Văn Khánh đứng trong hành lang tối. Ánh đèn từ trong phòng khách hắt ra cứ lay động trên khuôn mặt anh. Vẻ chán chường không thuốc chữa trên mặt hiện rõ sự lo lắng trong anh.
Lâm Tinh quên mất mình đã bao lâu không gặp anh, cũng không ngờ Văn Khánh lại vậy. Vẻ mặt tối sầm, râu ria tua tủa, áo quần không biết bao lâu không thay, nồng nặc mùi rượu... Lâm Tinh sợ, không dám để anh vào nhà. Nhưng anh ta bước vào, không chờ Lâm Tinh lên tiếng, cứ vậy quỳ thụp xuống trước mặt cô. Không chờ Lâm Tinh nói, nước mắt anh đã đầm đìa. Đây là Văn Khánh ư? Cô đứng ngơ ngác, không biết nên bỏ chạy hay đỡ anh dậy? Đây là người yêu trước kia của mình ư? Đây là Văn Khánh tự tin, đa mưu túc trí, nội tâm mạnh mẽ ư? Bất luận thế nào, Văn Khánh đang thê thảm quỳ trước mặt cũng làm Lâm Tinh phải xúc động. Xem ra sự vô tình của con trai chỉ là một thứ biểu tượng. Vẻ thất tình của Văn Khánh còn đáng thương hơn con gái. Lâm Tinh nghĩ, cứ coi như Văn Khánh bỏ cô, cô cũng không đến nỗi nhếch nhác thảm hại đến mức này. Cho nên, tâm lý học đã nói, thực tế con trai yếu đuối hơn con gái là hoàn toàn được thực tế chứng minh. Trông thấy sự yếu đuối của con trai, bản thân sẽ ý thức được sự kiên cường của mình. Lâm Tinh khoan dung tha thứ đưa tay ra, muốn đỡ Văn Khánh đứng dậy. Cô hỏi: “Anh sao thế?”
Văn Khánh không đứng dậy. Anh ngước lên nhìn Lâm Tinh, ánh mắt cầu cứu van xin: “Tinh, em cứu anh, cứu anh với!” Lâm Tinh chợt sợ hãi, cô không biết Văn Khánh có chuyện gì.
Văn Khánh nói: “Anh thế là hết, thua sạch rồi! Tiền của anh, tiền của mẹ, tiền của anh trai, của chị dâu, tiền của bạn bè, tất cả đều mất sạch. Họ sẽ ăn thịt anh, anh không còn đường nào thoát thân.”
Lúc này Lâm Tinh mới hiểu, trái tim mềm yếu trong giây lát bỗng trở nên cứng rắn. Cô đã hiểu, nhưng vẫn cố tình hỏi:
“Cuối cùng thế nào?”
“Cổ phiếu của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên ba hôm nay sụt thê thảm. Anh đặt mua hai triệu cổ phiếu, chỉ trong chốc lát mất sạch. Em biết không, tiền anh đi vay, tất cả đều vay.”
“Ông Kim của công ty Trường Thiên không nói gì cho anh biết à? Anh rất thân với ông ấy cơ mà?”
Giọng nói của Lâm Tinh đầy châm biếm. Nhưng tinh thần Văn Khánh hoàn toàn suy sụp, không còn biết lời nói tốt xấu ra sao.
“Ông ấy cũng giữ lại rất nhiều cổ phiếu của Trường Thiên, cũng mất. Ông ta cảm thấy Hội đồng quản trị điên cả rồi. Không những không đồng ý phương án phân chia cổ tức bằng cổ phiếu, mấy cổ đông lớn bán đổ bán tháo. Nếu sụt giá nữa, cả tập đoàn Trường Thiên cũng đổ bể theo, Công ty đầu tư - thương mại là số phận của Tập đoàn Trường Thiên. Nhưng ông Kim không vội bán ra. Họ để lại chờ lên giá, nhưng anh thì không thể được, tiền của anh đều là tiền vay nóng, không thể chờ. Tinh, em quen ông Thiên. Em có thể đến gặp ông ta, thăm dò xem cuối cùng là chuyện gì. Tuần này cổ phiếu của ông ấy liệu có chạm đáy không, ông ấy có định đứng ra cứu không? Anh chỉ còn một tuần này nữa thôi. Bọn bạn nó hẹn tuần này phải trả cho chúng nó. Em hỏi giúp ông ấy xem liệu anh có nên bán đi không? Anh không còn đồng nào nữa, không thể để lỗ thêm.”
Lâm Tinh lạnh buốt tận chân răng. Cô tin rằng đây là lần cuối cùng mình nhận ra tiền có sức mạnh ghê gớm. Nó có thể làm cho những người quen biết nhau, thân thiết nhất không dám nhận nhau. Cũng là lần cuối cùng cô ngộ ra rằng, đây là lúc chia tay hẳn Văn Khánh, là sự cần thiết và không cần phải suy nghĩ lại. Nghĩ đến đây cô suýt bật khóc. Không phải là lưu luyến, nhưng đây là mối tình đầu. Tuy không mất mát gì, hai người nhiều lắm chỉ mới ôm hôn nhau, chưa cho phép anh ta thật sự đạt mục đích. Nhưng cô thấy mình vĩnh viễn mất một cảm giác, một tình yêu, cảm giác đối với một người con trai.
Cô chợt phẫn nộ, không kiềm chế nổi phẫn nộ. Cô muốn cho Văn Khánh một cái tát, nhưng rồi không đưa tay ra nổi. Cô không quen làm như thế, mà chỉ hét lên: “Anh đi đi!” Nhưng Văn Khánh không đi, thậm chí anh đứng lên định ôm lấy Lâm Tinh. Cô đẩy mạnh anh ra. Cô vội mặc áo: “Anh không đi, tôi đi.” Văn Khánh xô tới, tóm lấy áo Lâm Tinh, miệng nồng nặc hơi rượu phát ra những lời khẩn cầu: “Tinh, Tinh, em đừng đi, hãy nghe anh, em... Mẹ kiếp em lắm, thấy chết mà không cứu!” Lâm Tinh đẩy mạnh anh, áo quần xộc xệch, cứ thể bỏ chạy ra cửa. Văn Khánh đuổi theo, hai người giằng co nhau ở chân cầu thang. Văn Khánh gào lên: “Cô vào đây!” Lâm Tinh không nói gì, cố sức vùng thoát. Trong hành lang không có đèn, một vài gia đình mở cửa nhìn ra, nhưng không ai dám can ngăn. Lâm Tinh bước hụt, mất thăng bằng, ngã lăn nơi cầu thang. Khi toàn thân chạm đất cũng là lúc cô mất hết tri giác. Trước mặt là một màu đen kịt, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng động, thế rồi không còn biết gì.
Lúc mở mắt, cô trông thấy Văn Khánh đang lay lay mình. Thấy cô đã tỉnh, anh ta như trút được gánh nặng, ngồi bệt xuống bậc thang, nói: “Em không việc gì chứ? Em đòi đánh anh, suýt nữa thì ngã chết!” Lâm Tinh có cảm giác toàn thân đang được bình phục. Trong tối cô không trông thấy rõ mặt Văn Khánh, có thể anh ta sợ hãi, có thể lo Lâm Tinh trách mắng anh, cho nên anh ta cứ lẩm bẩm: “Coi như anh quen biết em, không ngờ em lại ích kỉ như thế, thấy chết không cứu. Mẹ kiếp, nếu có ngã chết cũng là trời quả báo. Anh tốt với em, hơn một năm nay không nợ em lấy một đồng...” Nước mắt Lâm Tinh trào ra, cố sức ngồi dậy. Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ trào ra. Cô cố đứng dậy, vịn tường từng bước đi xuống cầu thang. Văn Khánh không đi theo, nhưng miệng lẩm bẩm như kẻ tâm thần:
“Tinh, từ nay về sau tôi không cần cầu cứu cô nữa. Ngày mai tôi sẽ bán sạch đống cổ phiếu ấy đi, không chơi nữa, không có tí tiền ấy, thằng Khánh này vẫn trụ lại được. Cô bảo với lão Thiên, cái tập đoàn đuôi gà của lão ta có đổ bể thì đây cũng không thèm mua cổ phiếu của lão, cho lão ta chết!”
Lâm Tinh bỏ lại đằng sau những lời chửi rủa sặc mùi rượu. Cuối cùng cô ra khỏi cửa, ngửa mặt lên nhìn sao trời. Gió thổi mạnh hơn mọi ngày. Cô vùng vẫy đi về phía trước, giống như chạy trốn, chỉ mong càng xa Văn Khánh càng tốt. Cô đến quán cà phê nơi đã đính ước “đồng minh công thủ” với Ngô Hiểu, ánh đèn trong ô cửa sổ mơ hồ trong mắt. Cô thấy bụng đang sôi. Những gì còn sót lại trong dạ dày đang trào lên, cho dù từ trưa đến giờ không ăn gì nhưng vẫn buồn nôn. Nôn mật xanh mật vàng. Cơn nôn làm cô mệt mỏi kiệt sức, cô đẩy cửa bằng chút sức lực còn lại, lảo đảo bước đến bên một cái bàn, áp mặt xuống tấm ni-lông trải bàn, không ngước lên nổi.
Một nhân viên phục vụ đi tới hỏi câu gì đó rồi gọi ông chủ quán đến. Chủ quán thấy quen mặt, hỏi, Có phải cô ốm không, có cần gọi ai không? Dạ dày của cô co thắt, mình mẩy và tứ chi đau nhức, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Cô không nghĩ ra nên gọi ai. Không cha không mẹ, không người thân, bạn bè tốt nghiệp mỗi người một ngả, đồng nghiệp mới quen, chưa thân thiết. Aly và Hân giờ này không biết đang đắm chìm ở hộp đêm nào. Trong cái thành phố đông đúc này, cô đúng là kẻ lạc đàn. Tuổi trẻ và sự nghiệp khiến cô bỏ qua mọi hiện thực trong cuộc đời cô đơn, thậm chí cho cô đơn là vinh quang! Nhưng vào lúc này, cô đơn như đang vây bủa, đè nặng và lặng lẽ sát thương cô.
Cô cố gắng ngước lên, không muốn những người xa lạ vây quanh mình. Cô run lẩy bẩy tìm cuốn sổ ghi điện thoại, tìm một số điện trong những dòng chữ sổ dày đặc, chỉ cho chủ quán. Ông chủ quán nhìn sổ ghi điện thoại, rồi xác nhận:
“Ngô Hiểu, đúng không?”
Không nhớ rõ bao lâu, có thể rất nhanh, có thể rất lâu, chủ quán cà phê quay lại, trả cuốn sổ điện thoại cho cô, nói:
“Anh ấy đến ngay.”
“Anh ấy đến ngay.” Câu nói làm cho Lâm Tinh thanh thản. Tay chân có chút sức lực, hơi thở cũng dần dần dễ chịu. Chủ quán nhìn sắc mặt của Lâm Tinh, hỏi: “Cô có uống chút gì không?” Cô chợt tỉnh, có thể miễn tiền điện thoại, nhưng ngồi ở đây phải trả tiền. Vậy là cô gọi một ly trà nóng, ngồi chờ Ngô Hiểu. Cô không biết chờ anh đến để làm gì, nhưng vẫn chờ đợi.
Cuối cùng thì Ngô Hiểu cũng đến. Con người vừa cao vừa gầy đem theo một ngọn gió xô cửa bước vào. Lâm Tinh đứng dậy, đôi chân mềm nhũn như sắp quỵ xuống. Ngô Hiểu ôm lấy cô trước ánh mắt mọi người, vòng tay ấm áp và tự nhiên chở che cho tấm thân mềm yếu của Lâm Tinh. Anh áp mặt vào vầng trán cô để xem nhiệt độ. Đây là lần đầu tiên Lâm Tinh tiếp xúc với da thịt anh, trước đấy hai người chưa hề bắt tay nhau. Ấn tượng của Lâm Tinh đối với Ngô Hiểu chỉ là một mầm non gầy yếu, nhưng sau khi tiếp cận cô mới nhận ra đôi cánh tay anh thật rắn chắc và rộng lớn.
Anh nói: “Bạn sốt rồi, phải đi bệnh viện thôi.”
Lâm Tinh không phản đối, cứ lặng lẽ để anh trả tiền nước, ngoan ngoãn để anh dìu ra khỏi quán cà phê. Anh ôm Lâm Tinh đứng trong gió chờ taxi, trong con mắt người qua lại đấy là một đôi yêu nhau.
Từ nhỏ đến nay, Lâm Tinh chưa hề vào bệnh viện. Phòng trực đêm lúc này đã đông người, không khí lộn xộn và mùi lạ làm cho cô cảm thấy căng thẳng và không hợp. Ngô Hiểu dìu cô lên lầu rồi đi xuống qua một loạt khám và xét nghiệp, cuối cùng tìm được một chỗ nằm trên cái giường truyền dịch. Tuy căn phòng nhỏ này người qua kẻ lại không yên tĩnh, nhưng có thể vì có thuốc an thần hòa với nước muối truyền vào mạch máu, khiến cô ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại trời đã mờ sáng, ống truyền dịch trên cánh tay đã được lấy đi từ lúc nào. Người trong phòng và ngoài hành lang đi đâu hết, bệnh viện yên tĩnh không một tiếng động. Ngô Hiểu đứng bên giường, quay lưng về phía ánh sáng ban mai. Lúc này cô mới phát hiện trong phòng không có lấy một chiếc ghế. Lẽ nào anh đứng cả đêm? Lâm Tinh cảm thấy có lỗi, cô mỉm cười, hỏi anh: “Em đau thế nào?” Ngô Hiểu cúi xuống bên người Lâm Tinh, cố nói thật khẽ: “Chờ mấy hôm có kết quả xét nghiệm mới biết, chắc là không có vấn đề gì lớn.”
Mặt trời đã lên cao Ngô Hiểu mới đưa Lâm Tinh về. Cô không muốn ăn, nhưng không phản đối Ngô Hiểu vào bếp nấu mì, cô nói, Không ngờ anh cũng biết nấu nướng. Ngô Hiểu nói, Ban nhạc bọn mình sống với nhau đều tự nấu ăn, mình rất thích nấu cơm. Nằm trên giường nhìn một người con trai bận bịu vì mình, Lâm Tinh có cảm giác thật vui, lòng những yên tĩnh. Mì Ngô Hiểu nấu rất ngon, đơn giản nhưng ngon. Lâm Tinh không đói nhưng cũng ăn được nửa tô, húp hết nước mì. Ăn xong, cô cảm thấy có sức, kê cao gối, ngồi ở giường, cười với Ngô Hiểu. Cô nói, Anh Hiểu, sau này anh lấy vợ, chắc chắn vợ sẽ được nhờ. Ngô Hiểu bận thu dọn bát đũa, anh không cười, gật đầu coi như đúng vậy, trả lời: Tuyệt đối!
Ngồi ở giường, Lâm Tinh vô tình trông thấy tập bản thảo viết về tập đoàn Trường Thiên để trên cái tủ đầu giường, Ngô Hiểu đang ở trước mắt khiến cô nghĩ đến điều thắc mắc từ lâu, cô hỏi: “Anh Hiểu, em muốn hỏi anh một chuyện, không biết anh có đồng ý trả lời không?” Ngô Hiểu đang cúi xuống quét nhà, anh ngước lên: “Chuyện gì?”
Lâm Tinh nói: “Em muốn biết anh đánh giá bố anh thế nào. Bố nuôi anh từ nhỏ đến lớn, em muốn biết anh nghĩ thế nào về bố?”
Lâm Tinh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không, chỉ nói chuyện, bạn bè nói chuyện với nhau.”
Ngô Hiểu lại cúi xuống quét nhà, không biết phải bắt đầu nói từ đâu: “Mình cảm thấy ông ấy không có gì đặc biệt như nhiều người sợ, tôn sùng. Mình nghĩ, ông ấy là người có năng lực.”
Lâm Tinh hỏi: “Anh có thấy tự hào về người bố tài năng?”
Ngô Hiểu gật đầu, nhưng rồi nói ngay: “Nhưng ông ấy là ông ấy, mình là mình.”
Lâm Tinh hỏi: “Theo anh, bố đã thành công như thế nào?”
Ngô Hiểu có phần lúng túng: “Gian khổ phấn đấu...”
Lâm Tinh nói nửa đùa nửa thật: “Trong môi trường xã hội hiện nay, bố anh phát tài to như vậy, có một tập đoàn công ty to như vậy, chắc hẳn cũng trốn thuế, hối lộ đấy nhỉ?”
Ngô Hiểu không trả lời ngay, anh đứng thẳng người, nhìn Lâm Tinh, nói: “Mình biết, bạn không thích ông ấy.”
Lâm Tinh vội giải thích: “Không không, em chỉ muốn tìm hiểu, trong xã hội ngày nay những doanh nghiệp thành công phải chăng tất cả đều có một người tài giỏi lãnh đạo, những doanh nghiệp làm ăn thua lỗ, phải chăng đều do lũ sâu mọt hoặc kẻ ngu đần cầm đầu?”
Ngô Hiểu hỏi: “Có phải đấy là chủ đề mà bạn làm việc, phỏng vấn vừa rồi?”
Lâm Tinh cười cười, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không phải, không phải.” Cô nói: “Em viết một báo cáo văn học về hai mươi năm cải cách mở cửa của Tập đoàn Trường Thiên, nhưng bố anh tạo sự thích thú đặc biệt. Bây giờ rất nhiều người trẻ hiếu kì như em. Khi thấy một doanh nghiệp thành công, thấy các vị lãnh đạo doanh nghiệp trong cuộc cạnh tranh đẫm máu quyết liệt, cuối cùng đứng trên đỉnh cao thắng lợi, không nhất thiết họ muốn biết các ông chủ doanh nghiệp đã giành thắng lợi bằng cách nào trong cuộc cạnh tranh. Nhưng họ muốn biết có phải những người anh hùng ấy chỉ dựa vào sự phấn đấu, trí tuệ, lòng chân thành của mình để có được tất cả? Phải chăng những con người ấy không cần so đo tính toán, không cần phải tàn nhẫn, không cần lừa đảo, ngụy trang, không cần nói dối? Phải chăng những con người ấy không từ một thủ đoạn nào để đạt mục đích? Đấy không phải chủ đề của chuyến viếng thăm, làm việc của em, mà là em muốn biết mọi bí mật. Em muốn biết trong thời đại không có anh hùng này nếu như xuất hiện một anh hùng, thì đấy là con người thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT