Nhìn thấy lớp da sáng bóng trên mu bàn tay của Đông Phương Bất Bại bị chùi đến rách ra, đôi lông mày của Vệ Tu Nghiêu nhíu chặt lại, nhẹ nhàng ôn nhu xoa xoa lên vùng xung quanh chỗ bị rách, muốn xóa đi cái màu đỏ của máu vô cùng chói mắt kia.
Không biết trúng phải chất độc gì, lúc này Đông Phương Bất Bại không hề muốn đẩy cái tên đang khiến cho hắn xấu hổ này ra, ngược lại, trong lòng chậm rãi dâng lên một dòng nước ấm, chảy đến tứ chi. Sững sờ mở lớn mắt nhìn Vệ Tu Nghiêu, Đông Phương Bất Bại giờ phút này trông có vẻ vô tội cực kỳ.
Vệ Tu Nghiêu ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dạng này của y, khóe miệng thoáng một nét cười, rốt cục đem tất cả hơi thở thô bạo của y vùi lấp đi.
Tay trái vẫn giữ lấy tay của Đông Phương Bất Bại, tay phải hắn cũng chậm rãi giơ lên.
Trong lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng, hắn nhẹ nhàng chà xát cái mũi của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại đột nhiên cả kinh, nhanh chóng rút tay về ôm lấy mũi và miệng mình, mở to hai mắt, càng thêm vô tội nhìn chằm chằm Vệ Tu Nghiêu. (BT: Sao đoạn này lại làm ta tưởng tượng ra cái mặt ngơ ngác, mắt tròn xoe của 1 con mèo vậy nhỉ???? Kawaii!!!!)
Tay Vệ Tu Nghiêu run lên, cái khăn dính máu rơi xuống đất. Thừa dịp xoay người cúi xuống, hắn không cách nào che dấu, đành cúi đầu cười một tiếng. Đông Phương Bất Bại vừa rồi, thật sự là… quá đáng yêu. Cái loại ánh mắt của tiểu bạch thỏ tuy rằng không thích hợp đặt trên con người kiêu ngạo như vậy, nhưng mà hiện tại… Y có lực hấp dẫn khiến người ta có một loại mong muốn được hung hăng mà khi dễ y.
Thật sự là khiến kẻ khác phạm tội! Vệ Tu Nghiêu im lặng cảm khái.
Khi đứng dậy thì toàn bộ cảm xúc đã bị sự tươi cười bình thường che dấu. Nhưng Đông Phương Bất Bại vốn có chút hiểu biết hắn thì vẫn nhìn ra được ý cười trong đôi mắt nâu nhạt kia, hơn nữa ý cười dần dần bao trùm cả con ngươi.
Đột nhiên một cỗ lửa giận vọt lên, giáo chủ đỏ mặt, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, lời nói chưa kịp lọc qua não bộ đã nói ra:
– Vệ Tu Nghiêu, bổn tọa đã cảnh cáo ngươi, chớ xen vào việc của người khác, nếu không…
– Nếu không thì sao?
Vệ Tu Nghiêu nhẹ liếc mắt nhìn y một cái, cắt ngang lời y.
Nếu không…
Đông Phương Bất Bại cũng không biết nói gì tiếp, chỉ tức giận lùi từng bước về phía sau, thanh âm cũng càng ngày càng lạnh lùng:
– Vệ đại hiệp, ngươi chỉ cần không xen vào việc của người khác là đã rất tốt rồi!
Vệ Tu Nghiêu thản nhiên nhìn y lùi về phía sau, tuy rằng cái người đang lùi bước kia nhìn thế nào cũng thấy đang vô cùng bối rối, hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Đông Phương Bất Bại, chẳng lẽ ngay cả y cũng không biết rằng, y đối với hắn có cảm giác?
Nếu không thì y đang sợ cái gì chứ?
Cố ý không thèm nhìn đến cái gã nam nhân mà Đông Phương Bất Bại thích, Vệ Tu Nghiêu trầm mặc xoay người, bước vài bước, dừng lại một chút, rồi mới không cam lòng trở lại chỗ lúc trước hắn đứng.
Thấy y dễ dàng nghe lời mình như thế, Đông Phương Bất Bại cảm thấy có chút không thoải mái. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy người kia không nên…. yếu đuối như vậy… Yếu đuối? Khi vừa nghĩ đến từ này, Đông Phương Bất Bại đột nhiên hoảng sợ, sao hắn lại nghĩ rằng cái tên nam nhân bá đạo, hung hăng càn quấy kia là yếu đuối?
Nắm chặt ngân châm trên tay, trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Bất Bại lóe lên một ánh sáng kỳ lạ, tầm mắt cũng một lần nữa nhìn chằm chằm vào mấy người Nhâm Ngã Hành
Ánh mắt lần lượt đánh giá bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Lệnh Hồ Xung.
Khóe miệng thoáng nhếch lên, thanh âm của Đông Phương Bất Bại trong trẻo mà chậm rãi:
– Lệnh Hồ Xung, kiếm pháp của ngươi cực cao, thân thủ cũng rất khá. Hơn nữa nhìn ngươi tới lúc này mà vẫn rất bình tĩnh, thái độ làm người cũng tiêu sái, thật sự là khí độ bất phàm. Mắt nhìn người của Doanh Doanh cũng không tồi. – Hắn vừa nói vừa chuyển tầm mắt – Đáng tiếc Doanh Doanh lại là nữ nhi của Nhâm giáo chủ. Ha ha, Lệnh Hồ Xung, ngươi thật sự là chỉ vì Doanh Doanh nên mới tới giết ta sao?
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng , phối hợp với âm điệu đặc biệt của Đông Phương Bất Bại, khiến cho Vệ Tu Nghiêu chầm chậm hòa tan trong giọng nói này. Giương mắt nhìn về phía người kia, trong đôi mắt Vệ Tu Nghiêu chậm rãi hiện lên một vẻ dịu dàng, rồi lập tức lại chuyển sang bất mãn. Y vẫn trang điểm đậm như vậy, thật sự là rất ảnh hưởng đến hiệu quả của thị giác.
Sườn mặt của Đông Phương Bất Bại vừa lúc hướng về phía Vệ Tu Nghiêu, y lúc này cũng cảm thấy có chút chán ghét rồi. Mấy người này võ công mặc dù cao, nhưng muốn trêu đùa trước mặt y thì dường như còn quá sớm. Bất quá cái tên Lệnh Hồ Xung kia, nhìn rõ ràng là một đại hiệp tiêu sái, vì sao lại cứ cố bức bách y như vậy?
Đôi mắt đẹp nhíu lại, Đông Phương Bất Bại mím mím môi, chờ câu trả lời.
Tuy rằng cũng không nhất định phải biết nguyên nhân người khác tới giết mình, nhưng cứ không minh bạch như vậy bị vây đánh, hơn nữa người muốn giết mình lại là người mình vốn tán thưởng, loại cảm giác này khiến cho Đông Phương Bất Bại cảm thấy rất khó chịu.
Thấy Đông Phương Bất Bại một mực chờ đợi mình mở miệng, Lệnh Hồ Xung cũng thẳng thắn bước lên vài bước:
– Đông Phương Bất Bại, việc này tại hạ làm không phải vì mình, mà là đến thay Định Dật sư thái đòi một cái công đạo. Tại hạ muốn hỏi một câu, các hạ lúc trước tại sao lại ám toán Định Dật sư thái?
Đông Phương Bất Bại luôn nhìn chằm chằm mấy người, nghe thấy thế bỗng bật cười đầy khinh miệt:
– Đông Phương Bất Bại ta là đệ nhất thiên hạ, giết người cần gì phải lén lút chứ?
Nghe vậy, trong mắt Lệnh Hồ Xung lập tức xuất hiện do dự, lúc lâu sau hắn trở tay, cắm thanh kiếm lên mặt đất, như đang tinh tế cân nhắc độ tin cậy trong câu trả lời của y.
Vệ Tu Nghiêu mỉm cười, xem ra trong lòng Lệnh Hồ Xung vốn đã có phán đoán.
Dời tầm mắt khỏi Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Nhâm Doanh Doanh, thanh âm dường như mềm mại hơn rất nhiều:
– Doanh Doanh, bổn tọa thực sự không muốn giết ngươi, Nhưng mà Nhâm giáo chủ – Ánh mắt bỗng nhiên lạnh như băng – Nếu hôm nay bổn tọa không trừ khử hắn, sợ rằng ngày sau hắn lại đến quấy rầy sự thanh tịnh của bổn tọa. Mười năm nay bổn tọa chưa từng rời khỏi Hắc Mộc Nhai, thế nhưng những ân ân oán oán trước kia, rồi cũng sẽ đến lúc phải giải quyết. Cho nên, nhân tiện hôm nay liền giải quyết đi thôi.
Dứt lời hắn liền quay đầu nhìn về Hướng Vấn Thiên:
– Hướng Tả sử, ta tiếc ngươi là một nhân tài, vốn không muốn giết ngươi, nhưng hiện giờ ngươi lại liều chết che chở cho Nhâm giáo chủ… Haizzzz… Bổn tọa…
Khe khẽ cảm thán, Đông Phương Bất Bại thoáng nghiêng đầu, làm như không đành lòng, làm như không nỡ
(Bi: Anh giỏi diễn kịch ghê ~~~~~~~ BT: Tiểu miêu của ta hiền lành, ko nỡ thật mà. Diễn kịch j đâu chứ XD~~~)
Nhâm Ngã Hành vừa nghe mấy lời này, liền bùng nổ:
– Đông Phương Bất Bại, cái tên yêu nhân nhà ngươi, có bản lĩnh thì giết ta…. Ngô!
Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong đã bị Hướng Vấn Thiên một chưởng đánh ngất, cũng coi như hắn không biết đề phòng người bên cạnh mình. Chỉ sợ, ở trong lòng hắn, đối với Hướng Vấn Thiên luôn luôn tìm kiếm mình, hắn chắc cũng không muốn đề phòng. (Bi: Tự nhiên nghĩ, có khi nào hai bác này có vấn đề không nhỉ? ~~~~~ BT: Lại làm ta nghĩ lung tung rồi *cười gian*)
Nhìn thấy Hướng Vấn Thiên điểm một cái lên người Nhâm Ngã Hành, Vệ Tu Nghiêu đoán có lẽ là điểm huyệt ngủ của hắn, bằng không, trong tình huống hiện giờ, cho dù là ngất xỉu cũng không ngất được lâu.
Đột nhiên thấy tình hình này xảy ra, Nhâm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung kinh hãi, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng thoáng nhướng mi:
– Hướng Tả sử, ngươi đây là…
Hướng Vấn Thiên hướng về phía Nhâm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung, làm một động tác xin lỗi, rồi mới nói với Đông Phương Bất Bại:
– Đông Phương giáo chủ, ngươi đã không muốn quản lý chuyện trong giáo, vì sao còn muốn giết sạch mọi người? Nhâm giáo chủ chỉ bất quá là không muốn nhìn Nhật Nguyệt Thần giáo cứ như vậy suy tàn thôi. Có lẽ Đông Phương giáo chủ cũng biết thế cục hiện giờ trên giang hồ chứ?
– Bổn tọa xác thực có biết. – Đông Phương Bất Bại gật gật đầu
Hướng Vấn Thiên đem Nhậm Ngã Hành đang hôn mê giao cho Nhâm Doanh Doanh:
– Vậy được, Đông Phương giáo chủ, Hướng Vấn Thiên ta hôm nay muốn làm một giao dịch với ngươi, lấy nhật nguyệt thiên đại chứng giám, ngươi thấy sao?
– Hướng tả sử, xin mời nói!
…
Chờ đến khi đoàn người Nhâm Ngã Hành rời đi, Vệ Tu Nghiêu mới đưa tầm mắt dừng trên thân người kia, thế nhưng trong mắt y lúc này chỉ có cái gã Dương Liên Đình đang vô cùng thảm hại kia, đôi mắt nâu nhạt hơi hơi nheo lại, những Vệ Tu Nghiêu vẫn không nói gì.
– Liên đệ, ngươi sao rồi?
Trong mắt Đông Phương Bất Bại tràn đầy tình cảm thân thiết. (BT: *nhăn mặt*)
– Bất Bại, mấy người kia, sao ngươi cứ như vậy cho bọn chúng đi?
Dương Liên Đình dường như cảm nhận được tính mạng của gã đã không còn bị uy hiếp nữa, cho nên thái độ kiêu ngạo lại trở lại trên người gã.
– Bọn chúng cắt đứt một chân của ta, Bất Bại, vậy mà ngươi cứ để mặc cho bọn chúng hoành hành?Bất Bại, vừa rồi sao ngươi không giết Nhâm Ngã Hành? Hắn… Bất Bại, ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Phát hiện thấy Đông Phương Bất Bại ở trước mặt gã mà xuất thần, Dương Liên Đình lại càng cảm thấy khó chịu, ngữ khí cũng càng thêm thô bạo:
– Bất Bại, ngươi sao vậy?
Không biết vì sao, Đông Phương Bất Bại cảm thấy Liên đệ đang đứng trước mặt hắn này có chút xa lạ, thậm chí là có chút chán ghét? Thế cho nên hắn lại nhớ đến cảnh tượng lúc nãy Vệ Tu Nghiêu thay mình lau tay… nhẹ nhàng lắc đầu, hắn bị làm sao vậy chứ?
( Bi: Anh yêu rồi chứ sao! ~~~~~ BT: Làm ơn đừng dãy dụa nữa, anh cứ trực tiếp mà lao vào Vệ ca đi =)) )
Nhất định là do trận đấu vừa rồi quấy nhiễu tinh thần mình. Nhất định là như vậy.
Giật mình thấy Liên đệ đang bất mãn gọi mình, Đông Phương Bất Bại thoáng chốc hoàn hồn:
– Liên đệ, làm sao vậy? Đau ở đâu? Nếu không để ta kiểm tra xem xương đùi của ngươi có sao không… Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT