Tơ lụa mềm mại, màu trắng đơn thuần, trên đó có thêu mấy đóa hoa lan,
thanh nhã duyên dáng, hương thơm thoang thoảng, đóa hoa lan vừa vặn nở
rộ ngay chỗ…
Nàng thật sự không có nhìn lầm, đây tuyệt đối chính là áo yếm tối qua nàng mặc…
“Tại sao lại ở trong tay ngươi?” Mặt Già Lam đỏ bừng, giật lấy cái yếm, nhét vào trong lòng mình. Cuối cùng, nàng giả vờ bình tĩnh liếc nhìn xung
quanh, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiếc là, đã muộn.
Tuy rằng học sinh học viện đã rời đi phân nửa, phần đông các trưởng lão vẫn còn ở hiện trường, còn có thủ hạ của Phượng Thiên Sách là quản gia Tần
và tám vị thị nữ, làm Già Lam lúng túng nhất chính là Nạp Lan Tiêu Bạch
vẫn còn ở đây!
Chân mày hắn khẽ chau lại, nghiêng tai lắng nghe, dường như chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
May là hắn không nhìn thấy, bằng không thật không biết hắn nghĩ như thế nào về nàng.
Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, Phượng Thiên Sách lại nói: “Ta cũng không hiểu
vì sao cái yếm của nàng lại chạy tới trong lòng của ta, ta đoán… Có lẽ,
nó cũng giống với nàng, đều rất thích ta.”
Già Lam nhảy dựng, sắc mặt đỏ bừng, nhất là khi thấy nụ cười giảo hoạt, quái quỷ của hắn, nàng càng bực mình.
Chắc chắn hắn có ý!
Già Lam chỉ cảm thấy mặt mũi mình mất sạch rồi, ngoảnh đầu lại, liếc nhìn
Nạp Lan Tiêu Bạch, vẻ mặt của hắn vô cùng bình thường, giống như không
nghe thấy Phượng Thiên Sách nói. Có lẽ hắn nhận ra ánh mắt nàng nhìn
chăm chú vào hắn, hắn lành lạnh nói: “Lam Lam, ta mệt rồi, muốn đi nghỉ
trước, nàng đưa ta về có được không?”
Bàn tay thon dài đưa về phía nàng, làm người ta không thể từ chối, Già Lam vươn tay theo bản năng, nắm tay hắn.
Lúc nãy, nàng để ý, Nạp Lan Tiêu Bạch đến đây một mình, bên cạnh không có
bất kì thủ vệ nào, hắn muốn tự mình về chỗ nghỉ, quả thật có chút khó
khăn.
Ánh mắt Phượng Thiên Sách u ám, nhìn chằm chằm tay Già Lam
đang nắm tay Nạp Lan Tiêu Bạch, khí tức trên người hắn lưu động, thâm
trầm khó lường.
Quản gia Tần âm thầm quan sát chủ tử của mình,
phát hiện sự khác thường của hắn, đáy lòng xẹt qua lo lắng. Miệng chủ tử nói không có hứng thú với một tiểu nha đầu, thật sự như vậy sao? Bằng
không, tại sao tâm tình của chủ tử thất thường như vậy?
“Phượng
Thiên Sách, ta đưa Nạp Lan đại ca về trước, tìm ngươi tính sổ sau vậy,
ngươi đừng hòng lừa bịp ta!” Già Lam trừng Phượng Thiên Sách một cái,
nắm tay Nạp Lan Tiêu Bạch đi về hướng phòng nghỉ dành cho khách của học
viện.
Nhìn khí lạnh trên người chủ tử càng ngày càng lạnh, quản
gia Tần không nhịn được hỏi thử: “Nạp Lan công tử thật không biết điều,
cậy mắt mù, ăn đậu hủ của Già Lam tiểu thư, thật vô sỉ đến cực điểm!”
Ánh mắt chủ tử vẫn nhìn theo bóng lưng Già Lam và Nạp Lan Tiêu Bạch, đôi
mắt u ám không nhìn thấy bờ bến, giống như bất kì lúc nào cũng có thể
đem người ta cắn nuốt vào đó, hắn đang cười, ý cười trên môi càng ngày
càng đậm, tựa như hoa anh túc nở rộ, mê hoặc lòng người, khiến người ta
không nhịn được rùng mình.
Không hiểu sao trong đầu hắn hiện ra
chuyện mười năm trước, nhớ lần kia, đột nhiên chủ tử biến mất, không ai
biết ngài đã đi nơi nào.
Cho đến bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc chủ tử cũng trở về, cả người đều là máu, giống như từ trong ao máu bước ra.
Lúc đó, chủ tử cũng cười, cười như thế này, nụ cười cuồng dã giống như đóa
hoa anh túc nỡ rộ, đến giờ vẫn khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Bắt
đầu từ đó, cả người chủ tử đều thay đổi, trở nên sáng nắng chiều mưa,
trở nên thâm trầm khó lường, không ai biết được suy nghĩ trong lòng
ngài, cũng từ đó không ai nghĩ được khắc tiếp theo ngài ấy sẽ làm chuyện hoang đường gì…
“Chủ tử, có phải chúng ta nên trở về Phượng gia rồi không? Cả đêm qua ngài không về, gia chủ và lão tổ tong đều hỏi…”
Phượng Thiên Sách dần thu hồi tầm mắt, khẽ nhếch môi, ánh mắt kiểu khác nhìn
quản gia Tần: “Bà nội luôn khen ngươi tài giỏi, ngươi làm việc rất tốt.”
Quản gia Tần hơi sửng sờ, không lẽ chủ tử phát bệnh? Sao tự nhiên lại khen hắn?
“Dạ. Đây là chuyện thuộc hạ nên làm.” Quản gia Tần ôn hòa đáp lại.
“Đời này bà nội thật khổ, lúc bốn mươi tuổi đã góa chồng, độc thân đến bây
giờ, mỗi lần ta nhìn thấy bà lẻ loi một mình, liền không khỏi đau lòng
cho bà.”Phượng Thiên Sách cảm khái.
“Đúng vậy! Lão phu nhân là
người phụ nữ tài giỏi nhất mà ta từng gặp! Một tay bà chống đỡ Phượng
gia, để Phượng gia đứng sừng sững tại đại lục Hạo Thiên, công lao của
người rất vĩ đại.” Quản gia Tần nói lời thật lòng.
Phượng Thiên
Sách mỉm cười, vỗ vỗ đầu vai hắn: “Không dối gạt ngươi, ta vẫn thay bà
nội tìm một người đáng tin để chăm sóc bà, để bà được yên ổn lúc tuổi
già, đáng tiếc đau khổ tìm mà vẫn chưa có ai thích hợp. Hiện tại nghe
được tiếng lòng của ngươi, ta biết ngươi yêu thích bà nội của ta từ lâu, ta đây an tâm.”
Hắn cố ý dừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn quản gia Tần, nhìn đến nỗi quản gia Tần sởn gai óc.
Làm cái lông gì hắn cảm thấy lời của chủ tử dường như có chỗ không đúng? Hệt như trong lời của chủ tử có ẩn chứa điều gì đó?
“Quản gia Tần, ta quyết đinh, từ hôm nay, ngươi không cần ở bên cạnh hầu hạ
ta nữa. Ta quyết định đưa ngươi đến chỗ bà nội, ngươi cứ viện thanh thản ở bên cạnh lão nhân gia ngài đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT