Nghe nói như thế, Đông Phương Bất Bại cũng không có phản ứng gì, cũng không quản trong chuyện này Vệ Tu Nghiêu bao hàm nhiều ít tầng ý tứ bên trong, hắn chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh cao to dần dần đi về phía hắn. Một giây sau, ngón tay lại theo thói quen mà xoa nhẹ tay kia, một bộ dáng thiếu phụ trang nghiêm hiền lương thục đức trong khuê phòng. (BT: WTF???)
…
Hơi há mồm, nhưng cuối cùng lại không nói gì, Vệ Tu Nghiêu đột nhiên phát hiện, bộ dạng Đông Phương Bất Bại hiện giờ nhìn rất dễ thương. Hắn lại nhớ đến con mèo ba tư màu trắng mà ở hiện đại hắn rất sủng ái.
Bộ lông trắng tinh xinh đẹp, ánh mắt đen như lưu ly, cái lỗ tai khéo léo mà cao quý, cùng với cơ thể mềm dẻo nhưng kiêu ngạo.
– Ngươi đang nhìn cái gì?
Đông Phương Bất Bại dù không thèm để ý thế nào thì cũng vẫn nhận ra ánh mắt hứng thú của hắn, có chút buồn bực, nhưng hơn hết là sự xấu hổ không thể giấu diếm.
– Không có gì.
Đạo lý có chừng có mực Vệ Tu Nghiêu đương nhiên biết, nếu thật sự nói cho Đông Phương Bất Bại biết hắn vừa đem y so sánh với một con mèo, một con mèo hắn nuôi trong nhà và thường thích thú trêu chọc nó, nói không chừng con mèo hoang trước mặt này sẽ trực tiếp cho hắn mấy vết cào.
Đông Phương Bất Bại cũng không tính toán với ánh mắt vô lễ kia, ngồi ngay ngắn thẳng người trên ghế dựa, thu liễm hơi thở miễn cưỡng, nghiêm túc hỏi:
– Vệ đại hiệp, ngươi đến nơi này của ta rốt cuộc là muốn làm gì?
Vệ Tu Nghiêu không nói chuyện, không biết nói cái gì, có nói ngươi cũng không tin, mà hắn cũng lười kiếm cái cớ khác.
Thấy hắn không nói lời nào, Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lại hỏi:
– Vậy là đến tìm người nào sao? Hay là nói… đến tìm vật gì ở trên Hắc Mộc Nhai này? (BT: Anh đến tìm vợ XD~~~~~) (Bi: cô lại hớn rồi! =.=)
Nếu như là lý do đằng sau thì đơn giản, trực tiếp cho y sẽ tốt hơn. Đông Phương Bất Bại cho tới bây giờ cũng không phải một người dễ bị lừa, người này quá mức thần bí, cũng quá mức cường đại, nếu không cần thiết, hắn cũng không cần tự tạo thêm cho mình một kẻ thù trên giang hồ. Nếu là người bên ngoài còn chưa tính, nhớ lúc nãy người này vô thanh vô tức biến mất, biết rõ y ở ngay bên cạnh mắt lạnh nhìn hết thảy mọi việc, thế nhưng chính hắn lại không có cách nào bắt được y. Cái loại cảm giác không nắm được trong lòng bàn tay này, thật sự rất không thoải mái.
– Ta không có gì cần tìm cả, cái ta cần hiện tại chính là một chỗ ở. Đông Phương, mặc kệ ngươi tin hay không, ta thật sự không hiểu rõ về thế giới này. Huống hồ bây giờ ta còn không tìm thấy nơi nào có thể đi, cũng không quen ai, không có nơi nào để ngủ lại. Ở nơi này cũng chỉ biết có mình ngươi. Nếu ngươi không để ý, ta nghĩ…
Mới nói đến một nửa, Vệ Tu Nghiêu đột nhiên dừng lại, những lời này rất phiến tình, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu:
– Hoặc là ta gúp ngươi làm mấy việc linh tinh.
Tỷ như, xem phong thủy.
– Nga? – Đông Phương Bất Bại kinh ngạc – Không hiểu rõ thế giới này?
– Ân, mới đến, có rất nhiều việc không hiểu lắm.
