tục mang người kia về phòng ngủ.
“Ta nói mang ta đi gặp Nhạc Nhạc.” Trung Dật kiên trì nhắc lại, hắn đấm mạnh vào ngực Ân Kiện Nam một quyền.
Thấy Trung Dật kiên trì như vậy, Ân Kiện Nam đành giả vờ ôn nhu nói, “Ngươi muốn gặp Nhạc Nhạc, ta không cản, nhưng ngươi xem, trời tối lắm rồi, ngươi đừng ở lại lâu, Nhạc Nhạc cần ngủ sớm, ngươi cũng đã mệt đến thế này rồi còn gì.” Nói xong, y nhẹ nhàng hôn lên trán Trung Dật, nhìn thấy hắn như thế, y thật đau lòng. Một lúc sau, thấy thân hình nhẹ hẫng trong tay đã yên ổn lại.
Không sao, Trung Dật hiện tại vẫn chưa chấp nhận được sự thật, sau này khi hắn thông suốt rồi, hắn sẽ biết, ngoài ở bên ta ra, hắn căn bản không còn nơi nào để đi nữa, không có bất cứ ai khác có thể tin tưởng được, Ân Kiện Nam vừa nghĩ vừa ôm người trong lòng đi vào phòng Nhạc Nhạc.
Đến cửa phòng, y bất ngờ vì không chỉ mình Lý Lập, mà cả Thiệu Diệp cũng ở đây, Ân Kiện Nam ôm Trung Dật đặt lên giường, trêu tức: “Như thế nào? Nơi này sao lại huyên náo vậy?” Ân Kiện Nam mỉa mai nói.
“Tất cả các ngươi ra ngoài hết cho ta.” Trung Dật lên tiếng, cả Thiệu Diệp lẫn Ân Kiện Nam nhất thời chẳng thốt được lời nào.
“Ta nói tất cả các người cút hết ra ngoài cho ta, không nghe thấy sao? Cút…… cút hết đi…” Trung Dật hét toáng lên, ra sức túm lấy cái gối đập mạnh vào người Ân Kiện Nam. Ân Kiện Nam chưa kịp phản ứng, đã bị Thiệu Diệp đẩy mạnh ra. Ở phía sau, Lý Lập liếc mắt thò tay vào túi, tay còn lại thủ thế khẩu súng chỉ vào đầu Thiệu Diệp. Ân Kiện Nam nhất thời sợ Trung Dật không thể chịu nổi đả kích, liền nhìn lý Lập, lắc đầu ra hiệu không cần thiết.
Thiệu Diệp sau khi đẩy Ân Kiện Nam ra, lập tức quay đầu đi vào phòng Nhạc Nhạc, thành tâm thành ý muốn Trung Dật tha thứ cho hắn. Ân Kiện Nam và Lý Lập không hẹn mà nhìn nhau cười, quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn đã bị Trung Dật ầm ĩ đuổi ra khỏi phòng, nhìn thấy bộ dạng ủ rũ không chút che giấu của Thiệu Diệp, Ân Kiện Nam hảo tâm nhắc nhở, “…Bảo Trường Bách vào đó đi…”
Đêm nay, tùy hắn thích làm gì thì làm! Nhưng cái lưới càng lỏng lẽo bao nhiêu, nó sẽ lại càng kiên cố bấy nhiêu, chỉ cần con cá nuôi mộng bỏ trốn, nó sẽ bị lưới thép siết chặt đến chết.
Trong phòng, Trung Dật toàn thân rã rời, ngã ngồi trên giường thở dốc, khó khăn lắm hắn mới ổn định hô hấp trở lại, xấu hổ quay đầu nhìn Nhạc Nhạc. Toàn thân Nhạc Nhạc quấn đầy băng vải, ngoài mùi thuốc khử trùng ra, hắn chẳng ngửi được mùi nào khác từ đứa con trai của mình. Trung Dật lòng đau như cắt, lẩm bẩm hỏi, “Sao lại thành thế này?”
Nhạc Nhạc vô cùng cao hứng, bác sĩ vốn muốn nó ở lại để quan sát một đêm, nhưng may mắn nó làm ầm ĩ một trận, sống chết nhất định đòi trở về cho bằng được, khiến Lý thúc thúc phải điện thoại hỏi Ân thúc thúc, thật may là nó cũng được về nhà.
Cuối cùng nó cũng gặp được ba ba. Ba ơi, lúc sắp bị chuột cắn chết, cũng may con không buông xuôi mà nhắm mắt lại, thật may con không nhắm mắt lại, nếu không… nếu không con sẽ không bao giờ gặp lại ba ba được nữa.
“Ba…” Tiếng trẻ thơ non nớt khẽ vang bên tai, tựa như ánh mặt trời trong màn đêm u tối, “…Nhạc Nhạc, nói cho ba biết, là Ân thúc thúc đánh con phải không?”
Nhạc Nhạc gật đầu, hai tròng mắt bình lặng nhưng đầy tơ máu chăm chú nhìn hắn: “Ba, không cần lo lắng đâu, Nhạc Nhạc không sao cả, con sẽ nhanh chóng khỏe lại mà.”
Cont…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT