Không biết tại sao sau lần đó, tôi cùng Xuyên ca lại thân hơn trước khá nhiều. Anh ấy cùng Lạc Kỳ buổi tối cũng chẳng ai vội về nhà nên thường đi qua quầy rượu của Lữ Thu ngồi cả buổi nói chuyện phiếm. Rồi sau đó Xuyên ca bắt đầu kêu tôi đến uống cùng, lần nào cũng vậy tôi đều thấy Lạc Kỳ ngồi uống rượu lặng lẽ ở góc quầy.
Chúng tôi đôi lúc ngồi ở đó, nghe nhạc Jazz và cùng nói về một số chuyện.
Người tới quầy rượu của Thu tỷ không quá nhiều, có hôm chỉ lác đác vài người khiến tôi không khỏi lo lắng chuyện kinh doanh của chị ấy càng lúc càng đi xuống.
Tôi từng nghe Vu Song nói, Thu tỷ thích một người đàn ông, thích rất nhiều là đằng khác. Người theo đuổi chị không ít, nhìn cái vẻ mặt họ là tôi biết si mê lắm trong này rồi, nhưng mà cuối cùng cũng đành bỏ ra về vì biểu tình lạnh nhạt cự tuyệt của Thu tỷ. Chị ấy cũng không dựa vào ai, tự mình gồng gánh cái quầy rượu.
Về điểm này, chị đúng là đáng giá để tôi tôn trọng.
Cứ hễ quán vắng khách là chị lại cùng chúng tôi ngồi nói chuyện, Xuyên ca cũng thích nói ba cái chuyện phiếm tầm xàm với chị, càng nói hai người họ càng hăng say. Đôi lúc tôi cũng nghĩ chắc là chị thích Lạc Kỳ đấy nhưng ngược lại chị cũng chả nóng vội, cứ từ từ. Nói đến Lạc Kỳ, y thường thường ngồi ở góc quầy uống rượu, thỉnh thoảng tiếp mấy câu cho có lệ. Đa số thời gian y đến quán Thu tỷ chỉ để ngồi trong góc, dưới ánh đèn u ám rồi tỏ ra đăm chiêu không vui.
Tôi mới biết, Lạc Kỳ có một cái biệt hiệu là ”Hoàng tử sầu muộn” do Thu tỷ đặt, đôi lúc chị ấy cũng gọi y bằng cái tên đó.
Phàn Vũ cũng đã một tuần hơn mà vẫn không có một chút tin tức nào…
Thu tỷ đưa tôi một chùm vải rồi nói là người khác đưa đến bằng đường hàng không, tươi lắm nên mời tôi ăn trước. Tôi bóc vỏ ăn thử, đúng là vừa ngọt vừa ngon.
Thu tỷ nhìn tôi rồi hỏi: ”Triển Huy, sao gần đây chị thấy cậu không qua lại với Song Song nữa?”
Tôi cười, chị cũng cười, chị hiểu ý tôi.
Thu tỷ lại bóc một quả vải rồi nhét vào miệng tôi, tôi có chút ngượng nhưng trong mắt tôi bây giờ Thu tỷ như chị tôi vậy. Tôi ăn nữa, quả vừa to vừa mọng nước nên mới cắn có một cái mà nước đã giàn giụa trượt xuống khóe miệng, chị thấy vậy liền rút khăn giấy rồi lau cho tôi.
Chị nhìn tôi rồi hỏi, ”Có ai nói cậu có ánh mắt đẹp lắm không?”
Tôi ngẩn người, chị cười, ”Ừ, đẹp lắm.”
Nhìn biểu tình tương đối chân thành của chị, tôi cũng không biết nói gì chỉ hỏi chị có khỏe không vậy.
Thu tỷ ánh mắt ngưng đọng rồi châm một cây thuốc lá cho nữ, đưa lên môi rồi ngậm lại. Sau đó chị quay lại nhìn tôi nói, ”Nói ra cậu cũng đừng thấy lạ, cậu khiến chị nghĩ tới một người bạn cũ. Ánh mắt của người đó khi nhìn chị khiến chị như có động lực để tiếp tục trên con đường này…”
”À à…” Tôi cười, ”Đó là vinh hạnh của em, nhìn giống bạn cũ của bà Thu a.”
Chị vờ giận dữ rồi trừng tôi một cái, tôi giả lả cười nhìn chị, ”Em sai rồi, là chị Lữ Thu, chị Lữ Thu.”
Chị vỗ vai tôi một cái sau đó đứng lên đi nơi khác.
Tuổi của chị thật ra cũng không lớn lắm, khoảng chừng 27 28 tuổi là cùng, chắc cũng xêm xêm tuổi với Xuyên ca thôi.
Ừ, nói đến chuyện này lại nhớ có lần Xuyên ca nhìn tôi chăm chú hệt vậy, tôi bị anh nhìn đến sợ hãi nổi cả da gà rồi hỏi anh có làm sao không, anh ấy chỉ nói: ”Lữ Thu nói chú mày giống Trương Kiều lắm.”
”Hả?” Tôi sợ hết hồn, cái gì cơ?…
Phàn Vũ vẫn là bặt vô âm tín, thật ra, tôi dù có đêm nào cũng đi uống rồi nói chuyện phiếm với mấy người kia cũng không thể nào khai thác được một tí thông tin gì về hắn.
Tính tình của Đông Đông càng lúc càng tệ, nó thích kêu loạn rồi bỏ ăn, tôi cũng không thể nào ngăn lại được.
Đôi lúc, tôi nhìn những cái đĩa CD kia, nhìn thấy nhất cử nhất động của Phàn Vũ lại không ngừng hoài niệm.
Ở nơi đó, hắn luôn cười rất vui vẻ, cười đến sáng lạng.
Nhưng mà lần này, hắn đang khóc, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống. Máy ảnh rất nhanh được chuyển cảnh, tôi chỉ còn thấy được chân của hai người, rồi chất giọng trầm ấm của Trương Kiều lại vang lên: ”Tiểu Vũ, em sao thế?”
”Em nhớ mẹ và em gái em.”
Thanh âm hắn nghẹn ngào nức nở rồi đứt quãng. Tôi biết hắn đang khóc, bởi vì mắt tôi cay cay.
Tôi có cảm giác như Trương Kiều đang ôm hắn, vỗ về nói, ”Khóc gì mà khóc, chẳng phải mai mốt em về thăm hai người họ sao? Nín đi nín đi.”
”Em còn phải kiếm tiền rồi sau đó đưa hai người họ lên đây. Em muốn mẹ và em gái ở bên người em, để cho ngày ngày nhìn, giờ giờ nhìn chứ không phải đứng đây đoán rằng mẹ em có lại bất chấp lội bùn mà cắm mạ hay không? Em gái em đã gầy lắm rồi có phải đi cuốc đất hộ cho nhà người ta hay không?…”
”Em đừng khóc, nhất định sẽ có cách.”
Tôi bỗng nhiên lại biết tại sao Phàn Vũ lại cần tiền đến như vậy.
Chẳng qua là tôi có thấy chút lạ lạ, từ trước đến giờ tôi vẫn chưa bao giờ nhìn thấy hai người Phàn Vũ và Trương Kiều thân mật trước ống kính. Có lẽ là máy quay phim thời đó chưa có khả năng quay góc rộng chẳng hạn. Nhưng qua ngôn từ và hành động của Trương Kiều, tôi chỉ có thể dùng hai từ ”anh hai” để hình dung cách y đối xử với Phàn Vũ. Y giống như một người anh, hết lòng hết sức chăm sóc cho em mình, không để em mình chịu ủy khuất hay tổn thương.
Đêm hôm đó, lần đầu tiên tôi thấy Lạc Kỳ nóng nảy, từ lúc hắn bước vào quầy rượu, trên đầu hắn như có một đám mây đen vậy. Ai hỏi hắn hắn cũng không nói, chỉ một mực uống rượu hết li này tới li khác.
Xuyên ca đi tới nói với hắn cái gì đó, hắn lại hất mạnh tay Xuyên ca ra, hét lên:
”Em nói cho anh biết! Nếu cho em thêm một cơ hội nữa, em vẫn sẽ làm như vậy!”
Xuyên ca tóm lấy tay hắn, nhưng rõ ràng là anh ấy đau lòng nhưng vẫn kìm lại mà rằng: ”Lạc Kỳ, cậu đừng như vậy. Anh biết cậu khó chịu, nhưng mà tại sao cậu lại làm như vậy hả?! Làm như vậy có ích lợi gì với cậu không? Cậu có nghĩ Trương Kiều ở trên kia sẽ đau lòng lắm không?”
”Lợi ích?” Lạc Kỳ đỏ mắt, ”Lợi ích? Tôi cũng không phải loại người có lợi ích gì thì mới làm. Nhưng anh nói lợi ích, tôi ngoài sống như chết thế thì còn có cái lợi ích mẹ gì nữa? Ngô Hải Xuyên, anh nói đi…” Hai tay hắn vùng ra khỏi tay Xuyên ca, không ngừng không ngừng nói đi nói lại mấy chữ lợi ích kia.
Xuyên ca gầm nhẹ, ”Lạc Kỳ, cậu lại uống say rồi.”
”Say…” Đột nhiên Lạc Kỳ vùng ra được rồi úp mặt vào hai tay rồi khóc lớn như đứa trẻ. Nước mắt chảy ra, rơi xuống rất nhiều. Lạc Kỳ bây giờ không giống như Lạc Kỳ tôi biết nữa, hắn như một thứ gì đó rất dễ vỡ tan. Tôi cũng không biết hắn bị sao nhưng tôi nghĩ chắc chắn là tâm lý hắn có vấn đề lại uống thêm chút cồn nặng vào nên bùng nổ tâm tư.
Xuyên ca không đành lòng nửa ôm nửa kéo hắn, đưa hắn đi ra bên ngoài rồi nói gì đó. Hai người bọn họ nói cái gì thì tôi không nghe được, nhưng tôi thấy Lạc Kỳ nín khóc rồi lảo đảo bắt xe đi.
Lữ Thu ở bên cạnh bình tĩnh nhìn mọi chuyện như xem phim, rồi bỗng nhiên chị ấy lại dùng giọng rất nhẹ chỉ để cho mình tôi nghe được, chị bảo ”Lạc Kỳ thích Trương Kiều.”
Tôi đang chăm chú nhìn Lạc Kỳ bỗng nhiên nghe được câu nói này của chị, thần kinh như bị ai búng một cái thật mạnh, trợn to hai mắt quay đầu nhìn Lữ Thu. Ánh mắt chị vẫn bình ổn, kiểu như đang nói hôm nay trời đẹp thế nhưng khi nhìn vào mặt tôi thì chị lại phì cười.
Hôm sau, tôi hỏi Xuyên ca rằng Lạc Kỳ thế nào rồi, anh ấy chỉ bảo hôm qua Lạc Kỳ uống nhiều.
Tôi nói với Xuyên ca những gì tôi thấy trên mấy chiếc CD, những cảnh Trương Kiều quay cùng Phàn Vũ rồi lại đề cập tới vấn đề Phàn Vũ muốn đưa người thân của hắn lên Bắc Kinh. Xuyên ca nói, ”Phàn Vũ rất quan tâm đến người nhà, đây cũng là một trong những lí do Trương Kiều thích nó như vậy.”
Tôi gật đầu một cái, sau đó hỏi, ”Anh có tin tức về Phàn Vũ đúng không?”
Vốn là nghĩ Xuyên ca sẽ gật đầu, ai ngờ anh ấy đột nhiên giật thót một cái, nhíu mày sau đó vỗ vai tôi rồi đi ra ngoài.
Bỗng nhiên trong lòng tôi lại chùng xuống một mảnh, tôi dự cảm được anh ấy biết tin tức về Phàn Vũ, hơn nữa là tin đặc biệt xấu.
Hôm đó tôi phải diễn một phân cảnh rượt đuổi điên cuồng trên đường phố, vì trong đầu chỉ nghĩ đến Phàn Vũ nên phải diễn đi diễn lại mấy lần mới ổn.
Lạc Kỳ vẫn tới trường quay, nhưng từ đầu đến cuối y ngồi yên ở đó, đeo đôi kính đen. Từ bên ngoài nhìn vào tôi không biết ánh mắt y đang nhìn cái gì, trong đầu y đang suy nghĩ gì chỉ biết tâm trạng của y khá tệ.
Trực giác tôi lại rung lên một cái, chuyện y ngày hôm qua say rượu có liên quan tới Phàn Vũ sao?…
Nghỉ giữa giờ, tất cả mọi người đều tranh thủ đi ăn cơm mà y vẫn ngồi ở đó. Tôi lấy một hộp rồi đưa y, y có chút do dự nhưng vẫn nhận rồi cảm ơn tôi. Nhưng từ đầu chí cuối y không ăn, đẩy hộp cơm qua một bên.
Tôi biết bầu không khí bây giờ hơi nặng nề, muốn nói với y mấy câu nhưng đột ngột y quay đầu, nhìn tôi rồi hỏi:
”Anh đang nuôi Đông Đông à?”
Tôi ừ, y lại tiếp, ”Nếu bất tiện có thể đưa tôi, tôi nuôi.”
Đương nhiên là tôi không muốn đưa Đông Đông cho y, mặc dù tôi biết y thích Trương Kiều thì cũng thích đồ của Trương Kiều để lại. Nhìn Đông Đông bên cạnh mình tôi lại nhớ đến bóng hình của Phàn Vũ, mà tôi thì luôn muốn giữ một phần gì đó của Phàn Vũ bên cạnh mình.
Tôi không thể tảng lờ được đề nghị kia của y, tôi lại nói với Lạc Kỳ như này: ”Tiện chứ, tôi nuôi được, nhà tôi có sân mà.”
Y cũng không nói gì nữa.
Buổi tối tôi đến quầy rượu của Lữ Thu, lúc đi vào thì cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm. Xuyên ca với Lạc Kỳ lặng lẽ ngồi một bên, thấy tôi đứng tần ngần ngoài cửa thì anh ấy ngước đầu lên, hỏi sao tôi lại tới đây nữa.
Tôi nhìn ra bọn họ đang thảo luận cái gì đó, hiển nhiên là không muốn tôi gia nhập. Chuẩn bị thức thời rời đi, tôi nhìn mấy người bọn họ rồi nói: ”Mọi người có chuyện, vậy tôi đi trước.”
Xuyên ca chưa kịp nói, sau lưng tôi đã có một thanh âm truyền tới, ”Ây, đừng đi a, càng đông càng vui mà.”
Tôi quay đầu, thấy một người đàn ông đang đi tới. Người này là loại người anh khí tràn đầy, xuất hiện một cái là cướp đi bao ánh mắt. Không những đã đẹp xuất chúng mà khí chất của hắn lại toát ra một sự rực rỡ, giữa hai hàng chân mày thanh tú nhưng lại ẩn ẩn một chút tà khí không nói nên lời.
Hắn nhìn tôi một cái, sau đó đưa mắt lướt qua Lạc Kỳ với Xuyên ca. Xuyên ca từ lúc thấy hắn xuất hiện đã đứng phắt dậy, sẵn sàng chuẩn bị một tư thế chiến đấu.
”Cậu là Cố Triển Huy?” Hắn không nhìn tôi nhưng lại đang nói chuyện với tôi.
Tôi không trả lời, người này mới bước vào tôi đã cảm thấy không thoải mái.
Hắn cuối cùng nhìn hết một lượt người trong quầy rồi mới hướng về phía tôi, nâng khóe môi, ”Đúng rồi, Phàn Vũ cũng biết chọn người quá đấy chứ.”
Tôi nghe được hai chữ Phàn Vũ liền biết ngay người mới tới là ai, thốt lên, ”Anh là Trang ca?”
Hắn cười, ”Ôi ôi, danh tiếng tôi đây cũng không nhỏ rồi, thật vinh dự quá.”
”Tần Trang! Mày tới đây làm gì?” Xuyên ca đề phòng nói, lại nhìn tôi, ”Triển Huy, nơi này không có chuyện của chú, chú về đi!”
Tôi thật ra là không muốn đi, người kia đến đây chắc chắn là mang tin tức gì của Phàn Vũ tới. Mà dù có hay không, tôi cũng phải hỏi hắn cho rõ ràng mới được!
Tần Trang kéo cánh tay tôi, ”Cậu không có đi đâu hết nha, những người liên quan tới Phàn Vũ thì chỉ có đi đường trời thôi.”
