Đỗ Lương Dạ
...
Có đôi khi, ký ức là một chuyện làm người ta đau khổ. Nhưng, nếu
trong mắt của hắn có hình ảnh của mình năm mười tám tuổi, vậy thì nhiều
cái cũ lại thật hay.
Gần đây, Mộ Dung Thu Thủy thường xuyên rơi
vào trong hồi ức. Hắn nhớ kỹ những lời Vô Song từng nói: nếu như ngay
lúc ngươi bắt đầu nhiều lần nhớ đến hồi ức, nghĩa là ngươi bắt đầu già
rồi.
Vô Song thường nói rất nhiều có có đạo lý, nhưng lại không bao gồm câu nói này.
Mộ Dung Thu Thủy cảm thấy bản thân mình đã già rồi, thực ra mới bắt đầu là từ ba năm trước thôi. Năm hắn hai mươi tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất. Lúc
đó Ngô Tam Quế dẫn quân Mãn Thanh nhập quan, Đại thuận Vương (Lý Tự
Thành) binh bại ở Giang Tây, rồi thần bí mất tích tại Cửu Cung sơn, thế
đạo hỗn loạn. Nhưng hắn làm Tông chủ Phạm Âm Ti của Thiên hạ vô song
các, ngày ngày múa đao liếm máu, kiếm sống toàn bộ dựa vào bản lĩnh,
loạn thế đối với họ mà nói, chỉ có lợi chứ không hại. Mỗi ngày tập võ
xong thì lén lút lôi kéo Vô Song đi xem biểu diễn chọi gà, đem tuổi xuân hùng hồn ném đi, hồn nhiên không biết đến thù hận quốc gia.
Nhưng, loại cuộc sống phức tạp này có thể làm cho một người ngây thơ trở nên già dặn.
Về sự kiện đó, đến hôm nay nghĩ lại hắn vẫn không thể tin như trước.
Nhưng, nếu ai dám hỏi Khúc Lan sư phụ, thì đó là hành vi đại nghịch bất
đạo, là muốn bị tam đao lục động. Cho nên, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng
trong một đêm mưa gió nào đó mà phỏng đoán, thậm chí có chút ác ý phỏng
đoán, là tất cả đều nguyên do từ tư tâm của sư phụ.
Mỗi người ở
Thiên hạ vô song các đều biết, chí nguyện duy nhất của cuộc đời của Khúc Lan sư phụ vẫn cứ chính là có thể giết hết đám Thanh cẩu. Ông đã từng
đi theo Viên Sùng Hoán, cống hiến dưới chướng của Viên Sùng Hoán sau khi mới lên làm Sấm Vương Lý Tự Thành, ông vô cùng thống hận thát tử Mãn
Thanh. Ba năm trước đây vào một đêm thu, ông gọi Mộ Dung Thu Thủy vào
mật thất của Thiên hạ vô song các, nói ra một bí mật.
Ông nói ra thân phận thật sự của Mộ Dung Thu Thủy, hắn thật ra là nhi tử còn sót lại bên ngoài của Đại thuận Vương.
Những lời này như một chất xúc tác làm một đứa trẻ phóng đãng hay chơi bời
lêu lổng như Mộ Dung Thu Thủy bỗng chốc biến thành một người nội tâm
thâm trầm, chín chắn và cẩn trọng. Hắn vội vã kết thức thời niên thiếu
vô tư hồn nhiên tươi đẹp, bắt đầu gánh vác trọng trách kèm sứ mệnh vĩ
đại thiêng liêng, cuộc sống của hắn tràn ngập thù hận quốc gia, hắn mai
danh ẩn tích, theo sư phụ đi bôn ba, gặp mặt các thủ lĩnh giang hồ tứ
hải, bận rộn.
Nhưng trên thực tế, Mộ Dung Thu Thủy không thích
cuộc sống ngựa không dừng vó, khua chuông gõ mõ này. Một chút mảy may ý
nghĩ xưng bá thiên hạ trong đầu hắn cũng không có, hắn chỉ là một kiếm
khách bình thường, nguyện vọng lớn nhất cũng chỉ là một danh hiệu nhỏ
nhoi trộn lẫn trong dòng nước lũ của số phận. Trong lòng hắn thường
thường nảy sinh nghi hoặc: cái bí mật này thực ra là lời nói dối của sư
phụ. Sư phụ càng lúc càng già rồi, sự nghiệp kháng Thanh đã không thể
thành công, hắn mong muốn có một người có thể đem sứ mệnh này tiếp tục
kế thừa, bất hạnh thay chính mình lại bị lựa chọn…
Mỗi khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ tới những việc này, hắn cảm giác mình đã phạm phải tội rất lớn, thế nhưng, hắn không thể khống chế được ý nghĩ này, Những lúc như
này, trong đầu hắn sẽ vang lên những âm thanh quật lại: Sư phụ đối với
hắn ân trọng như núi, hắn không nên nghi ngờ sư phụ, quả thật là đại
nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần.
Như vậy các ý nghĩ trong
đầu nhiều lần đấu tranh, giống như trong người hắn có hai người đang đấu nhau, làm hắn ngàn vạn lần thống khổ, chỉ có trong vòng tay nữ nhân,
trong rượu ngon thơm ngát hắn mới có thể có được một chút sự yên ổn và
thỏa mãn.
Mới chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng hắn như cảm thấy tâm đã trở nên vô cùng già cỗi.
Có đôi khi, hắn buông thả phóng túng, lại sẽ có người lần lượt đến khuyên
bảo, Vân Tại Thiên, Hách Liên Vong Tuyết, Thiên Hạ Vô Song…đám nam tử
ngày bình thường vô cùng cao ngạo lại như đám đàn bà cứ lải nhải không
dứt. Chỉ có Đỗ Lương Dạ là không hề khuyên hắn, nhưng những câu nàng nói ra lại vô cùng hiệu quả.
Nàng nói:
– Mộ Dung Thu Thủy, nếu
như ngươi thích lên giường cùng nữ nhân, lần sau cứ tới tìm ta, ta không lấy bạc của ngươi đâu. Ngươi xem, ta còn đẹp hơn cô ta.
Lúc nàng
nói những lời này, đôi mắt trong trẻo mở to, giơ tay tháo chiếc trâm cài tóc xuống, mái tóc đen dài vừa xổ ra dài tới hông. Sau đó, nàng đi vào
kéo nữ tử đang dựa vào trong lòng hắn ra sóng vai đứng cùng, cười dịu
dàng thoải mái để hắn so sánh ai đẹp hơn ai.
Mộ Dung Thu Thủy chỉ có thể há hốc mồm, trong lòng hắn nghĩ: “Đỗ Lương Dạ, ngươi thật đúng là vượt trội mà.”
Hắn thủy chung không thể hiểu nổi, Đỗ Lương Dạ rốt cuộc là loại nữ nhân như nào. Nàng là thiên kim tiểu thư của phủ đài đại nhân, nhưng nàng có thể giao du với Tam giáo Cửu lưu ở thành Lạc Dương, thậm chí còn có thể vào Thiên hạ vô song các, thật là một kỳ tích.
Thiên hạ vô song các
là một nơi: Nếu như ai có việc gì đó, vắt hết óc, hao tổn tâm cơ, dùng
hết tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra trên đời này nhưng vẫn không thể giải quyết được, người đó đã tới đường cùng, khóc không ra nước mắt.
Vậy thì, chí ít người đó vẫn còn một chỗ để tới, đó chính là Thiên hạ vô song các.
Moi người đều nói: trong giang hồ, chỉ có người không
xuất ra được giá, không có chuyện nào Thiên hạ vô song các không giải
quyết được.
Vô Song làm Các chủ Thiên hạ vô song các, Đỗ Lương Dạ
rốt cuộc làm thế nào mà kết bạn được với hắn? Nói ra quả thật là một
truyện cười, nhưng Mộ Dung Thu Thủy hoàn toàn tin tưởng, loại sự việc
này cũng chỉ có Vô song mới có thể làm được.
Có người nói có một
ngày, Vô Song ở trên đường thấy một bộ y phục rất đẹp, chiếc áo choàng
làm bằng tơ lụa màu tím nhạt, trên áo có thêu một đóa hoa cúc nền nã
cùng với Lạc Thần Phú Tào Thực, người này lại vô cùng phong lưu tuấn tú, siêu thoát nhã tuyệt, Vô Song hai mắt cứ nhìn đăm đăm, miệng chảy nước
miếng. Những người khác đi trên đường thấy cũng chỉ cùng lắm là nhìn hai cái, còn vị Các chủ Vô song của chúng ta lại cứ đi theo chủ nhân của
bộ phục đó khắp đường phố, trong miệng thì lẩm bẩm:
“Phiên nếu kinh hồng,
Uyển nếu du long…
Phảng phất hề nếu kinh vân chi tế nguyệt
Phiêu phiêu hề nếu phong lưu chi quay về tuyết.
Xa mà vọng chi …”
Rốt cuộc, chủ nhân y phục đó là Đỗ Lương Dạ xoay người lại, cười dài hỏi:
– Ngươi thích y phục này?
Vô Song gật đầu không ngừng:
– Thích thích!
Đỗ Lương Dạ liền cởi chiếc áo choàng ra cầm lên tay, vẫn cười như trước nói:
– Ngươi thích thì lấy đi.
Vô Song không chút nào đỏ mặt nhận lấy y phục, lại còn lịch sự hỏi một câu:
– Đa tạ tiểu thư hào hiệp tặng áo, chẳng hay tiểu thư có cần tại hạ cống hiến sức lực gì không?
Đỗ Lương Dạ không cười nữa, nói:
– Chỉ cầu xin công tử đừng đi theo ta nữa.
Vô Song nghe vậy sửng sốt nói:
– Nếu đã lấy được vật rồi, ta đương nhiên sẽ không đi theo tiểu thư nữa, nhưng vẫn có thể hỏi vì sao tiểu thư lại nói vậy?
Đỗ Lương Dạ nhìn hắn từ đầu đến chân, nghiêm mặt nói:
– Công tử, thường ngày ngươi tuấn mỹ bất phàm, dung mạo xuất chúng, thật
không thích hợp lộ diện ra ngoài, để tránh gây hỗn loạn trên đường, đây
là thứ nhất. Thứ hai, tuy rằng ta đối với dụng mạo của mình cũng rất tự
tin, nhưng đi cùng với ngươi, vẫn cảm giác có áp lực. Cho nên, xin công
tử đừng đi theo ta nữa, chúng ta đến đây chia tay.
Những lời nói
này khiến cho Vô Song nghe say sưa. Hắn nghĩ mười bốn năm năm tháng tròn của mình có ý nghĩa nhất chính là giờ khắc này. Hắn liền bước lên trước một bước, cầm thật chặt hai tay của Đỗ Lương Dạ, hai mắt đầy ắp nước
mắt biểu hiện sự cảm kích nàng.
Đỗ Lương Dạ mỉm cười nói:
– Chuyện này tạm gác lại, ngày sau có duyên sẽ tranh luận tiếp.
Nàng rút tay về, xoay người rời đi, vô cùng phóng khoáng phất phất tay,
chiếc tay áo rộng thùng thình giơ ra giữa không trung lộ ra cổ tay trắng nõn như ngọc, hình ảnh đó làm cho Vô Song lòng đầy say mê nhớ ngay tới
một câu thơ:
“Tiểu hà tài lộ đầy sừng.”
Tuy rằng Vô Song đã
lấy đực y phục đó nhưng chưa từng mặc đến, không phải là vì hắn quý
trọng y phục này, mà là vì năm đó hắn mới có mười bốn tuổi, cơ thể chưa
phát dục hết, còn Đỗ Lương Dạ mặc dù mười bảy tuổi, vóc người so với
người cùng tuổi hơi cao gầy hơn một ít. Hoa văn của nàng có cũng rất
nhiều, rất nhanh có nhiều kiểu trang phục được làm ra càng đẹp hơn, y
phục đó đương nhiên cũng không còn là hiếm lạ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT