Edit: Tịch Ngữ

Phượng Thiên Sách vừa phe phẩy cây quạt, vừa lắc đầu: “Nhị đệ quá lỗ mãng, còn chưa biết rõ tình huống ra sao đã vội chạy qua, chừng nào nó mới học được bản lĩnh thong dong bình tĩnh như đại ca này chứ?”

Già Lam không nhịn được nói móc hắn: “Giống như ngươi? Cả ngày chậm rì rì, không nhanh không chậm, chờ ngươi đến, người cũng đã chết hết rồi, cưu người cái gì?”

“Ý của Tiểu Lam Lam là cứu?” Hắn hỏi ngược lại.

Già Lam chần chừ, cũng phải, chưa biết rõ tình huống cụ thể, làm sao nàng biết có nên cứu hay không? Nếu như là cái bẫy thì sao? Cảm thấy Phượng Thiên Dục hình như hơi lỗ mãng, có thể Phượng Thiên Sách nói đúng.

TRong lòng tán thành, ngoài miệng lại không đồng ý: “Ta không biết bọn họ, lại không có giao tình gì hết, xem tâm tình của ta mới quyết đinh được.”

Phượng Thiên Sách cười mê người: “Tiểu Lam Lam không hổ là tri kỉ của ta, ta cũng nghĩ như vậy.” Hắn cười rất xán lạn, giống như nàng có suy nghĩ như của hắn là chuyện rất vinh quang.

Già Lam quan sát hắn, càng nhìn càng phát hiện hắn giống như là mê cung, khiến người ta khó hiểu.

Không bao lâu, đường núi vừa chuyển, cảnh sắc mở rộng trước mắt, kèm theo tiếng rống điếc tai, bọn họ đưa mắt nhìn, liền bị cảnh tượng trước mặt hù giật mình.

Bọn họ nhìn thấy gì? Bọn họ nhìn thấy lỗ hổng trên mặt đất trên sườn núi có một con quái vật lớn, thân hình khổng lồ, so với con voi không kém bao nhiêu, thân thể màu xanh sẫm, trên đầu và lưng có lốm đốm màu xanh nhạt tô điểm, toàn thân có bộ vảy cứng dày cộm nặng nề, mới nhìn còn tưởng là con rắn mối to, nhưng lại có tốc độ nhạy bén như con chuột.

“Là Thử Tích.” Mộc Tây Lâm hiếm khi chủ động nói chuyện, mở miệng gọi tên con quái vật có hình thù kì quặc kia.

“Thử Tích là cái gì?” Lần đầu tiên Già Lam nhìn thấy co quái vật có hình thù kì quái và hung dữ như vậy. Trong lòng liền ngứa ngáy, không phải là sợ hãi, mà là con quái vật này có bộ dạng khiến nàng mắc ói quá.

“Thông thường mà nói, thú dữ có thể chia làm chín cấp, cấp chín gọi là thần thú. Con Thử Tíc này, nó có tốc độ của loài chuột và độc của loài rắn mối, nó biết phun nọc độc, là thú dữ cấp 4.” Mộc Tây Lâm dùng giọng điệu chuyên nghiệp giải thích.

“Phun nọc độc?” Già Lam hơi kinh hãi.

“Con thú dữ cấp 4 này tuy không cao lắm, nhưng nó biết phun nọc độc, làm cho người bao vây tấn công nó không dám đến gần nó, nhất là bộ vảy cứng như kim thép, lực phòng ngự rất mạnh, cho nên dù bị bốn người bao vây tấn công, nó vẫn có lợi thế.”

Tầm nhìn của Già Lam dời qua phía đang đánh nhau, bốn cao thủ bao vây Thử Tích, ngoại trừ Phượng Thiên Dục, Hoàng Bộ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh, còn có một cô gái mặc đồ đỏ, cô gái này là ai? Già Lam cảm thấy tò mò về cô gái kia.

Thoáng thấy một cô gái mặc một bộ trang phục đỏ rực như lửa, cả người phảng phất như đứng giữa một đoàn lửa, cổ áo thẳng đứng, xung quanh khảm những đường nét hoa văn của hoa tử vi, hai cánh tay áo tạo theo hình dáng hoa loa kèn, nở rộ từ khuỷa tay cô xuống phía dưới. Làn váy phía trước rất ngắn, đầu gối lộ ra bên ngoài, hé ra một đôi chân mảnh mai khó có thể buông lời chê bai, làn váy phía sau dài chấm đất, toàn bộ trang phục được thiết kế rất độc đáo.

Ngoại trừ quần áo đặc biệt, tướng mạo cũng được xem là đáng yêu, mày liễu, mắt sáng, múi thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn… Vừa nhìn liền biết là cô gái dịu dàng thùy mị như tiên nữ, cả người tràn đầy sức hấp dẫn, nhưng nàng ta vừa mở miệng, mọi ấn tượng đều tan vỡ.

“Hoàng Bộ Anh Kỳ, ngươi là tên lừa đảo! Chính ngươi nói sẽ bảo vệ ta, hiện tại thì sao hả?” Cô gái chỉ vào con quái vật lớn, giọng điệu khiển trách.

Hoàng Bộ Anh Lỳ vừa chiến đấu với Thử Tích, vừa thầm kêu khổ, hắn làm sao biết được đoạn đường này đen đủi như thế, vô duyên vô cớ đụng phải con Thử Tích ghê tởm. Cũng không phải hắn không có cách đánh bại nó, mà là do con Thử Tích này độc quá đáng sợ, chỉ cần dính một tí vào người, thân thể liền mọc mủ, hắn không dám tấn công tùy tiện.

Hắn và Uất Trì Vinh cố gắng giúp đỡ Hoa tiểu thư đi tìm tung tích của cha mẹ nàng ta, vì giành được lòng tin của nàng, hắn mới thề son sắt sẽ bảo vệ nàng ta, nhất định cứu được cha mẹ nàng ta. Nào ngờ, mới đi nửa đường liền gặp rắc rối, ngăn đường đi tới của bọn họ.

Uất Trì Vinh không nhịn được giải thích giúp tam hoàng tử: “Hoa tiểu thư, ngươi nói lời này có phải không hợp tình hợp lí không, hai người bọn ta ở đây liều chết bảo vệ ngươi, ngươi còn đứng đó nói mát…”

Hoa đại tiểu thư Hoa Ti Lung chả thèm quan tâm, nàng ta lùi sang một bên, cách xa Thử Tích, chống nạnh: “Không có bản lĩnh thì đừng có mà huênh hoang, bản tiểu thư mới không cần các ngươi giúp ta tìm cha mẹ, mặc dù Hoa gia của ta không thể so với đại gia tộc nhưng cũng có không ít cao thủ. Nếu như ta không nhẹ dạ cả tin nghe lời các ngươi, làm sao ta lại một thân một mình đi theo các ngươi vào ngọn núi này?”

“Ta nói cho các ngươi biết, người muốn trở thành con rể của Hoa gia, giúp ta cứu cha mẹ ta rất là nhiều. Các ngươi cho rằng ta không

Sư phụ c54

“Các ngươi cho rằng ta không biết mục đích các ngươi cưới ta là vì tài sản của Hoa gia ư? Các ngươi làm gì có lòng tốt muốn vô điều kiện chịu giúp ta cứu cha mẹ chứ! Đồ điên mới tin! Nếu muốn ôm của cải, thì phải có năng lực tài giỏi, không có năng lực, thì sớm cút thật xa, đỡ mất mặt!”

Vị Hoa tiểu thư này không những có tính cách mạnh mẽ, lời nói cũng ác độc tráo trở không kém.

Lí do thoái thoát này, chọc Hoàng Bộ Anh Kỳ giận đến tay cầm kiếm cũng run rẫy. Nếu không phải hắn coi trọng đan dược, địa vị và tài sản của Hoa gia, cái loại tiểu thư kiêu căng được nuông chiều từ bé này, hắn chả thèm liếc một cái.

Hắn cố nén tức giận, không nói nhiều, tiếp tục chiến đấu với Thử Tích.

Uất Trì Vinh và Hoàng Bộ Anh Kỳ đều có chút không chống cự nổi, Uất Trì Vình muốn nói gì đó, Hoàng Bộ Anh Kỳ liền trừng mắt nhìn qua, ngăn cản, nhưng không ngăn cản Phượng Thiên Dục. (TN: PTD thật ngốc, anh coi HBAK là bạn, hắn lại coi anh là cái đệm lót lưng )

“Ngươi cái đồ đàn bà không biết điều, muốn sống thì cút sang một bên cho ta! Nếu còn nhiều chuyện, không cần Thử Tích ra tay, tự ta giết chết ngươi!” Phượng Thiên Dục lạnh lùng nói.

“Ngươi...”

Bị Phượng Thiên Dục hung hăng trừng một mắt, mặc dù trong lòng Hoa Ti Lung không phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn câm mồm. Vội vàng nhảy sang một bên, nàng ta muốn giữ mạng cứu cha mẹ, không thể chết trong tay người khác được.

“Nhị đệ, cuối cùng ngươi cũng giống thằng đàn ông rồi, đại ca tự hào vì ngươi.”

Phượng Thiên Sách đỏm dáng phe phẩy quạt, hắn tặng Phượng Thiên Dục một lời khen, lời khen này tựa như sấm nổ khiến đầu óc Phượng Thiên Dục choáng váng.

Đại ca, ngươi tha cho ta! Bây giờ không phải thời gian để ngươi chọc cười đâu, không thấy ta đang chiến đấu với con quái vật sao?

Phượng Thiên Dục nói thầm trong bụng, cố gắng quên đi sự tồn tại của đại ca mình.

Hoa Ti Lung nhanh chóng chú ý đến đám người Già Lam và Phượng Thiên Sách, ánh mắt nàng ta sáng lên, hướng về phía bọn họ hô to: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới giúp bọn họ đánh quái vật, ai giết được nó, ta tặng người đó một đống đan dược, Hoa Ti Lung ta từ xưa tới nay nói là giữ lời, tuyệt đối không lừa gạt các ngươi.” Nàng ta hào sảng vỗ ngực đảm bảo.

Cái gì gọi là thục nữ biến hình thành cô gái hào phóng, cuối cùng Già Lam được mở rộng tầm nhìn rồi. Nhưng, nói thật, nàng đối với nàng ta cũng có thiện cảm, có lẽ nhìn thấy phái nữ ở thế giới này quá ít. Ngoại trừ, hai chị em ác độc của Triệu gia, người nàng có ấn tượng tốt chỉ có Tống Thiến Nhi.

Hoa tiểu thư này có lời nói và việc làm rất khác người, nhưng không có mất đi tính cách thật. Không cần nghĩ cũng biết, tam hoàng tử và Uất Trì Vinh tiếp cận nàng ta là có mục đích, nàng ta hiểu quan hệ thiệt và lợi trong đó, nhưng vì cứu cha mẹ, nàng ta vẫn mạo hiểm lựa chọn tin tưởng bọn họ.

Thấy bốn người bọn Già Lâm không có ý muốn ra tay giúp đỡ, Hoa Ti Lung liền reo lên: “Sao không ra tay? Chê ta trả công ít hả?”

Mộc Tây Dao liếc nàng một cái, vươn lan hoa chỉ ra: “Ai yêu ~ ngươi đang làm ghê tởm ai đó? Ngươi cho là Hoa gia của ngươi giỏi lắm sao, chỉ là biết luyện đan dược thôi mà. Ta không đau không bệnh, lấy đan dược của Hoa gia các ngươi làm cái gì? Không lẽ ăn nó thay thế cơm?”

Hoa Ti Lung không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn hắn: “Cái tên nhân yêu, bán nam bán nữ, ngươi muốn ăn, ta mới không cho ngươi! Nè, ngươi... Phải, chính là ngươi! Ngươi có muốn trở nên xinh đẹp không? Hoa gia nhà ta có thuốc dưỡng nhan rất đặc biệt, nếu ngươi xấu xí, sau khi ăn vào sẽ xin đẹp như ta. Nếu ngươi muốn thuốc này, ngươi chỉ cần giết con quái vật gớm ghiếc kia đi, khi trở về ta nhất định cho ngươi thuốc đó.”

Bỗng nhiên, nàng ta quay đầu chuyển mục tiêu sang Già Lam, có hứng thú với nàng. Cái này không trách nàng ta được, Già Lam đứng ở giữa ba vị mĩ nam rất là nổi bật, liếc mắt liền thấy được sự có mặt của Già Lam.

“Ta?” Già Lam buồn cười, sờ sờ cái bớt trên mặt, thật sự có thể dùng thuốc để trị, đơn giản thế ư?

Nàng khoát khoát tay: “Ta không có năng lực đó, không sử dụng đan dược của Hoa gia các ngươi được đâu.”

“Làm sao chứ? Để ta xem bớt của ngươi, Hoa gia của ta thuốc gì chẳng có, nói không chừng có thể trị được cái bớt trên mặt của ngươi...” Hoa Ti Lung đi về phía nàng.

Nàng ta mặc đồ đỏ, khiến Thử Tích hưng phấn, đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến đánh về phía Hoa Ti Lung.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ba người nhón Hoàng Bộ Anh Kỳ không dự đoán được, Hoa Ti Lung càng không dự liệu được.

Bóng đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống...

“Hoa tiểu thư!”

“Mau tránh ra!”

“Mợ nó!”

Ba người nhóm Hoàng Bộ Anh Kỳ hô to, đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch diễn ra, chỉ biết lo lắng suông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play