Vệ Tu Nghiêu không giấu diếm, đối với Đông Phương Bất Bại hắn cũng không định giấu diếm gì, mặc dù hắn không thích thái độ chung tình của Đông Phương Bất Bại đối với Dương Liên Đình, nhưng với tính cách của Đông Phương mà nói, vừa kiêu ngạo lại có cốt khí, sẽ không đến mức sử dụng những âm mưu quỷ kế để đầu độc hắn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết của việc này là bản thân y đã không còn sát khí và cũng không bị Dương Liên Đình giật dây.
(Bi: Đoạn này chém nhiệt tình ~~~~~ BT: Ta sửa lại rồi đó. Thấy thế này chuẩn hơn)
Vừa nghe Vệ Tu Nghiêu nói như thế, trong lòng Đông Phương Bất Bại cũng có chút động, có lẽ đây là đệ tử của một tiên đạo gia nào đó tu hành trong núi sâu để mong thành tiên đi.
Quần áo kỳ lạ, lời nói và việc làm cổ quái, sức mạnh thần bí. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy đúng là như vậy. Đông Phương Bất Bại âm thầm thả lỏng đề phòng một chút, chỉ cần không phải đến quấy nhiễu cuộc sống của hắn và Liên đệ, cho người này lưu lại cũng không sao.
Mỉm cười, ngữ khí của Đông Phương Bất Bại đã dịu đi:
– Đã là khách phương xa tới, Đông Phương sao có thể để cho Vệ đại hiệp làm những công việc của hạ nhân được? Viện tử này của Đông Phương còn gian phòng trống, nếu đại hiệp không chê, vậy để Đông Phương cho người đi chuẩn bị.
Vệ Tu Nghiêu cũng không có ý kiến khác, nghe nói như vậy liền hơi chút biểu đạt lòng biết ơn của mình, việc này liền quết định như vậy. Hiện tại ở tạm nơi này, đợi cho đến khi quen thuộc với thế giới này hơn một chút, hắn sẽ rời khỏi Hắc Mộc Nhai, tìm một nơi thanh tịnh nào đó. Cho dù thế giới này hấp dẫn hơn so với thế giới trước kia của hắn, nhưng Vệ Tu Trữ thủy chung vẫn khiến hắn lo lắng. Thiếu niên thông minh vui tươi kia, cho dù biết bản lãnh của nó không thua kém mình, nhưng đối với huynh đệ vẫn có một loại ràng buộc bẩm sinh, dù thế nào cũng không thể dứt bỏ được.
Huống hồ, có mỹ nhân đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng đóa hoa mang độc lại khiến cho người ta chùn bước. Tính cách của Đông Phương Bất Bại hay thay đổi, cho dù là Vệ Tu Nghiêu có nhiều kinh nghiệm thương trường cũng không thể hoàn toàn đoán được trong lòng Đông Phương Bất Bại suy nghĩ cái gì. Tựa như y cầm tù Nhậm Ngã Hành nhiều năm như vậy, nhưng lại không hề hành hạ hay giết chết, khiến cho người ta khó hiểu. Bản thân hắn bất quá chỉ là một người qua đường, hơn nữa lúc trước còn nhìn thấy y và Dương Liên Đình giao hoan, lại thấy được Dương Liên Đình đối với y lãnh đạm khi y chật vật. Nói không chừng ngày nào đó y hứng trí liền quăng cho hắn một thanh kiếm đòi quyết đấu cũng nên.
Đương nhiên, đây chỉ là bản thân hắn đoán định một phía, cũng có thể hắn đã lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.
Ám quang trong con ngươi màu nâu nhạt lưu chuyển, trong phút chốc, tâm tư đã biến chuyển không ngừng, cuối cùng cũng không ai biết được hậu quả, cũng không ai có thể doán trước kết quả,
Vệ Tu Nghiêu cũng không phải kẻ không sợ chết, đương nhiên cũng sẽ sợ hãi thời gian, nhưng hiện giờ với hắn mà nói, có thể sống sót là quan trọng nhất, tiếp tục tu luyện pháp thuật, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, lại một lần nữa xé rách thời không trở về, hắn cũng phải tìm Vệ Tu Trữ.
Không có gì vướng bận, trừ bỏ đệ đệ luôn thích dựa dẫm vào mình từ nhỏ kia.
Từng tảng lớn biển hoa khiến lòng người trở nên mềm mại, Vệ Tu Nghiệu hướng đến người đang ngồi trên ghế dựa cầm bộ đồ thêu, cẩn thận nghiên cứu kia, trong con ngươi màu nâu nhạt nổi lên ý cười.
Có lẽ, đến nơi này cũng không phải chuyện không thể chấp nhận nổi.
Vài ngày sau…
– Đông Phương, ta nghĩ nếu ngươi không trang điểm đậm vậy sẽ đẹp mắt hơn.
Nhiều câu nói muốn nói ra cuối cùng cũng không nói được, chỉ rút gọn lại thành một câu như vậy.
Hơn nữa thấy Đông Phương mỹ nhân trình độ nghiệp dư lần thứ ba trong một ngày thoa phấn thơm lên mặt thì Vệ Tu Nghiêu rốt cục không nhịn được nữa mà nói ra.
Hơn nữa, không thể không nói việc sử dụng nhiều phấn lót kém chất lượng như vậy, Vệ Tu Nghiêu lo lắng nếu cứ như thế thì gương mặt nguyên bản xinh đẹp sẽ vì bị trúng độc kim loại nặng mà trở nên biến chất.
Một ngón tay dính vào một ít bột phấn, Đông Phương Bất Bại thản nhiên liếc nhìn hắn một cái:
– Vệ đại hiệp, ngươi quản nhiều quá.
– Ta chỉ là phát biểu quan điểm cá nhân mà thôi. – Trong mắt Vệ Tu Nghiêu hiện lên ý cười – Còn nữa, gọi ta là Tu Nghiêu, Đông Phương.
Ngón tay thon dài không chút để ý mà gõ gõ mặt bàn, Vệ Tu Nghiêu hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, Cho dù là có thể sẽ chọc phải lão hổ Đông Phương Bất Bại, nhưng không có biện pháp a, ngày hôm nay đã là lần thứ ba. Dựa vào sinh lý, trang điểm nhiều vậy đối với da thịt rất không tốt. Huống hồ, trải qua vài ngày, dưới sự quan sát hắn phát hiện, tuy rằng Đông Phương Bất Bại hỉ nộ vô chừng, nhưng đại đa số tình huống đối với hắn coi như khách khí,
Hắn ở cách phòng của Đông Phương Bất Bại một cái đình viện, Dương Liên Đình hình như không biết. Nghĩ vậy, trong con ngươi màu nâu nhạt của Vệ Tu Nghiêu hiện lên ý vị thâm trường, không biết là người kia thật sự không biết, hay căn bản là không thèm để ý?
(Bi: Tự nhiên đoạn này lại nghĩ, hóa ra mỹ nhân lén chồng nuôi trai trong nhà! =)))) ~~~~~~~~~ BT: Kim ốc tàng kiều, hí hí)
– Câm miệng
Người nào đó đã bắt đầu vẽ lông mày lạnh lùng ném ra một câu. Đông Phương Bất Bại rất rõ ràng, đây bất quá chỉ là lời mở đầu của y. Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn tự nhiên rất rõ ràng nam nhân kia đấu võ mồm lợi hại đến mức nào. Mặc dù là không nói lời nào, nhưng cái ánh mắt hàm ý không đồng ý cứ quang lại đây, liền khiến hắn cảm thấy mình đang làm một việc vô cùng điên rồ khiến người khác không thể nhìn nổi.
Nam nhân bá đạo lại nhiều chuyện.
Bị ánh mắt lạnh lùng liếc qua, Vệ Tu Nghiêu có chút sững sờ, rõ ràng đang thảo luận về nghệ thuật hóa trang đang rất bình thường, như thế nào lại lập tức biến thành loại giọng nói bất mãn này?
(Bi: Anh Nghiêu ngốc quá ~~~ BT: Anh muốn quản thì nhanh nhanh rước mỹ nhân về nhà đi!)
… Thật sự là không hiểu nổi vị giáo chủ trong truyền thuyết này. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT