Trước khi Tả Dịch chưa mở cửa, Kiều San hùng hổ đứng thẳng người ở cửa, làm điệu bộ "Tôi không dạy dỗ anh tôi sẽ không mang họ Kiều". Đợi cửa mở ra, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc người cao ngựa lớn của người nào đó thì đột nhiên héo lại.
Lập tức cười gượng nói: "Ngài hàng xóm, ngài đang kéo đàn nhị sao?"
"Ừ." Giọng Tả Dịch nhàn nhạt, hoặc có lẽ là vì áy náy nên giọng điệu ôn hòa hơn lúc trước.
"Kéo không tệ đâu... ha ha ha," Kiều San tiếp tục cười, "Nhưng đã trễ thế này, có thể sẽ quấy nhiễu hàng xóm hay không?"
Tả Dịch im lặng hai giây mới nói: "Xin lỗi, tôi quên nhà đối diện có người." Trước khi cô chuyển đến, lầu trên lầu dưới chỉ có một nhà của một ông lão, mà hàng tháng thời gian này ông lão đều ra ngoài du lịch.
Rõ ràng Kiều San không tin lời anh, buổi chiều mới bị chó của cô cắn, mới đây không lâu cô còn mang sủi cảo tới cửa xin lỗi, anh lại không thuộc loài cá, mau quên như vậy sao? Hay là đang lừa cô?
Trên thực tế Tả Dịch thật sự quên mất sự tồn tại của cô.
Buổi chiều sau khi về nhà, anh thấy cái mông không bị thương thì bắt đầu tập trung tinh thần vào làm việc. Lần thứ nhất bị Kiều San cắt ngang, lần thứ hai khi làm việc càng tập trung tinh thần hơn, thần kinh căng cứng ở mức độ cao.
Sau khi kéo nhị hồ, anh vẫn chưa thoát khỏi tình trạng áp lực công việc cho nên mới xuất hiện tình huống quên hàng xóm mới.
Chờ đến lúc anh nhớ tới bên cạnh còn có hàng xóm thì người ta đã vui vẻ hoà nhã tìm tới cửa.
Vẻ mặt Tả Dịch hơi hòa hoãn: "Rất xin lỗi."
Thấy thái độ của người nào đó cuối cùng cũng tốt hơn chút, Kiều San nhân cơ hội hỏi: "Vậy... cái mông của anh vẫn tốt chứ? Bị chó cắn cũng không phải là chuyện nhỏ đâu, không thể xem thường, không thể xem thường."
"Không bị rách da, không bị gì hết."
"Ồ... Vậy sao... Tôi đến cũng không có chuyện gì, chỉ là chó tôi nuôi đến đây muốn nói cho anh biết, hơn nửa đêm anh kéo nhị hồ, ầm ỹ đến giấc ngủ của nó. Chó nhà tôi, tính tình không được tốt lắm." Kiều San nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dễ nhìn của Tả Dịch, không hiểu sao có chút khẩn trương.
Về đến nhà cô vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc không thể tưởng được.
Một người có bề ngoài thoạt nhìn hoàn mỹ như vậy, nhưng kéo nhị hồ lại giống như giết bò.
Cái loại cảm giác này cứ như... Một nữ thần có bề ngoài gợi cảm tính cách gần như hoàn mỹ, chữ viết ra lại xấu như chữ của học sinh mẫu giáo.
Vô cùng thê thảm mà!
*
Thứ bảy trời vừa sáng, Kiều San thay quần áo thể thao, tám giờ xuống lầu dắt chó nằm vùng.
Vừa vặn đụng Tả Dịch chạy bộ trở về, bộ đồ thể thao bó sát người, trên trán rịn mồ hôi trong suốt. Anh đang dừng lại ở chỗ máy tập thể hình ở cửa tiểu khu, đặt chân dài lên, bắt đầu kéo duỗi cơ thịt bắp chân.
Kiều San buộc chó ở trên khung bóng rổ bên cạnh, ngang nhiên xông qua, giả vờ làm như mới chạy bộ trở về, thở mạnh mấy hơi, muốn học đặt chân lên xà đơn làm động tác kéo duỗi.
Thế nhưng...
Cô thử nhấc chân lên, nhưng chân quá ngắn không đặt lên được, đầu ngón chân vừa chạm vào xà đơn thì trượt xuống.
Cô nhìn sang Tả Dịch ở bên cạnh, nhíu mày cắn răng, phồng má nhấc chân lần nữa...
... Vẫn không nhấc tới
... Cái xà đơn này thiết kế quả thật phản nhân loại mà!!!!
Tả Dịch kéo chân thứ nhất xong, lúc đổi sang chân khác, vừa nghiêng đầu thì trông thấy có một cô gái lùn đang không ngừng thử đá chân, đá chân, đá chân... Dường như muốn học theo anh đặt chân lên xà đơn.
Nhưng ngại là chân cô gái kia quá ngắn, luôn bại luôn chiến đánh đâu thua đó.
Tựa như một con mèo phì chân ngắn, tư thế vụng về nhưng lại không chịu nhận thua.
Trong lúc Kiều San chuyên tâm đá chân đặt lên xà đơn, một bàn tay to vỗ nhẹ lên vai cô. Bên tai truyền đến giọng nói trầm lắng thuần hậu, mang theo chút thở dốc do vận động mệt mỏi, "Bên kia có xà đơn cho trẻ em."
Bị một câu của người nào đó đâm trúng điểm đau, Kiều San thu chân lại, toàn thân dường như xù lông lên. Cô hất cằm căm tức nhìn Tả Dịch, khóe môi nhúc nhích một chút, muốn nói gì đó lại nuốt trở về.
Để lại cho Tả Dịch một tiếng "hừ" ngạo mạn, bím tóc đuôi ngựa khẽ vung lên, xoay người đi đến xà đơn trẻ em...
Rốt cục Kiều San cũng được như nguyện đặt chân lên trên xà đơn, chỉ là cái xà đơn này thấp hơn một nữa xà đơn khi nãy.
Cô đè nửa thân trên xuống, đầu chôn ở trên bắp đùi, vô cùng thống khổ không gì bằng.
... Vừa rồi là anh ta đang xem thường cô! Xem thường cô chân ngắn? Rất muốn thả chó cắn anh a a a a... T^T
Tả Dịch làm xong động tác kéo duỗi chân, bước nhanh về nhà. Kiều San dắt chó theo sát phía sau, rốt cục trước khi anh tiến vào thang máy cũng đuổi theo kịp anh.
Trong thang máy chỉ còn lại hai người một chó bọn họ.
Dường như Đô Đô rất thích Tả Dịch, ngồi xổm bên chân anh, liên tục ngước mắt nhìn anh.
Tả Dịch bị con chó này nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Vô thức lui về sau một bước, để cái mông
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT