.

Ngày đầu tiên

Thời gian: Giữa trưa 12:00┃ Địa điểm: Lầu 7, không xác định.

Cách bố trí lầu 7 cũng y hệt tầng trệt, trên hành lang treo các bức tranh thuộc trường phái hội họa ấn tượng mang theo vẻ quỷ dị của chủ nghĩa hậu hiện đại rồi bắt đầu chuyển dần sang phong cách bình thường hơn. Hàn Chiếu ngắm nhìn một vài bức họa, thế nhưng không lâu sau liền phát hiện ra một vấn đề: tất cả đều là tác phẩm của Monet (5), Người Phụ Nữ với Cây Dù, Ao Súng, Diên Vĩ, Mặt Trời Mọc và bức tranh mang hiệu ứng phản chiếu trong nước kia —— nếu như hắn nhớ chính xác thì hắn đã từng dành nửa năm để học vẽ tranh, sau đó chính bản thân còn vẽ mô phỏng lại giống y như bức tranh thật, rồi đưa cho người nọ, người nọ ngoài miệng phàn nàn một từ “Xấu” nhưng lại nhận lấy và treo nó ở nơi nổi bật nhất trong phòng ngủ.

Những kí ức này…đã qua thật lâu.

Hắn gõ cửa, những đốt ngón tay đập vào loại gỗ thượng hạng phát ra âm thanh nặng nề, âm thanh thùng thùng thùng…Cách âm rất tốt. Hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì bên trong. Hắn nghĩ tới những gì cậu nhóc ban nãy nói với mình. Lúc này, chủ nhân có thể đang bận rộn…Lúc này, chủ nhân có thể đang bận rộn…việc gì.

Hắn không biết nhưng lại có thể đoán ra vài phần.

Bỗng nhiên cửa mở ra, không hề có dấu hiệu nào mà chỉ chầm chầm mở ra.

Hắn mở rộng cánh cửa rồi thận trọng bước vào, hắn chợt nhận ra bản thân đang đi vào trong một đầm lầy, bốn phía chỉ có một cái cây thật cao bị chôn vùi, dưới chân giẫm phải thứ không rõ là gì, từng tảng đá to lớn đen kịt xếp dài, hắn còn phát hiện hai bên trôi nổi đầy xác động vật, chúng nó đều ngửa bụng lên trời vết máu vừa ướt lại vừa khô, tỏa ra mùi máu tanh tưởi và thối rữa, hắn muốn đi vòng qua những xác chết này nhưng lại phát hiện ở phía trước càng có nhiều hơn. Hình ảnh rõ ràng như thế thực sự làm cho người khác ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ngoài trừ bầu trời mây đen dày đặc thì không còn gì khác.

Không có sự sống nào ngoài trừ chính hắn.

Dưới chân của hắn bắt đầu nặng trĩu, hai chân từng chút từng chút lún sâu xuống dưới, từ mắt cá chân cho đến đầu gối, từ đầu gối cho đến thắt lưng, từ thắt lưng cho đến bả vai, từ từ, từ từ chìm xuống, hắn muốn giãy dụa nhưng phát hiện mình chỉ có thể càng lún càng sâu, cho đến khi bùn đất tràn vào mũi khiến hắn không thể nào thở được, hai mắt vẫn còn trông thấy một con chuột chết trôi về phía hắn, chỉ nhìn thôi là muốn buồn nôn, khổ nỗi hắn muốn tránh lại tránh không được ngay cả cử động thân thể cũng không xong. Sau đó bùn đất tràn ngập vào mắt, hắn cảm thấy mắt rất chua xót nên chẳng còn có thể nhìn được gì nữa, hắn nghĩ hình như con chuột chết kia đã bị dòng xoáy cuốn đi, hắn không cam tâm nhưng dần dần mất đi tri giác.

Hắn tưởng hắn đã chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play