Hắn ta lôi tôi tới băng ghế rồi nhấn tôi ngồi xuống, thật không hiểu sao hôm nay quầy rượu của Lữ Thu một bóng người cũng không có. Tần Trang đi tới vỗ tay hai cái, lập tức liền có một người đem màn hình tinh thể lỏng treo lên bức tường đối diện, một người đem máy chiếu cắm điện đàng hoàng rồi rời đi. Hắn đứng trước mặt tôi, than thở, ”Ôi, dùng cái này để xem thì hiệu quả nhất định không tệ…”
Lại vỗ tay hai cái nữa, ánh đèn lập tức tắt hết, sau đó màn hình bắt đầu có bông tuyết từ từ rơi xuống.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Kỳ đang đứng căng thẳng, Lạc Kỳ liền nhìn hắn với ánh mắt căm hận cực độ. Trang ca nói, ”Lạc Kỳ ơi, tối hôm qua ”happy” chứ hả? Bất quá…” Tần Trang ngồi xuống, ”Nhiều người vui vẫn hơn là một người vui.”
Lạc Kỳ phóng như điện tới, hướng về phía Tần Trang gầm lên, ”Khốn nạn, mày lại quay phim?!”
Trang ca tâm bình thí hòa, thong thả nói, ”Lạc Kỳ, là cậu tự nguyện sao giờ lại giống như con gái nhà lành vậy kìa? Từ đầu đến cuối tớ đâu có ép cậu.”
Hai người bọn họ nói mấy lời tôi không thể hiểu nổi, Xuyên ca đứng ở bên cạnh đang giữ chặt lấy Lạc Kỳ, nói, ”Hắn không tới một mình.”
”Chuyện của tôi!” Lạc Kỳ vẫn cố vùng ra xông lên.
Bỗng nhiên trên màn ảnh xuất hiện một người, tôi lập tức không có cách nào dời đi tầm mắt được nữa.
Phàn Vũ.
Trong ánh mắt Phàn Vũ là kinh ngạc, là bi thương, là cầu khẩn xen lẫn đau đớn và còn nhiều thứ mà tôi không biết. Tôi đột nhiên mường tượng được những chuyện sắp xảy ra, cả người đông cứng, da mặt tê rân rân.
Người Phàn Vũ không một mảnh vải che thân nằm sõng xoài trên giường, cố sức lê thân thể về phía sau, nhìn về phía trước không ngừng nói đi nói lại mấy từ bằng một giọng điệu vỡ vụn.
”Không muốn, không muốn… Không muốn, không muốn không muốn…” Cổ họng em đã nghẹn ắng lại, miệng em có mở nhưng tôi không nghe được em nói gì nữa.
Rồi sau đó có một bóng lưng tiến vào màn hình, người nọ từ từ đem quần áo trên người mình thoát xuống rồi ném sang bên cạnh. Sau đó cả người trần trụi rồi đi tới bên cạnh Phàn Vũ, giật mạnh chân em kéo về phía trước.
Phàn Vũ nháy mắt đã nước mắt giàn giụa, em không ngừng nhìn về người phía trước mặt, run rẩy nói,
”Lạc Kỳ, đừng như vậy, ra ngoài, đừng như vậy. Lạc Kỳ…”
Tôi một khắc kia nghe được câu đó, đầu như bị bổ ra vậy, sống lưng truyền tới từng luồng điện lạnh ngắt để giữ tôi luôn tỉnh táo nhìn những cảnh tiếp theo.
Ánh mắt của Phàn Vũ khiến tôi không thở được, ngoài chữ đau tôi cũng không tìm được từ gì khác để hình dung.
Tôi chợt nhìn Lạc Kỳ đang đứng ở kia, đột nhiên lại muốn giết y, rất muốn rất muốn giết y.
Lạc Kỳ trong phim đang quay lại nhìn máy ảnh, ánh mắt không còn một chút nhân tính. Tôi không muốn nhìn nữa, mắt rất đau, giống như là muốn chảy máu. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, tôi nghe được một tiếng ‘A’ đau đớn, âm thanh kia như xé rách màng nhĩ.
Tần Trang đang ngồi bên cạnh tôi bỗng vỗ tay cười lớn, ”Hoàn hảo, thật là hoàn hảo quá đi thôi. Qủa nhiên là Phàn Vũ đối với người mình thích mới có thể phục tùng được như vậy.”
Câu nói kia vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Tần Trang nhìn màn ảnh đơn giản nói vài lời, ”Mình là người buôn bán mà, Phàn Vũ cứ đối với khách hàng đến mua mà lại giống như chó dại thế thì làm sao có thể giúp mình kiếm nhiều tiền được? Nhưng mà giờ thì tốt quá rồi, Phàn Vũ đối với người hắn thích biểu hiện đúng là không giống nhau a. Ây ây, được người mình thích chơi như vậy thì sau này mọi chuyện cũng dễ dàng hơn, đúng không mọi người, sau này thì ai cũng giống như ai thôi.” Hắn vừa nói vừa chuyển ánh mắt sang nhìn Lạc Kỳ rồi nháy một cái, ”Phải thật lòng thật dạ cảm ơn cậu đấy, Lạc Kỳ.”
Lạc Kỳ nghe xong cả kinh, đờ đẫn một hồi mới vất vả nhả ra được mấy chữ,
”Mày nói, nó, thích ai?”
”Cậu đấy chứ ai, đần thối ra! Trương Kiều không nói sao?” Tần Trang lại nhìn màn hình, ”Mà Trương Kiều cũng giống như cậu đấy, yêu một người không yêu mình, nếu anh ấy mà còn sống để xem cảnh này chắc cũng có nước băm cậu ra mới hả thôi. Coi như là tình thánh đi chăng nữa thì cũng không nên đẩy người yêu của mình về hướng người khác chứ.” Hắn quay đầu, cười cười với tất cả mọi người, ”Trương Kiều là tình thánh đấy, mấy người đừng có mà không tin. Hắn từ lúc đó tới chết vẫn chưa có động qua Phàn Vũ một lần nào đó nha. Haha, cười muốn rụng răng luôn. Nói như vậy thì Lạc Kỳ cậu hời quá rồi còn gì, khai bao cho người yêu của Trương Kiều, vinh dự biết bao…”
Tôi cảm thấy bên trong tôi đã sụp đổ gần hết mà lời của Tần Trang cứ từng chút từng chút đạp nát luôn, thân thể như là của ai chứ không phải của tôi nữa.
Nhìn vào màn hình tinh thể lỏng, ở nơi đó, Phàn Vũ bị Lạc Kỳ nâng hai chân lên, tàn nhẫn đâm thọc, một cái lại một cái, Phàn Vũ không ngừng lắc đầu, nước mắt lã chã.
Trên màn ảnh lại có một đợt tuyết trắng, từng bông tuyết rơi xuống như khép lại một mối tình thầm kín nay đã đổ nát, từ nay về sau lòng này sẽ không thể nào như trước được nữa…
Sau đó cảnh lại mở ra, Phàn Vũ đang nằm trên một cái giường trắng như tuyết. Em suy sụp trợn tròn mắt, trên mặt không lộ ra bất cứ tiểu tình gì nữa nhưng tôi thấy xung quanh em chỉ còn tuyệt vọng, ánh mắt như đã chết đi phân nửa. Lạc Kỳ vẫn vậy, vẫn điên cuồng không có cách nào khống chế được mình, y giống như là một khối sắt đỏ đâm vào nơi kia. Sau đó y mở đôi mắt vô hồn nhìn vào máy quay ở trên tường, máy quay ở sau lưng, máy quay ở trên đầu…
Cuối cùng, có người bước tới bên cạnh Phàn Vũ, là Tần Trang. Bàn tay xinh đẹp nâng đầu Phàn Vũ lên, nhỏ giọng khẽ nói vào tai em, ”Sau này phải ngoan nghe chưa?”
Rồi hắn đột nhiên từ từ hôn lên môi Phàn Vũ, nụ hôn kia nhìn bên ngoài là ôn nhu nhưng nó khiến cho Phàn Vũ nghẹt thở bởi ngực em đang phập phồng mãnh liệt bởi sự cuồng dại ấy.
Từ đầu đến cuối Phàn Vũ vẫn nhìn mọi thứ với ánh mắt vô hồn, nước mắt lại không ngừng theo khóe mi em rơi xuống…
Tôi không cách nào nhịn được nữa, xông về phía Tần Trang, hung hãn giáng cho hắn một quyền!
____________
Mình ngồi làm chương này mà nước mắt nước mũi tèm nhem, ôi cuộc đời…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT